Steven tập lại cho chúng tôi lần cuối thì đồng hồ cũng đã điểm bốn giờ chiều.
Tuấn Anh hơi thả lõng bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi, cánh tay còn lại cũng mau chóng rút khỏi tấm lưng gầy nhỏ của tôi.
"Hôm nay tập như vậy là tốt rồi." Tuấn Anh lau đi mồ hôi trên trán mình, cười nói.
Tôi đứng thẳng dậy, vừa gật gù vừa vặn người hai cái cho dãn gân cốt. Sau đó quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, nhận ra bầu trời đang chìm ngập trong một sắc màu cam hồng rất ngọt ngào, ánh mắt mơ hồ không thể thoát khỏi ngay được.
Vài giây sau bên tai lại truyền đến giọng nói tiếng Anh nhanh như gió của Steven, "You guys did so well today. Let"s try even harder at tomorrow, ok?"
Tôi nhìn Steven, giây sau liền ngó qua phía Tuấn Anh, im lặng cười cười. Tuấn Anh có lẽ cũng đã hiểu được trình độ tiếng Anh của tôi đang ở ngưỡng nào rồi liền nhìn Steven mà đáp lại.
"We will."
Ồ, hóa ra chỉ cần đáp lại như vậy thôi sao? Cũng "easy" phết.
Tôi trong bụng thầm nghĩ ngợi, sau đó nhìn theo bóng dáng của Steven đeo chiếc balo màu đen lên người rồi vẫy tay chào tạm biệt với chúng tôi.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại rất nhanh.
Tuấn Anh đi đến chỗ đặt balo cầm cái của mình lên. Tôi ngược lại ngồi xuống chiếc ghế nhựa ở gần đó để nghỉ ngơi một chút.
Chỉ mới có ngày đầu tiên nhưng chúng tôi đã luyện tập không ngừng suốt mấy tiếng đồng hồ. Hiện tại đầu óc tôi còn váng như nghìn hoa vây quanh, hai chân hai tay thì đều rã rời mất rồi.
Ngồi xoa xoa bắp đùi một chút, tôi nghe thấy Tuấn Anh đứng ở bên cạnh hỏi, "Em mệt lắm à?"
Tôi cúi thấp đầu chú tâm xoa bóp bắp đùi của mình, tùy tiện đáp lại, "Vâng, tập suốt như vậy người sắt cũng mệt nữa là."
Tuấn Anh nghe thế liền cười khẽ một tiếng, bước chân giẫm nhẹ trên sàn nhà, toan đi lại gần chỗ tôi đang ngồi. Liếc mắt phát hiện đôi giày bata hiệu Nike sành điệu kia gần sát bên chân mình, tôi bất giác ngẩng đầu nhìn một cái.
Không ngờ rằng ánh mắt cả hai chúng tôi giao nhau, đôi mắt đen láy khó hiểu của Tuấn Anh ẩn sau lớp kính phản ánh sáng, khóe môi cong nhẹ lên cười một cái nhẹ nhàng.
"Em có muốn đi ăn một chút không? Xem như là để chúng ta có thêm thời gian làm quen với nhau hơn."
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, sau đó khẽ cười một tiếng thờ ơ, "Đi ăn thì được, nhưng làm quen không phải là một cái cớ hay cho lắm."
Nghe tôi nói, chân mày của người kia nhíu lại một cái nhưng rất nhanh đã dãn ra, dùng nụ cười che lấp đi nét khó chịu của mình, "Chỉ là chúng ta sẽ còn luyện tập với nhau vài ngày nữa, thân thiết hơn một chút cũng là lẽ thường tình thôi."
"Thế thì chỉ cần đến phòng tập là đủ thân rồi anh à."
Tôi cười, toan đứng dậy đi đến kéo chiếc balo nằm dưới đất lên rồi quay đầu lại nhìn Tuấn Anh, "Nhưng mà cũng không phải là không thể đi ăn."
Tuấn Anh nghe thấy tôi đồng ý đi ăn, vẻ mặt hoang mang khi nãy lập tức biến mất.
"Vậy...chúng ta đi đến một quán cũng gần đây thôi. Giá mềm lại ngon."
Tôi tùy tiện gật đầu một cái, đi theo người kia rời khỏi phòng.
Dù sao thì chiều hôm nay tôi cũng không quá bận rộn, công việc làm thêm cũng không có, vậy cứ đi ăn một chút vậy.
Ra đến gần ngoài cổng, tôi tình nghe thấy một tiếng gọi hết sức "thân thương" vọng đến từ phía sau lưng. Dừng bước, quay đầu lại nhìn một cái, không nghĩ lại bị tập kích bất ngờ.
Đối phương cứ như vậy mà lao vào ôm lấy tôi, tiếng cười vẫn chưa tắt hẳn, nghe chừng rất vui vẻ thống khoái, "Ý à, đi đâu đấy?"
Âm thanh sát bên tai, tôi dần nhận ra được đối phương là ai. Ngẩng mặt lên lườm một cái, tôi nói, "Đi ăn."
"Đi ăn sao?" Hải Băng lúc này mới thu lại nụ cười của mình, ánh mắt như vờ liếc sang phía Tuấn Anh, không nhịn được nhíu mày một cái rất khó hiểu.
Mà Tuấn Anh ở bên cạnh thoạt nhìn cũng không được tự nhiên như khi nãy nữa.
Hai người bọn họ im lặng nhìn nhau. Tôi lại đứng giữa thầm lặng quan sát bọn họ, hồi sau tôi chủ động lên tiếng:
"Hay là cả ba chúng ta cùng đi ăn đi. Trước sau gì cũng là bạn bè cả mà."
Nghe vậy, Hải Băng mới phản ứng, cười cười mỉa mai, "Ý à, bản chất thật giữa chúng ta vẫn là đối thủ của nhau đấy."
Dừng lại, cô nàng nhìn tôi, vẻ đẹp "soái tỷ" bỗng dưng bộc phát, nháy mắt một cách thuần thục, "Nhưng mà nếu là Ý thì Băng có thể xem xét lại."
Tôi nhìn Hải Băng, nửa muốn cười nửa muốn duỗi tay tẩn một phát. Nhưng cuối cùng tôi chẳng làm gì cả, chỉ nhìn sang phía Tuấn Anh vẫn đứng bất động mà hỏi:
"Đi ba được chứ?"
Tuấn Anh nghe hỏi, ánh mắt nhìn tôi một giây rồi mới ngập ngừng gật gù, nụ cười cũng trở nên gượng gạo, "Ừm, càng đông càng vui thôi."
Hải Băng liếc nhìn anh ấy, khóe môi bất chợt cong lên một khoảng vừa đủ để vẽ ra một nụ cười hết sức mỉa mai và ẩn ý. Sau đó cô nàng kéo lấy tay tôi, cười hì hì ngoan ngoãn, "Được rồi, vậy chúng ta đi ăn ở đâu đây?"
...
Quán ăn mà Tuấn Anh dẫn chúng tôi đến kì thực cũng khá gần chỗ chúng tôi đang luyện tập cho cuộc thi.
Đi khoảng chừng hơn mười bước liền thấy một quán ăn ngay mặt tiền. Không gian rộng rãi thoáng mát, xung quanh khách ngồi gần như chật kín.
Hải Băng đi sát bên cạnh tôi, nhìn nhìn tìm chỗ, rất nhanh liền kéo tay tôi đến một chiếc bàn còn trống. Tuấn Anh tuy rằng đi chung nhưng giống như một kẻ vô hình vậy, thầm lặng theo phía sau chúng tôi.
"Được rồi, ăn gì đây ta?" Hải Băng cầm thực đơn lên liếc qua một cái, sau đó không ngượng ngùng hỏi, "Cơ mà chầu này ai bao thế?"
Một câu hỏi vô cùng thực tế. Chính tôi trong lòng cũng đang suy nghĩ đến nó, chỉ là tôi không nói ra bằng miệng.
Dù gì cũng lớn rồi chứ bộ!
Tôi im lặng nhìn sang phía Tuấn Anh, thấy anh cũng nhìn nhìn tôi, hồi lâu khẽ cười một tiếng, "Chầu này anh bao tụi em."
Hải Băng chép chép miệng, dường như không quan tâm đến Tuấn Anh, gật gù rồi quay sang hỏi tôi, "Tụi mình gọi mì gà quay đi ha?"
Vì luyện tập rất nhiều cho nên bao tử của tôi hiện tại đang kêu réo mãnh liệt. Nghe đến mì gà quay nước bọt đã dâng lên đến họng, tôi gật gật, đồng ý ngay tắp lự.
"Cô ơi, cho cháu hai phần mì gà quay ạ." Hải Băng nói với cô phục vụ, sau đó cũng nể tình nhìn Tuấn Anh một cái, "Anh muốn ăn cái gì?"
Tuấn Anh như nén tiếng thở dài lại, ngước nhìn cô phục vụ, "Ba phần mì gà quay."
"Ồ." Hải Băng phồng má một cái rồi nói tiếp, "Thế cho chúng cháu thêm ba ly trà đá ạ."
Nghe thế, tôi bỗng phì cười một tiếng.
Cảm giác cô gái Hải Băng này mang đến cho tôi càng lúc càng mới lạ, chỉ cần nhìn đến gương mặt thập phần đẹp trai đấy thôi cũng đã rất hài hước vui nhộn rồi.
"Phần thi của hai người là gì đấy?" Hải Băng chống cằm vô tư hỏi.
Tuấn Anh có vẻ không thích nói chuyện cùng cậu ấy, anh lảng mắt sang chỗ khác nhìn xuống điện thoại của mình. Tôi ngồi cạnh Hải Băng, tùy tiện nói, "Đương đại."
"Ồ, không phải trúng tủ của cậu rồi à?"
Tôi cười một tiếng, "Ừ, trúng tủ rồi đấy. Còn cậu?"
Hải Băng vẫn tì cằm lên tay, bĩu môi bảo, "Hiphop ý. Tuy là chất chơi nhưng mà tập mệt chết đi được. Với cả, cô bé kia nhìn mỏng manh yếu đuối quá, không biết theo nổi không nữa."
"Chắc là sẽ ổn cả thôi. Cố gắng hướng dẫn cho cô bé một chút."
"Ừm." Hải Băng thở ra một cái, "Chỉ còn cách như vậy thôi chứ biết làm sao?"
Nước uống được mang ra, tôi cầm một ly lên uống một ngụm mát mẻ sảng khoái rồi hỏi, "Cô bé tên gì thế? Người Nhật thật sao?"
Hỏi đến cô bé, mắt Hải Băng sáng rực, "Ừ, đúng hơn là con lai. Cô bé tên Naomi."
Naomi? Cái tên này giống như một mũi tên bắn trúng hồng tâm trí nhớ của tôi vậy. Nhíu mày trầm mặc một lát, tôi bỗng nhớ đến cô bạn tên Naomi đã gặp qua hồi cấp ba. Đó là người bạn thanh mai trúc mã của Vu Tư, nhưng lại từng nói thích tôi...
Ách, lẽ nào là cậu ấy sao? Như thế mình phải nhận ra mới đúng chứ?
"Nè Ý, mơ tưởng gì vậy?" Hải Băng huých vào tay tôi một cái, kéo hồn phách của tôi trở về quán ăn.
Nhìn qua cô nàng, tôi xoa xoa mũi, không nói gì.
Đúng lúc này ba phần mì gà quay được mang lên, mùi thơm nức mũi. Phần góc tư của con gà vàng ươm đặt trên những sợi mì màu vàng óng bên dưới. Nước dùng rất ngọt và thanh.
Tuấn Anh cất điện thoại, im lặng dùng mì. Hải Băng hình như cũng đã đói lắm rồi, vừa cầm đũa lên liền ăn như một cơn gió.
Chỉ có tôi là hơi ngần ngại một chút.
"Sao vậy?" Tuấn Anh dường như nhận ra được sự khác thường của tôi nên hỏi thăm.
Tôi nhìn anh, cười cười gượng gạo, "À, em không thích ăn hành cho lắm. Quên bảo người ta đừng bỏ vào rồi."
Ngay khi lời vừa dứt, đột nhiên lại có một tràng âm thanh đồng loạt vang lên.
"Đưa đây, anh/tớ ăn giúp cho."
Tôi lặng người nhìn hai người bọn họ, đột nhiên lại muốn bật cười một cái.
Khẽ lắc đầu, tôi nói, "Thôi được rồi, hai người cứ ăn đi."
Tuấn Anh vẫn nhìn tôi, không nói gì lại cẩn thận dùng một chiếc muỗng sạch khác, đưa đến vớt lấy lớp hành lá trên bề mặt tô mì.
Xong xuôi, anh cười nhẹ nhàng nói, "Bây giờ thì ăn được rồi."
Tôi liếc nhìn tô mì của mình trông đã đỡ hơn khi nãy, lại im lặng nhìn đến Tuấn Anh vẫn như bình thường cúi thấp đầu ăn mì.
Khóe môi bất chợt cong lên, tôi lặng lẽ cười một cái.
...
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng đến ngột ngạt.
Tôi trong lòng nghi hoặc liệu việc đề nghị đi ăn uống ba người thế này có phải là sai lầm rồi hay không?
Hải Băng thì không có vấn đề gì. Cậu ấy nhìn thấy đùi gà vàng ươm kia liền ném hết tất cả sang một bên. Chỉ có Tuấn Anh thì kì lạ hơn bình thường, vì đôi khi anh ngước mắt nhìn qua Hải Băng một chút.
Tôi không rõ lắm cảm giác kia là gì, chỉ dự cảm rằng hai người này kì thực là có quen biết nhau trước đó nhưng không ai muốn công khai điều này.
Vì cũng không chắc cho nên tôi càng không nói đến, chỉ im lặng để nó trôi qua.
Quen biết nhau hay không thì vốn dĩ cũng không liên quan gì đến tôi cả.
"No thật đấy." Hải Băng xoa xoa bụng, "Một lát cậu về nhà à?"
Tôi đón lấy tờ khăn giấy mà Tuấn Anh đưa qua, lau miệng rồi gật gù nói, "Ừ, về nghỉ ngơi. Tớ buồn ngủ lắm rồi."
"Oáp." Hải Băng vừa nghe đến hai từ buồn ngủ liền ngáp một cái, không một chút giữ hình tượng, "Tớ cũng vậy! Ngủ là chân lý!"
"..." Tôi nhìn cô nàng, không biết nói gì.
Lại nhìn đến Tuấn Anh, nhịn không được tôi hỏi, "Anh về luôn à? Ngày mai chúng ta lại tập nữa đúng không?"
"Ừm, đúng vậy." Tuấn Anh cầm điện thoại tìm kiếm gì đó rồi nhìn tôi, "Ngày mai không cần tập sáng, chiều chiều hẵng qua. Buổi sáng anh bận."
Tôi nhíu mày nhớ lại xem chiều mai mình có rỗi hay không, hồi sau nói, "Em chỉ tập được khoảng ba tiếng thôi nếu như bắt đầu vào buổi chiều. Tối em bận."
"Ừm, tiếc nhỉ."
Tôi không rõ lắm hai từ "tiếc nhỉ" kia là mang hàm ý gì, nhưng rõ ràng là tôi không rỗi vào buổi tối thật.
Khi đứng dậy rời khỏi quán ăn, Hải Băng vỗ vỗ vai tôi, "Tớ về trước nhé, có người đợi tớ bên cổng kia rồi."
Tôi nhìn theo hướng mắt của Hải Băng, nhận ra bên kia là một chàng trai dáng dấp phong độ phóng khoáng đang ngồi trụ trên một con xe mô tô siêu ngầu.
"Bạn trai cậu à?"
Hải Băng xoa xoa mũi, "Xin lỗi, tớ chỉ mê gái."
"..." Tôi bị đánh gục, không biết làm gì ngoài đẩy cô nàng đi mau hơn một chút.
Tuấn Anh lúc này đứng sóng vai với tôi, quay đầu thấp giọng hỏi, "Bạn của em có đến đưa em về không?"
Nhắc đến bạn, tôi bất giác nhớ tới Nguyện. Giơ cổ tay lên nhìn qua chiếc đồng hồ nhỏ nhắn màu đen, nhận ra hiện tại chỉ mới hơn năm giờ chiều một chút.
Lúc này Nguyện hẳn là còn ở công ty làm việc rồi.
"Chắc là không đến đâu. Thường em cũng tự đi tự về thôi."
"Vậy anh đưa em về nhé?"
Mái tóc dài qua vai của tôi khẽ uốn lượn trong cơn gió mơn man thổi qua. Nghe thế, tôi chỉ khẽ cười rồi lắc đầu từ chối.
"Được rồi, em vừa canh được chuyến xe buýt sắp đến." Nói xong, tôi chỉ tay sang bên đường, "Bên kia."
Tuấn Anh lặng lẽ nhìn theo hướng tay của tôi, im lặng một hồi mới gật đầu, "Vậy anh đi cùng em qua bên đó."
"Anh không cần mất công đến thế." Tôi bước lên một bước, quay nửa mặt lại khẽ cười, "Mai gặp lại."
Nói rồi, bóng dáng của tôi nhanh chóng khuất sau nhiều làn xe đang qua qua lại lại.
Ngồi lên xe buýt, tôi vô tình ngước mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn qua bên kia đường, không nghĩ rằng vẫn còn nhìn thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Tuấn Anh.
Vì dòng xe cộ vội vã tấp nập khiến cho hình dáng ấy trở nên mờ nhạt dần đi.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ bên cạnh, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Thật là, những cử chỉ quan tâm ôn nhu đó có cần thiết đến vậy không chứ? Vốn dĩ mình cũng đã nói rõ mình có chồng sắp cưới rồi, lại vẫn cố chấp đến vậy để làm gì?
Người có đầu óc suy nghĩ thì sẽ không bao giờ tiếp tục những cử chỉ hành động đó rồi.
Liếc nhìn bầu trời bên ngoài đang dần chuyển sang một sắc màu ảm đạm hơn, tôi mơ hồ lấy điện thoại từ trong túi ra. Ấn vào số một trên mặt phím, rất nhanh phía bên kia đã đổ từng hồi chuông ngắn ngủi.
Khoảng chừng hơn mười giây sau, đầu dây bên kia truyền đến bên tai tôi một giọng nói từ tính ấm áp, "Làm sao vậy?"
Tôi bất giác siết chặt điện thoại hơn một chút, khóe môi không tự chủ mà mỉm cười, "Anh vẫn còn ở công ty sao?"
"Ừm, tôi còn một chút mới xong. Em đã ăn gì chưa?"
"Em ăn rồi. Bây giờ em đang về nhà." Tôi vừa nói vừa đảo mắt ra ngoài phố, vô tình nhìn thấy một chú cún lông vàng, đột nhiên lại nhớ đến Đại Lợi.
Ở bên kia lại truyền đến giọng của Nguyện, "Hôm nay luyện tập ổn cả chứ?"
Tôi thu tầm mắt, thoải mái tâm sự với anh, "Ổn cả anh à. Đố anh phần thi của em là gì đó?"
Nguyện dường như im lặng suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã có đáp án, "Đương đại?"
Tôi không nhịn được nhíu mày, "Anh lại đúng nữa rồi. Cứ như anh nhìn thấu được suy nghĩ của em vậy đó."
"Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy mà." Nguyện khẽ cười vào điện thoại, "Em bắt cặp với ai?"
Câu hỏi này đến bất ngờ làm tôi không tránh khỏi ho một tiếng đầy gượng gạo. Nguyện tựa hồ hiểu được vì sao tôi lại trở nên kì lạ như vậy, âm thanh trong điện thoại có chút biến đổi.
Trầm hơn rất nhiều.
"Con trai?"
Tôi im lặng một trận, cuối cùng cũng đành phải thú nhận, "Ừm, người ta rút thăm trúng tên của em. Nhưng mà anh an tâm đi, vợ của anh không dễ bị dụ đến vậy."
Nghe đến đây, Nguyện có vẻ đã thả lõng hơn một chút. Tôi loáng thoáng nghe thấy âm thanh của mười đầu ngón tay gõ lên bàn phím, một lúc sau anh mới nói tiếp.
"Chỉ có em vô thức mà dụ dỗ người khác, chứ ai lại có thể dụ được em cơ chứ?"
Nghe một câu này, tôi không thể nén được tiếng cười của mình.
Quả nhiên là chồng sắp cưới, chỉ có thể là hiểu vợ hơn mức bình thường mà thôi.
"Đúng vậy, chỉ có người ta ngây dại lọt vào lưới tình của em thôi. Nhưng mà đáng tiếc, người giữ lưới lại là anh chứ không còn là em nữa. Những người lọt vào lưới sẽ có số phận thật đen tối."
"Ha..." Nguyện bật cười một tiếng trầm thấp, "Được rồi cô nương à, về cẩn thận một chút đấy."
"Ừm, em biết rồi. Anh làm việc tiếp đi. Bye bye." Tôi cười rồi mau chóng cúp điện thoại.
Chẳng đầy nửa tiếng sau, xe buýt dừng ở trạm.
Tôi bước xuống với một cơ thể đầy mệt mỏi, đi thẳng một đường vào con hẻm nhỏ.
Mở cửa bước vào, tôi không nhìn thấy mẹ với chị Thư đâu cả. Gian phòng khách lặng như tờ, ngay cả tiếng bước chân của tôi cũng vang vọng đến rõ ràng.
Sau khi lên phòng, tôi tùy tiện ném chiếc balo sang một bên rồi ngả người xuống giường. Không khí buổi chiều đặc biệt mát mẻ, gió từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, không lâu sau liền đưa tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, tôi tựa hồ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc bỗng nắm lấy tay tôi kéo đi trên một con đường vắng vẻ.
Xung quanh là hàng cây xanh um với những tán lá to bè. Không khí tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên mặt đất.
Hình dáng ở trước mặt tôi cao ráo, trên người chỉ bận một màu đen huyền bí, cánh tay rắn chắc nắm lấy tay tôi không buông ra một giây nào.
Tôi chạy theo người nọ đến một đoạn thì dừng lại. Đột nhiên người đó quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngước mắt muốn mượn tạm ánh nắng phía trên nhìn cho thật rõ khuôn mặt của người đó, không ngờ ánh sáng lại chói mắt đến vậy, hoàn toàn khiến cho từng nét trên khuôn mặt kia bị mờ đi, không cách nào nhìn rõ.
"Anh là..."
Người đó vẫn im lặng nhìn tôi không nói một câu nào, cánh tay cũng bất ngờ thu lại.
Bàn tay bị trơ trọi giữa không trung, tôi ngây ngốc nhìn xuống bàn tay của mình. Một hồi sau, tôi lần nữa ngẩng đầu muốn hỏi thêm thì người kia đã sớm rời khỏi tôi một khoảng khá xa.
"Khoan đã..." Tôi vô thức kêu lên, nhưng âm thanh dường như không thể phát ra, bị khung cảnh xung quanh nhấn chìm xuống.
Người kia vẫn hướng mắt đến tôi, chỉ có điều đã đứng xa tôi rất nhiều. Cánh tay mơ hồ duỗi ra muốn kéo tôi đi cùng nhưng lại không thể.
"Đừng đi." Tôi dùng hết sức hét lên một cách điên loạn, sau đó lại cảm giác như có một thanh âm khác lớn hơn dội vào màng nhĩ.
Âm thanh đó reo lên từng hồi gấp gáp như thúc giục tôi. Vài phút sau, tôi từ trên giường choàng tỉnh, cả người bật dậy trong một sự hoang mang rõ rệt.
Mà thanh âm thúc giục kia vẫn chưa hề ngừng lại.
Mình, tỉnh rồi cơ mà?
Tôi mơ hồ nhìn qua bên cạnh, lại cảm thấy tiếng chuông đó rất quen thuộc. Ngây người một hồi lâu, tôi mới nhận ra đó là chuông điện thoại của mình.
Bước xuống giường, tôi cầm balo lên, lục tìm điện thoại bị ném lung tung ở bên trong. Sau khi tìm thấy điện thoại rồi, tôi tùy tiện ném balo xuống đất, liếc mắt nhìn qua màn hình đang nhấp nháy không ngừng.
Là số của Nguyện.
Tim tôi đập nhanh hơn, một cảm giác cực kỳ hồi hộp lại lo lắng dâng lên trong lòng.
Hít vào một ngụm không khí, tôi ấn nút, thấp giọng nói, "Em nghe."
Phía bên kia truyền đến một loạt tạp âm ồn ào, giống như là ở ngoài đường phố đông người.
Nguyện? Có phải là anh không?
Hãy nói gì đi...làm ơn...
Tôi không hiểu vì sao tâm tình lại căng thẳng đến mức tiêu cực như vậy.
Trong lòng cứ mãi hối thúc Nguyện mau trả lời tôi.
Nhưng đáng tiếc, giọng nói mà tôi đang trông đợi lại không phải là giọng nói mà tôi đang nghe thấy.
"Xin lỗi, cô là vợ của chủ nhân chiếc điện thoại này đúng không?"
Tuấn Anh hơi thả lõng bàn tay đang nắm chặt lấy tay tôi, cánh tay còn lại cũng mau chóng rút khỏi tấm lưng gầy nhỏ của tôi.
"Hôm nay tập như vậy là tốt rồi." Tuấn Anh lau đi mồ hôi trên trán mình, cười nói.
Tôi đứng thẳng dậy, vừa gật gù vừa vặn người hai cái cho dãn gân cốt. Sau đó quay đầu nhìn ra ngoài phía cửa sổ, nhận ra bầu trời đang chìm ngập trong một sắc màu cam hồng rất ngọt ngào, ánh mắt mơ hồ không thể thoát khỏi ngay được.
Vài giây sau bên tai lại truyền đến giọng nói tiếng Anh nhanh như gió của Steven, "You guys did so well today. Let"s try even harder at tomorrow, ok?"
Tôi nhìn Steven, giây sau liền ngó qua phía Tuấn Anh, im lặng cười cười. Tuấn Anh có lẽ cũng đã hiểu được trình độ tiếng Anh của tôi đang ở ngưỡng nào rồi liền nhìn Steven mà đáp lại.
"We will."
Ồ, hóa ra chỉ cần đáp lại như vậy thôi sao? Cũng "easy" phết.
Tôi trong bụng thầm nghĩ ngợi, sau đó nhìn theo bóng dáng của Steven đeo chiếc balo màu đen lên người rồi vẫy tay chào tạm biệt với chúng tôi.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại rất nhanh.
Tuấn Anh đi đến chỗ đặt balo cầm cái của mình lên. Tôi ngược lại ngồi xuống chiếc ghế nhựa ở gần đó để nghỉ ngơi một chút.
Chỉ mới có ngày đầu tiên nhưng chúng tôi đã luyện tập không ngừng suốt mấy tiếng đồng hồ. Hiện tại đầu óc tôi còn váng như nghìn hoa vây quanh, hai chân hai tay thì đều rã rời mất rồi.
Ngồi xoa xoa bắp đùi một chút, tôi nghe thấy Tuấn Anh đứng ở bên cạnh hỏi, "Em mệt lắm à?"
Tôi cúi thấp đầu chú tâm xoa bóp bắp đùi của mình, tùy tiện đáp lại, "Vâng, tập suốt như vậy người sắt cũng mệt nữa là."
Tuấn Anh nghe thế liền cười khẽ một tiếng, bước chân giẫm nhẹ trên sàn nhà, toan đi lại gần chỗ tôi đang ngồi. Liếc mắt phát hiện đôi giày bata hiệu Nike sành điệu kia gần sát bên chân mình, tôi bất giác ngẩng đầu nhìn một cái.
Không ngờ rằng ánh mắt cả hai chúng tôi giao nhau, đôi mắt đen láy khó hiểu của Tuấn Anh ẩn sau lớp kính phản ánh sáng, khóe môi cong nhẹ lên cười một cái nhẹ nhàng.
"Em có muốn đi ăn một chút không? Xem như là để chúng ta có thêm thời gian làm quen với nhau hơn."
Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, sau đó khẽ cười một tiếng thờ ơ, "Đi ăn thì được, nhưng làm quen không phải là một cái cớ hay cho lắm."
Nghe tôi nói, chân mày của người kia nhíu lại một cái nhưng rất nhanh đã dãn ra, dùng nụ cười che lấp đi nét khó chịu của mình, "Chỉ là chúng ta sẽ còn luyện tập với nhau vài ngày nữa, thân thiết hơn một chút cũng là lẽ thường tình thôi."
"Thế thì chỉ cần đến phòng tập là đủ thân rồi anh à."
Tôi cười, toan đứng dậy đi đến kéo chiếc balo nằm dưới đất lên rồi quay đầu lại nhìn Tuấn Anh, "Nhưng mà cũng không phải là không thể đi ăn."
Tuấn Anh nghe thấy tôi đồng ý đi ăn, vẻ mặt hoang mang khi nãy lập tức biến mất.
"Vậy...chúng ta đi đến một quán cũng gần đây thôi. Giá mềm lại ngon."
Tôi tùy tiện gật đầu một cái, đi theo người kia rời khỏi phòng.
Dù sao thì chiều hôm nay tôi cũng không quá bận rộn, công việc làm thêm cũng không có, vậy cứ đi ăn một chút vậy.
Ra đến gần ngoài cổng, tôi tình nghe thấy một tiếng gọi hết sức "thân thương" vọng đến từ phía sau lưng. Dừng bước, quay đầu lại nhìn một cái, không nghĩ lại bị tập kích bất ngờ.
Đối phương cứ như vậy mà lao vào ôm lấy tôi, tiếng cười vẫn chưa tắt hẳn, nghe chừng rất vui vẻ thống khoái, "Ý à, đi đâu đấy?"
Âm thanh sát bên tai, tôi dần nhận ra được đối phương là ai. Ngẩng mặt lên lườm một cái, tôi nói, "Đi ăn."
"Đi ăn sao?" Hải Băng lúc này mới thu lại nụ cười của mình, ánh mắt như vờ liếc sang phía Tuấn Anh, không nhịn được nhíu mày một cái rất khó hiểu.
Mà Tuấn Anh ở bên cạnh thoạt nhìn cũng không được tự nhiên như khi nãy nữa.
Hai người bọn họ im lặng nhìn nhau. Tôi lại đứng giữa thầm lặng quan sát bọn họ, hồi sau tôi chủ động lên tiếng:
"Hay là cả ba chúng ta cùng đi ăn đi. Trước sau gì cũng là bạn bè cả mà."
Nghe vậy, Hải Băng mới phản ứng, cười cười mỉa mai, "Ý à, bản chất thật giữa chúng ta vẫn là đối thủ của nhau đấy."
Dừng lại, cô nàng nhìn tôi, vẻ đẹp "soái tỷ" bỗng dưng bộc phát, nháy mắt một cách thuần thục, "Nhưng mà nếu là Ý thì Băng có thể xem xét lại."
Tôi nhìn Hải Băng, nửa muốn cười nửa muốn duỗi tay tẩn một phát. Nhưng cuối cùng tôi chẳng làm gì cả, chỉ nhìn sang phía Tuấn Anh vẫn đứng bất động mà hỏi:
"Đi ba được chứ?"
Tuấn Anh nghe hỏi, ánh mắt nhìn tôi một giây rồi mới ngập ngừng gật gù, nụ cười cũng trở nên gượng gạo, "Ừm, càng đông càng vui thôi."
Hải Băng liếc nhìn anh ấy, khóe môi bất chợt cong lên một khoảng vừa đủ để vẽ ra một nụ cười hết sức mỉa mai và ẩn ý. Sau đó cô nàng kéo lấy tay tôi, cười hì hì ngoan ngoãn, "Được rồi, vậy chúng ta đi ăn ở đâu đây?"
...
Quán ăn mà Tuấn Anh dẫn chúng tôi đến kì thực cũng khá gần chỗ chúng tôi đang luyện tập cho cuộc thi.
Đi khoảng chừng hơn mười bước liền thấy một quán ăn ngay mặt tiền. Không gian rộng rãi thoáng mát, xung quanh khách ngồi gần như chật kín.
Hải Băng đi sát bên cạnh tôi, nhìn nhìn tìm chỗ, rất nhanh liền kéo tay tôi đến một chiếc bàn còn trống. Tuấn Anh tuy rằng đi chung nhưng giống như một kẻ vô hình vậy, thầm lặng theo phía sau chúng tôi.
"Được rồi, ăn gì đây ta?" Hải Băng cầm thực đơn lên liếc qua một cái, sau đó không ngượng ngùng hỏi, "Cơ mà chầu này ai bao thế?"
Một câu hỏi vô cùng thực tế. Chính tôi trong lòng cũng đang suy nghĩ đến nó, chỉ là tôi không nói ra bằng miệng.
Dù gì cũng lớn rồi chứ bộ!
Tôi im lặng nhìn sang phía Tuấn Anh, thấy anh cũng nhìn nhìn tôi, hồi lâu khẽ cười một tiếng, "Chầu này anh bao tụi em."
Hải Băng chép chép miệng, dường như không quan tâm đến Tuấn Anh, gật gù rồi quay sang hỏi tôi, "Tụi mình gọi mì gà quay đi ha?"
Vì luyện tập rất nhiều cho nên bao tử của tôi hiện tại đang kêu réo mãnh liệt. Nghe đến mì gà quay nước bọt đã dâng lên đến họng, tôi gật gật, đồng ý ngay tắp lự.
"Cô ơi, cho cháu hai phần mì gà quay ạ." Hải Băng nói với cô phục vụ, sau đó cũng nể tình nhìn Tuấn Anh một cái, "Anh muốn ăn cái gì?"
Tuấn Anh như nén tiếng thở dài lại, ngước nhìn cô phục vụ, "Ba phần mì gà quay."
"Ồ." Hải Băng phồng má một cái rồi nói tiếp, "Thế cho chúng cháu thêm ba ly trà đá ạ."
Nghe thế, tôi bỗng phì cười một tiếng.
Cảm giác cô gái Hải Băng này mang đến cho tôi càng lúc càng mới lạ, chỉ cần nhìn đến gương mặt thập phần đẹp trai đấy thôi cũng đã rất hài hước vui nhộn rồi.
"Phần thi của hai người là gì đấy?" Hải Băng chống cằm vô tư hỏi.
Tuấn Anh có vẻ không thích nói chuyện cùng cậu ấy, anh lảng mắt sang chỗ khác nhìn xuống điện thoại của mình. Tôi ngồi cạnh Hải Băng, tùy tiện nói, "Đương đại."
"Ồ, không phải trúng tủ của cậu rồi à?"
Tôi cười một tiếng, "Ừ, trúng tủ rồi đấy. Còn cậu?"
Hải Băng vẫn tì cằm lên tay, bĩu môi bảo, "Hiphop ý. Tuy là chất chơi nhưng mà tập mệt chết đi được. Với cả, cô bé kia nhìn mỏng manh yếu đuối quá, không biết theo nổi không nữa."
"Chắc là sẽ ổn cả thôi. Cố gắng hướng dẫn cho cô bé một chút."
"Ừm." Hải Băng thở ra một cái, "Chỉ còn cách như vậy thôi chứ biết làm sao?"
Nước uống được mang ra, tôi cầm một ly lên uống một ngụm mát mẻ sảng khoái rồi hỏi, "Cô bé tên gì thế? Người Nhật thật sao?"
Hỏi đến cô bé, mắt Hải Băng sáng rực, "Ừ, đúng hơn là con lai. Cô bé tên Naomi."
Naomi? Cái tên này giống như một mũi tên bắn trúng hồng tâm trí nhớ của tôi vậy. Nhíu mày trầm mặc một lát, tôi bỗng nhớ đến cô bạn tên Naomi đã gặp qua hồi cấp ba. Đó là người bạn thanh mai trúc mã của Vu Tư, nhưng lại từng nói thích tôi...
Ách, lẽ nào là cậu ấy sao? Như thế mình phải nhận ra mới đúng chứ?
"Nè Ý, mơ tưởng gì vậy?" Hải Băng huých vào tay tôi một cái, kéo hồn phách của tôi trở về quán ăn.
Nhìn qua cô nàng, tôi xoa xoa mũi, không nói gì.
Đúng lúc này ba phần mì gà quay được mang lên, mùi thơm nức mũi. Phần góc tư của con gà vàng ươm đặt trên những sợi mì màu vàng óng bên dưới. Nước dùng rất ngọt và thanh.
Tuấn Anh cất điện thoại, im lặng dùng mì. Hải Băng hình như cũng đã đói lắm rồi, vừa cầm đũa lên liền ăn như một cơn gió.
Chỉ có tôi là hơi ngần ngại một chút.
"Sao vậy?" Tuấn Anh dường như nhận ra được sự khác thường của tôi nên hỏi thăm.
Tôi nhìn anh, cười cười gượng gạo, "À, em không thích ăn hành cho lắm. Quên bảo người ta đừng bỏ vào rồi."
Ngay khi lời vừa dứt, đột nhiên lại có một tràng âm thanh đồng loạt vang lên.
"Đưa đây, anh/tớ ăn giúp cho."
Tôi lặng người nhìn hai người bọn họ, đột nhiên lại muốn bật cười một cái.
Khẽ lắc đầu, tôi nói, "Thôi được rồi, hai người cứ ăn đi."
Tuấn Anh vẫn nhìn tôi, không nói gì lại cẩn thận dùng một chiếc muỗng sạch khác, đưa đến vớt lấy lớp hành lá trên bề mặt tô mì.
Xong xuôi, anh cười nhẹ nhàng nói, "Bây giờ thì ăn được rồi."
Tôi liếc nhìn tô mì của mình trông đã đỡ hơn khi nãy, lại im lặng nhìn đến Tuấn Anh vẫn như bình thường cúi thấp đầu ăn mì.
Khóe môi bất chợt cong lên, tôi lặng lẽ cười một cái.
...
Bữa ăn diễn ra trong sự im lặng đến ngột ngạt.
Tôi trong lòng nghi hoặc liệu việc đề nghị đi ăn uống ba người thế này có phải là sai lầm rồi hay không?
Hải Băng thì không có vấn đề gì. Cậu ấy nhìn thấy đùi gà vàng ươm kia liền ném hết tất cả sang một bên. Chỉ có Tuấn Anh thì kì lạ hơn bình thường, vì đôi khi anh ngước mắt nhìn qua Hải Băng một chút.
Tôi không rõ lắm cảm giác kia là gì, chỉ dự cảm rằng hai người này kì thực là có quen biết nhau trước đó nhưng không ai muốn công khai điều này.
Vì cũng không chắc cho nên tôi càng không nói đến, chỉ im lặng để nó trôi qua.
Quen biết nhau hay không thì vốn dĩ cũng không liên quan gì đến tôi cả.
"No thật đấy." Hải Băng xoa xoa bụng, "Một lát cậu về nhà à?"
Tôi đón lấy tờ khăn giấy mà Tuấn Anh đưa qua, lau miệng rồi gật gù nói, "Ừ, về nghỉ ngơi. Tớ buồn ngủ lắm rồi."
"Oáp." Hải Băng vừa nghe đến hai từ buồn ngủ liền ngáp một cái, không một chút giữ hình tượng, "Tớ cũng vậy! Ngủ là chân lý!"
"..." Tôi nhìn cô nàng, không biết nói gì.
Lại nhìn đến Tuấn Anh, nhịn không được tôi hỏi, "Anh về luôn à? Ngày mai chúng ta lại tập nữa đúng không?"
"Ừm, đúng vậy." Tuấn Anh cầm điện thoại tìm kiếm gì đó rồi nhìn tôi, "Ngày mai không cần tập sáng, chiều chiều hẵng qua. Buổi sáng anh bận."
Tôi nhíu mày nhớ lại xem chiều mai mình có rỗi hay không, hồi sau nói, "Em chỉ tập được khoảng ba tiếng thôi nếu như bắt đầu vào buổi chiều. Tối em bận."
"Ừm, tiếc nhỉ."
Tôi không rõ lắm hai từ "tiếc nhỉ" kia là mang hàm ý gì, nhưng rõ ràng là tôi không rỗi vào buổi tối thật.
Khi đứng dậy rời khỏi quán ăn, Hải Băng vỗ vỗ vai tôi, "Tớ về trước nhé, có người đợi tớ bên cổng kia rồi."
Tôi nhìn theo hướng mắt của Hải Băng, nhận ra bên kia là một chàng trai dáng dấp phong độ phóng khoáng đang ngồi trụ trên một con xe mô tô siêu ngầu.
"Bạn trai cậu à?"
Hải Băng xoa xoa mũi, "Xin lỗi, tớ chỉ mê gái."
"..." Tôi bị đánh gục, không biết làm gì ngoài đẩy cô nàng đi mau hơn một chút.
Tuấn Anh lúc này đứng sóng vai với tôi, quay đầu thấp giọng hỏi, "Bạn của em có đến đưa em về không?"
Nhắc đến bạn, tôi bất giác nhớ tới Nguyện. Giơ cổ tay lên nhìn qua chiếc đồng hồ nhỏ nhắn màu đen, nhận ra hiện tại chỉ mới hơn năm giờ chiều một chút.
Lúc này Nguyện hẳn là còn ở công ty làm việc rồi.
"Chắc là không đến đâu. Thường em cũng tự đi tự về thôi."
"Vậy anh đưa em về nhé?"
Mái tóc dài qua vai của tôi khẽ uốn lượn trong cơn gió mơn man thổi qua. Nghe thế, tôi chỉ khẽ cười rồi lắc đầu từ chối.
"Được rồi, em vừa canh được chuyến xe buýt sắp đến." Nói xong, tôi chỉ tay sang bên đường, "Bên kia."
Tuấn Anh lặng lẽ nhìn theo hướng tay của tôi, im lặng một hồi mới gật đầu, "Vậy anh đi cùng em qua bên đó."
"Anh không cần mất công đến thế." Tôi bước lên một bước, quay nửa mặt lại khẽ cười, "Mai gặp lại."
Nói rồi, bóng dáng của tôi nhanh chóng khuất sau nhiều làn xe đang qua qua lại lại.
Ngồi lên xe buýt, tôi vô tình ngước mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn qua bên kia đường, không nghĩ rằng vẫn còn nhìn thấy bóng dáng thoắt ẩn thoắt hiện của Tuấn Anh.
Vì dòng xe cộ vội vã tấp nập khiến cho hình dáng ấy trở nên mờ nhạt dần đi.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ bên cạnh, trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng.
Thật là, những cử chỉ quan tâm ôn nhu đó có cần thiết đến vậy không chứ? Vốn dĩ mình cũng đã nói rõ mình có chồng sắp cưới rồi, lại vẫn cố chấp đến vậy để làm gì?
Người có đầu óc suy nghĩ thì sẽ không bao giờ tiếp tục những cử chỉ hành động đó rồi.
Liếc nhìn bầu trời bên ngoài đang dần chuyển sang một sắc màu ảm đạm hơn, tôi mơ hồ lấy điện thoại từ trong túi ra. Ấn vào số một trên mặt phím, rất nhanh phía bên kia đã đổ từng hồi chuông ngắn ngủi.
Khoảng chừng hơn mười giây sau, đầu dây bên kia truyền đến bên tai tôi một giọng nói từ tính ấm áp, "Làm sao vậy?"
Tôi bất giác siết chặt điện thoại hơn một chút, khóe môi không tự chủ mà mỉm cười, "Anh vẫn còn ở công ty sao?"
"Ừm, tôi còn một chút mới xong. Em đã ăn gì chưa?"
"Em ăn rồi. Bây giờ em đang về nhà." Tôi vừa nói vừa đảo mắt ra ngoài phố, vô tình nhìn thấy một chú cún lông vàng, đột nhiên lại nhớ đến Đại Lợi.
Ở bên kia lại truyền đến giọng của Nguyện, "Hôm nay luyện tập ổn cả chứ?"
Tôi thu tầm mắt, thoải mái tâm sự với anh, "Ổn cả anh à. Đố anh phần thi của em là gì đó?"
Nguyện dường như im lặng suy nghĩ, nhưng rất nhanh đã có đáp án, "Đương đại?"
Tôi không nhịn được nhíu mày, "Anh lại đúng nữa rồi. Cứ như anh nhìn thấu được suy nghĩ của em vậy đó."
"Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy mà." Nguyện khẽ cười vào điện thoại, "Em bắt cặp với ai?"
Câu hỏi này đến bất ngờ làm tôi không tránh khỏi ho một tiếng đầy gượng gạo. Nguyện tựa hồ hiểu được vì sao tôi lại trở nên kì lạ như vậy, âm thanh trong điện thoại có chút biến đổi.
Trầm hơn rất nhiều.
"Con trai?"
Tôi im lặng một trận, cuối cùng cũng đành phải thú nhận, "Ừm, người ta rút thăm trúng tên của em. Nhưng mà anh an tâm đi, vợ của anh không dễ bị dụ đến vậy."
Nghe đến đây, Nguyện có vẻ đã thả lõng hơn một chút. Tôi loáng thoáng nghe thấy âm thanh của mười đầu ngón tay gõ lên bàn phím, một lúc sau anh mới nói tiếp.
"Chỉ có em vô thức mà dụ dỗ người khác, chứ ai lại có thể dụ được em cơ chứ?"
Nghe một câu này, tôi không thể nén được tiếng cười của mình.
Quả nhiên là chồng sắp cưới, chỉ có thể là hiểu vợ hơn mức bình thường mà thôi.
"Đúng vậy, chỉ có người ta ngây dại lọt vào lưới tình của em thôi. Nhưng mà đáng tiếc, người giữ lưới lại là anh chứ không còn là em nữa. Những người lọt vào lưới sẽ có số phận thật đen tối."
"Ha..." Nguyện bật cười một tiếng trầm thấp, "Được rồi cô nương à, về cẩn thận một chút đấy."
"Ừm, em biết rồi. Anh làm việc tiếp đi. Bye bye." Tôi cười rồi mau chóng cúp điện thoại.
Chẳng đầy nửa tiếng sau, xe buýt dừng ở trạm.
Tôi bước xuống với một cơ thể đầy mệt mỏi, đi thẳng một đường vào con hẻm nhỏ.
Mở cửa bước vào, tôi không nhìn thấy mẹ với chị Thư đâu cả. Gian phòng khách lặng như tờ, ngay cả tiếng bước chân của tôi cũng vang vọng đến rõ ràng.
Sau khi lên phòng, tôi tùy tiện ném chiếc balo sang một bên rồi ngả người xuống giường. Không khí buổi chiều đặc biệt mát mẻ, gió từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, không lâu sau liền đưa tôi chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc ngủ, tôi tựa hồ nhìn thấy một hình dáng quen thuộc bỗng nắm lấy tay tôi kéo đi trên một con đường vắng vẻ.
Xung quanh là hàng cây xanh um với những tán lá to bè. Không khí tĩnh lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân giẫm trên mặt đất.
Hình dáng ở trước mặt tôi cao ráo, trên người chỉ bận một màu đen huyền bí, cánh tay rắn chắc nắm lấy tay tôi không buông ra một giây nào.
Tôi chạy theo người nọ đến một đoạn thì dừng lại. Đột nhiên người đó quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngước mắt muốn mượn tạm ánh nắng phía trên nhìn cho thật rõ khuôn mặt của người đó, không ngờ ánh sáng lại chói mắt đến vậy, hoàn toàn khiến cho từng nét trên khuôn mặt kia bị mờ đi, không cách nào nhìn rõ.
"Anh là..."
Người đó vẫn im lặng nhìn tôi không nói một câu nào, cánh tay cũng bất ngờ thu lại.
Bàn tay bị trơ trọi giữa không trung, tôi ngây ngốc nhìn xuống bàn tay của mình. Một hồi sau, tôi lần nữa ngẩng đầu muốn hỏi thêm thì người kia đã sớm rời khỏi tôi một khoảng khá xa.
"Khoan đã..." Tôi vô thức kêu lên, nhưng âm thanh dường như không thể phát ra, bị khung cảnh xung quanh nhấn chìm xuống.
Người kia vẫn hướng mắt đến tôi, chỉ có điều đã đứng xa tôi rất nhiều. Cánh tay mơ hồ duỗi ra muốn kéo tôi đi cùng nhưng lại không thể.
"Đừng đi." Tôi dùng hết sức hét lên một cách điên loạn, sau đó lại cảm giác như có một thanh âm khác lớn hơn dội vào màng nhĩ.
Âm thanh đó reo lên từng hồi gấp gáp như thúc giục tôi. Vài phút sau, tôi từ trên giường choàng tỉnh, cả người bật dậy trong một sự hoang mang rõ rệt.
Mà thanh âm thúc giục kia vẫn chưa hề ngừng lại.
Mình, tỉnh rồi cơ mà?
Tôi mơ hồ nhìn qua bên cạnh, lại cảm thấy tiếng chuông đó rất quen thuộc. Ngây người một hồi lâu, tôi mới nhận ra đó là chuông điện thoại của mình.
Bước xuống giường, tôi cầm balo lên, lục tìm điện thoại bị ném lung tung ở bên trong. Sau khi tìm thấy điện thoại rồi, tôi tùy tiện ném balo xuống đất, liếc mắt nhìn qua màn hình đang nhấp nháy không ngừng.
Là số của Nguyện.
Tim tôi đập nhanh hơn, một cảm giác cực kỳ hồi hộp lại lo lắng dâng lên trong lòng.
Hít vào một ngụm không khí, tôi ấn nút, thấp giọng nói, "Em nghe."
Phía bên kia truyền đến một loạt tạp âm ồn ào, giống như là ở ngoài đường phố đông người.
Nguyện? Có phải là anh không?
Hãy nói gì đi...làm ơn...
Tôi không hiểu vì sao tâm tình lại căng thẳng đến mức tiêu cực như vậy.
Trong lòng cứ mãi hối thúc Nguyện mau trả lời tôi.
Nhưng đáng tiếc, giọng nói mà tôi đang trông đợi lại không phải là giọng nói mà tôi đang nghe thấy.
"Xin lỗi, cô là vợ của chủ nhân chiếc điện thoại này đúng không?"
Danh sách chương