Tập đoàn Thẩm Thị
- Tổng giám đốc, đây là bản hợp đồng của đối tác mời ngài xem qua.
- Ừ!
Thẩm Mặc lạnh lùng nói, cô đưa tay cầm bản hợp đồng nhìn sơ qua một lượt. Môi hồng khẽ mấp máy
- Sắp xếp lịch.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Đợi thư ký ra ngoài, Thẩm Mặc mới tháo xuống khuôn mặt lạnh lùng, cô mệt mỏi đưa tay xoa trán. Từ nhỏ đến lớn cô luôn trang bị cho mình một vỏ bọc mà không ai có thể phá vỡ. Cô lạnh lùng, ít nói là vì ai? Trong lòng cô là người rõ nhất...Bỗng điện thoại cô reo lên, không cần nhìn tên Thẩm Mặc cũng biết ba cô điện vì cô cài nhạc chuông riêng cho từng người một trong nhà.
Thẩm Mặc không nhanh không chậm ấn nút nghe
- Ta đã xếp một bữa xem mắt cho con, tối nay 8h tại nhà hàng IU. Không được từ chối.
Nói xong không cần biết cô có đồng ý hay không đã cúp máy. Cô đã quá quen với thái độ của ông, cứ một tháng phải trên mười buổi xem mắt ông mới vừa lòng.
Tối hôm đó, tại nhà hàng IU
Thẩm Mặc bận trên người bộ vest nữ màu đen quý phái, tôn lên vóc người thon thả của cô, mái tóc cô ngắn màu đen được cô cúp vào trong ôm lấy khuôn mặt hình trái xoan của Thẩm Mặc. Mọi người thấy cô không khỏi trầm trồ, nhưng không ai dám lại gần vì trên người cô tỏa ra hàn khí.
Từ lúc Thẩm Mặc bước vào luôn có một ánh mắt theo dõi cô, Cố Dạ Huân có chút ngạc nhiên, hình như họ rất có duyên đây là lần gặp mặt thứ ba.
Thẩm Mặc đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại bàn ở cạnh cửa sổ bên gốc phải nhà hàng. Cô chậm rãi bước lại, người đàn ông thấy cô vội đứng dậy theo chuẩn mực của một quý ông kéo ghế ra cho Thẩm Mặc.
- Chào cô, tôi là Bạch Tuấn, con trại của Bạch cục trưởng.
- Tôi biết.
Cô lạnh lùng nói, Bạch Tuấn thấy cô lạnh nhạt liền thấy xấu hổ. Hắn đang định hỏi cô dùng gì thì đã nghe cô nói
- Tôi đến đây vì ba tôi yêu cầu, tôi không thích anh cũng không hề yêu anh. Cho nên hai chúng ta không thể.
Thẩm Mặc là người không thích vòng vo, cô đi thẳng vào vấn đề. Bạch Tuấn sững sốt sau đó bật cười
- Tôi đến là để từ chối cô vì tôi đã có người trong lòng, cô ấy đang đợi tôi bên kia.
Thẩm Mặc gật đầu xem như đã hiểu, mọi thứ đã giải quyết không việc gì cô phải ở lại. Cô cầm túi xách đứng dậy rời đi.
***
Bar Angle
Thẩm Mặc ngồi tại quầy bar thưởng thức ly rượu trong tay. Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng chẳng ai nhớ. Ba cô sao? Ông chỉ lo cho đứa con bảo bối của mình mà thôi, cô như người thừa thải trong căn nhà đó. Ngày ngày chứng kiến cảnh họ hạnh phúc, tâm cô đã nguội lạnh.
- Tôi có thể ngồi cùng em? Thẩm Mặc ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ, cô nhún vai đặt ly rượu xuống bàn đứng dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô trở lại không thấy người đàn ông kia đâu, Thẩm Mặc nâng ly rượu uống cạn. Ngồi thêm một lúc, cô cảm thầy đầu óc choáng váng rồi gục xuống bàn.
Cố Dạ Huân uống khá nhiều với đám bạn thân, nên anh quyết định ở lên đây nghỉ ngơi. Vừa mở của phòng ra, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm trên giường mình. Lại có kẻ tìm chết, Cố Dạ Huận mặt trầm xuống định kéo kẻ không biết sống chết kia ra thì động tác đột nhiên dừng lại.
Là cô? Sao cô lại ở đây?
- Nóng,...nóng quá...
Thẩm Mặc đưa tay kéo cổ áo để lộ ra chiếc cổ trấn ngần, anh hít một ngụm khí lạnh. Nhìn biểu hiện của cô, anh đã biết là bị hạ thuốc.
Cố Dạ Huân lấy điện thoại điện cho bác sĩ nhưng người nào đó không biết xấu hổ ngồi dậy áp vào người anh. Môi Thẩm Mặc hôn lên cổ anh, để lại vệt son trên áo. Anh gầm lên
- Em có biết mình đang làm gì hả?
- Nóng,...giúp tôi...
- Thẩm Mặc là do em quyến rũ tôi trước.
Nói xong anh hôn xuống đôi môi đỏ mộng của cô. Cô quàng tay qua cổ anh đáp lại, Cố Dạ Huân mút lấy môi cô, đưa lưỡi cạy hàm răng của cô ra, môi lưỡi quấn quýt, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống. Nhìn vào có bao nhiêu kích thích...
Anh buông môi cô ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ nhìn Thẩm Mặc kiều mị, quyến rũ không thôi.
- Thẩm Mặc, anh đã nhận định em, cả đời này em là người phụ nữ của anh, là người vợ duy nhất của Cố Dạ Huân anh.
Sáng hôm sau
Thẩm Mặc hoang mang nhìn người đàn ông bên cạnh, cô...và hắn ta...lòng cô lúc này sợ hãi không thôi nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ mặt điềm nhiên. Cô kéo chăn che người, muốn vào phòng tắm thì cả người rơi vào vòng tay to lớn.
Cố Dạ Huân ôm chặt cô, khóe môi cong lên
- Bảo bối, em muốn đi đâu? Hửm?!
- Buông tay.
Thẩm Mặc lạnh đạm nói.
Anh mặt dày làm như không nghe, ôm cô càng chặt hơn giọng trêu đùa
- Ăn xong muốn chùi mép bỏ chạy?
- Anh...cái gì mà bỏ chạy chứ? Tôi vẫn còn đây không phải sao?
Thẩm Mặc lắp bắp nói, cô thề, đây là lần đầu tiên trong suốt 12 năm qua cô chột dạ.
- Không có là tốt, bảo bối chờ tôi. Tôi thay đồ rồi dẫn em đi ăn sáng.
- Không được gọi tôi là bảo bối.
Nghe thật sến súa.
- Tuân lệnh, bảo bối.
Thẩm Mặc:...
- Tổng giám đốc, đây là bản hợp đồng của đối tác mời ngài xem qua.
- Ừ!
Thẩm Mặc lạnh lùng nói, cô đưa tay cầm bản hợp đồng nhìn sơ qua một lượt. Môi hồng khẽ mấp máy
- Sắp xếp lịch.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Đợi thư ký ra ngoài, Thẩm Mặc mới tháo xuống khuôn mặt lạnh lùng, cô mệt mỏi đưa tay xoa trán. Từ nhỏ đến lớn cô luôn trang bị cho mình một vỏ bọc mà không ai có thể phá vỡ. Cô lạnh lùng, ít nói là vì ai? Trong lòng cô là người rõ nhất...Bỗng điện thoại cô reo lên, không cần nhìn tên Thẩm Mặc cũng biết ba cô điện vì cô cài nhạc chuông riêng cho từng người một trong nhà.
Thẩm Mặc không nhanh không chậm ấn nút nghe
- Ta đã xếp một bữa xem mắt cho con, tối nay 8h tại nhà hàng IU. Không được từ chối.
Nói xong không cần biết cô có đồng ý hay không đã cúp máy. Cô đã quá quen với thái độ của ông, cứ một tháng phải trên mười buổi xem mắt ông mới vừa lòng.
Tối hôm đó, tại nhà hàng IU
Thẩm Mặc bận trên người bộ vest nữ màu đen quý phái, tôn lên vóc người thon thả của cô, mái tóc cô ngắn màu đen được cô cúp vào trong ôm lấy khuôn mặt hình trái xoan của Thẩm Mặc. Mọi người thấy cô không khỏi trầm trồ, nhưng không ai dám lại gần vì trên người cô tỏa ra hàn khí.
Từ lúc Thẩm Mặc bước vào luôn có một ánh mắt theo dõi cô, Cố Dạ Huân có chút ngạc nhiên, hình như họ rất có duyên đây là lần gặp mặt thứ ba.
Thẩm Mặc đưa mắt nhìn xung quanh cuối cùng dừng lại bàn ở cạnh cửa sổ bên gốc phải nhà hàng. Cô chậm rãi bước lại, người đàn ông thấy cô vội đứng dậy theo chuẩn mực của một quý ông kéo ghế ra cho Thẩm Mặc.
- Chào cô, tôi là Bạch Tuấn, con trại của Bạch cục trưởng.
- Tôi biết.
Cô lạnh lùng nói, Bạch Tuấn thấy cô lạnh nhạt liền thấy xấu hổ. Hắn đang định hỏi cô dùng gì thì đã nghe cô nói
- Tôi đến đây vì ba tôi yêu cầu, tôi không thích anh cũng không hề yêu anh. Cho nên hai chúng ta không thể.
Thẩm Mặc là người không thích vòng vo, cô đi thẳng vào vấn đề. Bạch Tuấn sững sốt sau đó bật cười
- Tôi đến là để từ chối cô vì tôi đã có người trong lòng, cô ấy đang đợi tôi bên kia.
Thẩm Mặc gật đầu xem như đã hiểu, mọi thứ đã giải quyết không việc gì cô phải ở lại. Cô cầm túi xách đứng dậy rời đi.
***
Bar Angle
Thẩm Mặc ngồi tại quầy bar thưởng thức ly rượu trong tay. Hôm nay là sinh nhật của cô, nhưng chẳng ai nhớ. Ba cô sao? Ông chỉ lo cho đứa con bảo bối của mình mà thôi, cô như người thừa thải trong căn nhà đó. Ngày ngày chứng kiến cảnh họ hạnh phúc, tâm cô đã nguội lạnh.
- Tôi có thể ngồi cùng em? Thẩm Mặc ngước mắt nhìn người đàn ông xa lạ, cô nhún vai đặt ly rượu xuống bàn đứng dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt.
Lúc cô trở lại không thấy người đàn ông kia đâu, Thẩm Mặc nâng ly rượu uống cạn. Ngồi thêm một lúc, cô cảm thầy đầu óc choáng váng rồi gục xuống bàn.
Cố Dạ Huân uống khá nhiều với đám bạn thân, nên anh quyết định ở lên đây nghỉ ngơi. Vừa mở của phòng ra, anh kinh ngạc nhìn người phụ nữ nằm trên giường mình. Lại có kẻ tìm chết, Cố Dạ Huận mặt trầm xuống định kéo kẻ không biết sống chết kia ra thì động tác đột nhiên dừng lại.
Là cô? Sao cô lại ở đây?
- Nóng,...nóng quá...
Thẩm Mặc đưa tay kéo cổ áo để lộ ra chiếc cổ trấn ngần, anh hít một ngụm khí lạnh. Nhìn biểu hiện của cô, anh đã biết là bị hạ thuốc.
Cố Dạ Huân lấy điện thoại điện cho bác sĩ nhưng người nào đó không biết xấu hổ ngồi dậy áp vào người anh. Môi Thẩm Mặc hôn lên cổ anh, để lại vệt son trên áo. Anh gầm lên
- Em có biết mình đang làm gì hả?
- Nóng,...giúp tôi...
- Thẩm Mặc là do em quyến rũ tôi trước.
Nói xong anh hôn xuống đôi môi đỏ mộng của cô. Cô quàng tay qua cổ anh đáp lại, Cố Dạ Huân mút lấy môi cô, đưa lưỡi cạy hàm răng của cô ra, môi lưỡi quấn quýt, nước miếng không kịp nuốt chảy xuống. Nhìn vào có bao nhiêu kích thích...
Anh buông môi cô ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ nhìn Thẩm Mặc kiều mị, quyến rũ không thôi.
- Thẩm Mặc, anh đã nhận định em, cả đời này em là người phụ nữ của anh, là người vợ duy nhất của Cố Dạ Huân anh.
Sáng hôm sau
Thẩm Mặc hoang mang nhìn người đàn ông bên cạnh, cô...và hắn ta...lòng cô lúc này sợ hãi không thôi nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ mặt điềm nhiên. Cô kéo chăn che người, muốn vào phòng tắm thì cả người rơi vào vòng tay to lớn.
Cố Dạ Huân ôm chặt cô, khóe môi cong lên
- Bảo bối, em muốn đi đâu? Hửm?!
- Buông tay.
Thẩm Mặc lạnh đạm nói.
Anh mặt dày làm như không nghe, ôm cô càng chặt hơn giọng trêu đùa
- Ăn xong muốn chùi mép bỏ chạy?
- Anh...cái gì mà bỏ chạy chứ? Tôi vẫn còn đây không phải sao?
Thẩm Mặc lắp bắp nói, cô thề, đây là lần đầu tiên trong suốt 12 năm qua cô chột dạ.
- Không có là tốt, bảo bối chờ tôi. Tôi thay đồ rồi dẫn em đi ăn sáng.
- Không được gọi tôi là bảo bối.
Nghe thật sến súa.
- Tuân lệnh, bảo bối.
Thẩm Mặc:...
Danh sách chương