"Mình tên là Hải Băng, còn cậu?"

Cô gái có khuôn mặt trắng trẻo kia mỉm cười nhìn tôi, vẻ ngoài vô cùng thân thiện gần gũi làm cho tôi có chút cảm giác an toàn.

Nâng mi nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu ấy, tôi bình thản trả lời:

"Mình là Thiên Ý."

"Thiên Ý?" Hải Băng có vẻ kinh ngạc, "Cái tên nghe hay lắm, thật đấy!"

Bỗng dưng nhận được một lời khen tích cực như vậy, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút. Ánh mắt lãng đi chỗ khác, không đủ tự tin mà đối mặt với nụ cười chói mắt ở phía đối diện mình. Hải Băng thấy như vậy, có lẽ cũng hiểu được là tôi đang ngại cho nên liền bước lên một bước, nắm lấy tay tôi.

"Tụi mình kết bạn nha? Dù sao hôm qua tụi mình cũng có duyên gặp gỡ lắm."

Tôi liếc nhìn đôi bàn tay ấm áp đang giữ lấy tay của mình, phút chốc lại nhớ đến Như – cô bạn tri kỷ mà tôi từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ có ai thay thế được cậu ấy. Hiện tại, Hải Băng tạo cho tôi một cảm giác quen thuộc, tựa như được quay trở về khoảng thời gian trung học năm ấy, một tình bạn thật nhẹ nhàng và trong sáng biết mấy.

"Tất nhiên là được rồi. Ở đây nhiều người như vậy..." Tôi nhìn quanh, rồi khẽ nói, "Có lẽ rất khó tìm được một người bạn ưng ý."

"Haha." Hải Băng vô tư lắm, cậu ấy thản nhiên cười lên một tiếng rồi ghé sát tai tôi thì thầm, "Thiên Ý à, cậu cẩn trọng quá rồi. Thư giãn đi nào, dù sao chúng ta cũng sẽ phải làm quen với tất cả bọn họ thôi."

Tôi nhìn Hải Băng, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Có lẽ Hải Băng vừa nói trúng tim đen của tôi. Bản thân tôi lúc này trở nên đề phòng với tất cả mọi thứ ở trong trường quay. Vì đơn giản, tôi đang che giấu một bí mật mà không phải ai cũng có thể chấp nhận nó.

Biên đạo múa Anthony và An hiện tại vẫn đang huyên thuyên giới thiệu cùng căn dặn các thí sinh. Một lúc sau, tất cả thí sinh đều xếp vào từng hàng ngay ngắn và thẳng tắp, sau đó đồng loạt ngồi bệt xuống sàn sân khấu.

Gương mặt điển trai của Anthony lúc này mới được lộ diện hoàn toàn, khiến cho những thí sinh ở phía sau cùng trầm trồ không ít. Mái tóc bạch kim cùng với đôi mắt màu xanh lá không thể lẫn được của ai khiến cho các cô gái ở đây không ngừng giả vờ thành những người con gái yếu đuối và mỏng manh. Chung quy vẫn là muốn thu hút sự chú ý của thầy Anthony mà thôi.

Trong đám con gái giả vờ ấy, tôi vô tình phát hiện ra một người hoàn toàn khác với bọn họ. Một người từ đầu đến bây giờ đều không hề nói một câu liên quan đến vẻ đẹp trai của thầy Anthony. Đó là cô gái đang ngồi bên cạnh tôi – Hải Băng.

Hải Băng ngồi bó đầu gối, gương mặt có chút bình thản lắng nghe hai biên đạo múa nói, lâu lâu sẽ ghé tai tôi mà thì thầm một số việc. Hầu hết những lời mà cậu ấy nói chỉ toàn liên quan đến...

"Nè, con nhỏ kia xinh nhỉ? Nhưng mà có vẻ nói hơi nhiều đấy, với cả thảo mai quá đi."

"Xem kìa, nó còn cười cười với Anthony, mắc mệt. Nhưng...nó xinh."

"À khoan, con bé ngồi xéo mình cũng đáng yêu nữa, hình như là con lai thì phải. Phong cách như gái Nhật Bản ấy, ayo, xinh thật nha."

"Thiên Ý, cậu có thấy..."

Từ lúc ngồi cạnh nhau đến bây giờ, tôi kì thực đúng là kiên nhẫn hơn bình thường rất nhiều. Nhưng cũng vì thái độ và lời nói của Hải Băng nom không mấy khó chịu, cho nên tôi cũng chịu khó nương theo ngón tay của cậu ấy chỉ chỉ trỏ trỏ mà nhìn mấy cô gái kia.

Có một điều tôi không thể phủ nhận trong câu nói của Hải Băng, chính là những người kia thật sự rất xinh, xinh một cách dịu dàng và thu hút. Nụ cười của bọn họ có thể làm tan chảy một que kem. Ánh mắt của họ lại ngọt tựa như mật ong. Tôi dám cá, chỉ cần họ đẩy trình độ diễn xuất của mình lên một chút thì có cả khối chàng trai ở đây đổ rầm rầm.

Thu mắt về, tôi nhàn nhạt phun ra một câu:

"Hải Băng, cậu là người mê gái đẹp phải không?"

#

Hải Băng đúng là một hình mẫu con gái kì lạ mà tôi chưa từng gặp qua.

Từ nhỏ đến giờ, tôi cũng ít khi thân thiết với con gái, cho đến khi tôi gặp Như vào năm lớp Sáu. Khoảng thời gian đó tôi dường như chỉ biết có mỗi Như là cô bạn gái thân thiết nhất. Về sau, tôi có nói chuyện với một số người, nhưng lại không hề để tâm đến họ.

Và bây giờ, tôi lại gặp Hải Băng, một cô gái tuy có chút tương đồng với Như nhưng lại không hề giống Như.

Như mê những chàng trai đẹp. Hải Băng lại thích những cô gái đẹp.

Hải Băng sau khi bị tôi bóc trần sự thật, cậu ấy liền ho khụ khụ hai tiếng. Sau đó thì càng ngồi sát vào tôi hơn, qua đôi mắt đen láy kia, cậu ấy nhìn tôi một lúc thật lâu. Lâu đến mức, tôi cảm giác như Hải Băng sắp sửa hút lấy hết hồn phách của tôi luôn rồi.

"Thiên Ý, cậu có biết là..." Hải Băng chớp mắt, ngón tay bỗng dưng đặt lên chính giữa ngực tôi, cách một lớp vải, cậu ấy chậm rãi vẽ xuống một đường, miệng khẽ cười, "Cậu có biết là...cậu vừa đoán đúng không?"

"..." Tôi ngây như phỗng, ánh mắt dời xuống ngón tay vẫn còn để trên áo mình, không có ý dừng lại mà tiếp tục vẽ xuống.

Khẽ nhăn mày, tôi bắt lấy bàn tay quậy phá kia, nâng mắt nhìn Hải Băng một cách quyết đoán mà nói:

"Tất nhiên là tớ biết điều đó. Vì hiện tại, cậu đang nhìn tớ không rời mắt kia kìa."

"Sao cơ?"

Bây giờ thì Hải Băng ngây người nhìn tôi, bàn tay bị tôi nắm chặt mà không thể nhúc nhích. Cô nàng có chút bất lực, vẻ mặt tiu nghỉu, thấp giọng năn nỉ.

"Được rồi, buông tay tớ ra đi nào. Cậu thích tay tớ đến vậy sao?"

Nghe vậy, khóe môi tựa như vểnh lên một chút, nhưng lại không hề mỉm cười. Tôi nhẹ nhàng thả lõng các ngón tay của mình, không nói thêm gì mà quay đầu nhìn về phía của hai biên đạo múa.

Hải Băng ở bên cạnh xoa xoa cổ tay một cách ấm ức, sau đó vẫn không hề buông tha tôi, tiếp tục phồng má bảo:

"Cậu đúng là lạnh lùng, tàn nhẫn! Không hề thương hoa tiếc ngọc gì cả."

"Cậu là ngọc à? Sao tớ không biết?"

"Thiên Ý!" Hải Băng như muốn hét lên, nhưng ngay lập tức đã nén âm thanh xuống đến mức thấp nhất, nghiến răng ken két.

Tôi vẫn ngồi im một chỗ, thấy cô bạn như vậy, thật lòng cũng không muốn trêu đùa thêm nữa. Quay sang nhìn Hải Băng một cái, tôi bảo:

"Thật ra thì, cậu rất đáng yêu."

Hải Băng nhận được lời khen như vậy, sự tức giận phần nào nguôi ngoai. Cậu ấy cũng quay qua nhìn tôi, toang động tay động chân thì bị tôi dội một gáo nước lạnh.

"Đáng yêu...như một đứa trẻ."

Hải Băng: "..."

#

"Tất cả mọi người bây giờ sẽ rút thăm bắt cặp với nhau nhé!"

Giọng nói lơ lớ của Anthony vang lên, nhất thời khiến cho tôi cùng Hải Băng phải chú ý mà quay đầu mà nhìn.

Tất cả thí sinh trên sân khấu đều đồng loạt đứng dậy, chốc chốc đã biến thành một bức tường thành vững vàng, đem tôi cùng Hải Băng chôn sâu xuống bên dưới, hoàn toàn không nhìn thấy được thứ gì ngoài những cái đầu cao dỏng.

Tôi quay qua nhìn Hải Băng, "Tụi mình chọn sai vị trí rồi."

Hải Băng thì bình thản xua tay, "Không đâu. Phía trên muôn đời là vị trí không may mắn gì cho cam. Thời còn đi học, cậu có muốn ngồi phía trên không?"

Nghe hỏi, tôi có chút ngập ngừng, "Có."

"..." Hải Băng lúc này mới nhìn tôi, hoàn toàn xem tôi như một đứa ngoài hành tinh nào đó mà lắc lắc đầu, "Một sinh vật hiếm, cần bảo tồn."

Nghe cô bạn nói như vậy, tôi chưa kịp phản kháng gì thì giọng của thầy Anthony một lần nữa lại vang lên. Cánh tay nhợt nhạt của thầy giơ cao lên, giống như muốn thu hút sự chú ý của những đứa bị chôn vùi là chúng tôi đây.

"Được rồi, mọi người chia thành hai nhóm, nhóm nam với nhóm nữ rồi rút thăm bắt cặp."

Mọi người lúc đó nhanh chóng chia ra thành hai nhóm: Một nam và một nữ. Nhìn theo số lượng hiện tại thì số nữ có vẻ ít hơn số nam, cho nên việc chia ra mỗi nhóm một nam một nữ sẽ khá là khó. Nhưng cô An vẫn cho mọi người tiến hành rút thăm.

"Tụi mình hình như không cần rút. Bên nam mới rút ra thí sinh nữ bắt cặp với mình."

Hải Băng có vẻ rất sành sỏi cuộc thi này, cô nàng nhón chân lên nhìn qua tình hình hiện tại rồi thuật lại cho tôi nghe toàn bộ. Nghe xong, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ im lặng nghe lấy tên của mình.

Vì số con trai ít hơn, cho nên chắc chắn tôi sẽ phải bắt cặp với một thí sinh nam nào đó. Điều này làm cho tôi cảm thấy có chút không thoải mái cho lắm, nhưng mà không thể mở lời than thở điều gì cả.

Hải Băng vẫn tiếp tục nhón chân quan sát, sau đó bỗng dưng cậu ấy hạ người xuống một cách mất hứng, vẻ mặt dường như không được vui lắm. Tôi nhìn Hải Băng, định hỏi có chuyện gì thì nghe thấy tên của mình vang lên.

"Thiên Ý."

Hai tiếng "Thiên Ý" được phát ra bởi một giọng nói rất trầm và ấm, từ tính đủ mạnh để mà thu hút những người có chứng thanh khống – tức, những người thích nghe giọng nói, dễ bị thu hút bởi những giọng nói cao hoặc trầm.

Tuy rằng nghe thấy tên của mình rồi nhưng tôi vẫn rất chật vật để mà len ra khỏi đám đông kia. Hải Băng ở bên cạnh thì lại im re một cách kì lạ. Cô nàng quay đầu nhìn tôi, một lúc sau thì tách đám đông kia ra cho tôi đi dễ dàng hơn.

"...cảm ơn cậu." Tôi bị một màn này làm cho bất ngờ, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.

Khi tôi xuất hiện giữa đám đông còn đang chộn rộn, mọi người giống như đồng loạt im lặng làm cho tôi cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Nâng mắt tìm người vừa đọc tên của mình, tôi liền nhìn thấy một chàng trai với vẻ ngoài khá thư sinh. Chiếc kính trên sống mũi của anh ta nằm ngay ngắn, không hề bị xê dịch dù một chút. Đôi mắt đen láy, phảng phất một chút kiêu hãnh mà nhìn về phía tôi.

Tôi vẫn đứng bất động ở chính giữa mọi người, đến khi thầy Anthony vui vẻ bước lại gần chỗ tôi, nói:

"Thiên Ý sẽ bắt cặp với Tuấn Anh nhé."

Ra là Tuấn Anh, tên cùng với người nghe cũng rất hợp.

Tôi thầm nghĩ trong bụng, nhưng hai chân vẫn bất di bất dịch. Tuấn Anh lúc này mới nhanh chóng bỏ mảnh giấy có ghi tên của tôi vào túi quần, sau đó đi đến trước mặt tôi.

Khuôn mặt kia phút chốc gần như vậy khiến cho tôi có chút đề phòng. Lùi nhanh một bước, tôi khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi gượng gạo làm cho mọi người xung quanh cũng hiếu kỳ tò mò.

Tuấn Anh nhìn thấy tôi có vẻ cự tuyệt như thế, anh ta cũng mất hứng thì phải? Một vài giây trước, ánh mắt của anh ta có sự thay đổi nhẹ, nhưng rất nhanh liền lấy lại phong độ ban đầu. Qua lớp kính trong suốt, tia ánh sáng của chiếc đèn led phía trên phản chiếu qua, che mất đi một phần ánh nhìn của Tuấn Anh.

Nhưng nụ cười lại được vẽ trên môi, khiến cho con người kia nhất thời trở nên gần gũi và vô hại.

"Xin chào, tôi là Tuấn Anh. Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác thật tốt."

Tuấn Anh khá lịch sự vì anh ta đã chìa bàn tay ra để chào hỏi tôi. Nhưng điều mà tôi cảm nhận được chính là anh ta quá khoa trương cùng khách sáo, khiến cho tôi không hề có ý muốn sẽ hợp tác cùng với người kia.

Nhìn xuống bàn tay nọ một lúc lâu, vẻ mặt tôi vẫn cứng nhắc không đổi. Đáp lại lời chào hỏi của Tuấn Anh, tôi ngước mắt, khóe môi cong nhẹ lên một chút.

"Cùng làm thật tốt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện