Editor: Nha Đam

Nhan sắc của Diêm Lạc chính là vô song, đủ sức làm điên đảo quý nữ của Hi Quốc.

Dù chỉ là một kẻ lưu lạc trốn phong trần thì vẫn có vô số quý nữ lắm tiền nhiều của cầu một đêm của đối phương.

Một cái cây hái tiền như vậy tự nhiên không thể dễ dàng từ bỏ.

Một tay nàng xây dựng Phượng Minh Lâu này, chẳng qua chỉ là vì lợi ích cá nhân.

Thương nhân đương nhiên có cái tinh tế của thương nhân.

Nếu đối phương sẵn sàng đưa ra một mức giá hấp dẫn, thì việc chuộc thân Diêm Lạc không phải là điều không thể.

Với tư cách là chủ nhân của Phượng Minh Lâu, việc nàng đưa ra yêu cầu như vậy cũng không phải là quá đáng.

Nàng nhướng mắt liếc nhìn thiếu niên đối diện.

Ánh mắt Khuynh Dạ lạnh lùng, từng cử chỉ của hắn đều xa lánh, trên người hiện lên một loại uy áp bất khả xâm phạm.

Thiếu niên đặt tay lên bàn, nhẹ giọng nói: "Được, giá đêm đầu tiên gấp ba lần."

Sau đó, Khuynh Dạ chậm rãi lấy ra ngân phiếu từ trong tay áo, đặt ở trên bàn, đẩy tới trước mặt chủ nhân Phượng Minh Lâu.

"Đêm đầu tiên cộng với tiền chuộc, một phần cũng không thiếu."

Thiếu niên lạnh lùng nói.

Thừa tướng của Phong Nguyên Quốc, làm sao có thể không có lòng dạ mưu trí.

Ban đầu, hắn truy đuổi quyền lực, vọng tưởng thay đổi quy luật của thế giới này.

Những thứ bên ngoài như tiền bạc cũng chỉ là vật ngoài thân.

Mang theo bên mình cũng là một kế hoạch được tính toán trước.

Suy cho cùng, trên đời này, ở một mức độ nào đó, tiền có thể làm được mọi thứ.

Giống như bây giờ.

Chủ nhân Phượng Minh Lâu cầm lấy ngân phiếu, yên lặng kiểm kê, sau đó kính cẩn nói với thiếu niên đối diện: "Vậy thì, Diêm Lạc thuộc về công tử. Ta sẽ mang giấy bán thân của Diêm Lạc đem đến cho công tử."

Nghe thấy vậy, Khuynh Dạ khẽ nhíu mày.

Sau một thời gian dài chờ đợi, chủ nhân của Phượng Minh Lâu đã giao giấy bán thân của Diêm La cho Khuynh Dạ.

Thiếu niên chỉ nhận lấy mà không nói lời nào, thậm chí không thèm nhìn, trực tiếp nhét vào trong tay áo.

Sau đó dửng dưng đứng dậy đi lên lầu.

...

Khuynh Dạ đứng ở cửa phòng Diêm Lạc, im lặng một lúc, sau đó giơ tay gõ cửa.

Một lát sau.

Cửa được mở.

Một tách trà sau, cả hai ngồi đối diện nhau.

Diêm Lạc thêm trà mới.

Đôi mắt lạnh lùng của Khuynh Dạ có phần thù địch, hắn không nhanh không chậm nhìn người thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.

Yểu điệu như vậy, dung mạo cũng đẹp nữa.

Nghĩ đến việc Bệ hạ có thể mang hắn ta về là thấy khó chịu.

Tốt hơn hết là không cho bọn họ gặp nhau nữa.

Sau một lúc im lặng, Khuynh Dạ đã đưa giấy bán thân cho Diêm Lạc.

Giọng điệu thờ ơ: "Bây giờ, ngươi đã được tự do."

Diêm La sửng sốt một chút, sau đó nhìn xuống thứ đối phương đưa cho.

Thực sự là giấy bán thân của hắn ta.

"Là vị cô nương kia bảo ngươi đến phải không? "

Diêm La cầm lấy giấy bán thân rồi cất kĩ, sau đó nâng mắt nhìn nam nhân lạnh lùng đối diện, nghi hoặc hỏi.

Khuynh Dạ nheo mắt, khó chịu mím môi.

Dừng lại, đôi môi mỏng khẽ mở: "Ngươi và nàng đã làm giao dịch gì?"

Đối phương vừa dứt lời, Diêm La chậm rãi đưa túi tiền cho Khuynh Dạ.

Nói: "Đồ mà vị cô nương kia cùng tại hạ giao dịch chính là cái này."

"Túi tiền?"

Khuynh Dạ nheo mắt, giọng nói lạnh lùng.

Diêm La cũng bị giọng nói lạnh lùng của đối phương làm cho choáng váng, liền giải thích: "Không phải túi tiền, là thứ trong đó."

Khuynh Dạ nhướng mắt, lạnh lùng nhìn đối phương một chút, lấy túi tiền rồi mở ta.

Lộ ra viên ngọc màu trắng bên trong.

Khuynh Dạ dừng lại, lấy viên ngọc ra

Viên ngọc màu trắng có nhiệt độ hơi lạnh.

Khi viên ngọc chạm vào ngón tay của thiếu niên, nó đột nhiên ẩn ẩn phát ra ánh sáng màu trắng, thoáng qua liền biến mất.

Khuynh Dạ cau mày.

Dường như... Một dòng chảy ấm nóng thấm vào cơ thể dọc theo đầu ngón tay.

Chỉ là cảm giác trong nháy mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện