Editor: Nha Đam
Phong Thiển vừa dứt lời thì thiếu niên đang tựa vào vai cô từ từ ngẩng đầu lên.
Cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào gương mặt cô.
Trong tầm mắt của hắn có chút âm dương quái khí.
"Bệ hạ muốn chuộc thân cho hắn ta?"
Phong Thiển chớp mắt, ngay lập tức nhận ra rằng mình không nên nói điều đó, cô nói thêm: "Đây là một giao dịch, không... Không có ý nghĩa khác."
"Ồ, giao dịch à."
Giọng của Khuynh Dạ sâu kín.
Không có gì khác ư......
Phong Thiển luôn cảm thấy đối phương có chút là lạ.
"Có phải Bệ hạ giúp đối phương chuộc thân, nhân tiện cũng ban cho hắn một daqnh phận. Sau đó, thấy đối phương đáng thương không có chỗ để đi liền mang về hoàng cung rồi phong hắn làm hầu quân."
"Sau đó Bệ hạ lại tiếp tục giao dịch rồi lấp đầy toàn bộ hậu cung đúng không?"
Phong Thiển: "???"
Tại sao... Giọng điệu của mảnh nhỏ ngày càng trở nên kỳ lạ vậy.
Còn nữa... Đây là cái logic gì vậy? Mảnh nhỏ ngày càng vô lý, có chuyện gì vậy?
"Thật sự chỉ là giao dịch mà thôi."
"Sẽ không mang đối phương về. Chỉ cho đối phương được tự do thôi."
Phong Thiển giải thích cẩn thận.
Khuynh Dạ im lặng một lúc, mắt hắn dần dịu lại, giọng điệu cũng không còn kì quái như lúc nãy nữa.
"Vậy thì... Tại sao Bệ hạ phải giao dịch với hắn. Không giao dịch với người khác được à?"
Phong Thiển chớp mắt.
Đồ mà chứa sức mạnh của Chủ Thần, mỗi vi diện chỉ có một cái.
Tình cờ nó lại nằm trong tay Diêm Lạc.
Bằng không thì làm sao cô lại phải lẻn ra ngoài vào ban đêm, lại còn tốn nhiều công sức như vậy để đến đây.
Chỉ là......
Đôi mắt đen nhanh của Phong nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hơi nghiêng đầu: "A Dạ đang ghen à?"
Thiếu niên bị nói trúng tim đen, dừng lại, mím môi.
Khuynh Dạ nhẹ giọng nói: "Ghen? Vi thần không ghen."
Phong Thiển: "..."
Cô ho nhẹ một tiếng.
Học giọng điệu của người đối phương vừa rồi: "Ồ, không ghen à? Vậy thì ta có thể nghĩ lại việc đưa Diêm La về..."
Còn chưa kịp nói xong thì đã thấy bóng người đổ xuống, thanh âm đã bị thiếu niên chặn lại.
Một lúc lâu sau, Khuynh Dạ buông Nữ vương ra.
Giọng ngoan mềm: "Thê chủ, ta ghen, rất ghen."
"Đừng đưa hắn về, được không?"
Giọng điệu của thiếu niên nhẹ nhàng hơn một chút, nét mặt cũng dịu lại.
Mang một chút tủi thân và đáng thương.
Phong Thiển không khỏi bật cười, sau đó cô liền kiềm chế cảm xúc, nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt.
Giọng điệu của cũng rất nghiêm túc: "Sẽ không có ai khác. Trước đây, hiện tại và tương lai đều vậy."
Cuối cùng, cô nói thêm: "Chỉ có một mình chàng."
Sau khi nhận được lời hứa long trọng từ Nữ vương, Khuynh Dạ cũng vô cùng sửng sốt.
Sau đó hắn vui vẻ ôm chặt Nữ Vương vào lòng.
Phong Thiển: "..."
Ôi eo của cô......
Khuynh Dạ vui vẻ nheo mắt.
Trầm giọng nói: "Thê chủ có thể chuộc thân cho hắn. Nhưng... nàng phải bồi thường cho ta."
"Hả?" Phong Thiển thắc mắc, "Bồi thường cái gì?".
Thiếu niên mặt không chút thay đổi: "Nàng khiến ta ghen tuông khiến ta khó chịu, bây giờ lại còn muốn lấy danh nghĩa của mình đi chuộc thân cho một nam nhân khác."
Vì thế......
"Nàng phải bồi thường cho ta."
Phong Thiển: "..."
Mảnh nhỏ hình như đi hơi xa thì phải?
Cô chớp chớp mắt.
Quên đi, trước đây đã chiến tranh lạnh rồi, lần này liền chiều mảnh nhỏ vậy, muốn làm gì thì làm.
Phong Thiển thỏa hiệp: "Bồi thường như thế nào?"
Thiếu niên trước mắt cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên, tựa hồ đang nghiêm túc nghĩ cách để cô bồi thường cho hắn.
Một lúc lâu sau, thiếu niên nói: "Vậy thì... Tối nay nàng thu lưu ta một đêm được không?"
"Thu lưu?" Phong Thiển sửng sốt một chút, hỏi: "Ngủ với ta?
Khuynh Dạ cụp mắt xuống, cúi xuống, nhẹ nhàng tựa cằm vào vai cô, nhưng lần này, hắn không đặt hết trọng lượng của mình vào đối phương.
"Ừm."
Thiếu niên nói nhỏ.
____________
Phong Thiển vừa dứt lời thì thiếu niên đang tựa vào vai cô từ từ ngẩng đầu lên.
Cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào gương mặt cô.
Trong tầm mắt của hắn có chút âm dương quái khí.
"Bệ hạ muốn chuộc thân cho hắn ta?"
Phong Thiển chớp mắt, ngay lập tức nhận ra rằng mình không nên nói điều đó, cô nói thêm: "Đây là một giao dịch, không... Không có ý nghĩa khác."
"Ồ, giao dịch à."
Giọng của Khuynh Dạ sâu kín.
Không có gì khác ư......
Phong Thiển luôn cảm thấy đối phương có chút là lạ.
"Có phải Bệ hạ giúp đối phương chuộc thân, nhân tiện cũng ban cho hắn một daqnh phận. Sau đó, thấy đối phương đáng thương không có chỗ để đi liền mang về hoàng cung rồi phong hắn làm hầu quân."
"Sau đó Bệ hạ lại tiếp tục giao dịch rồi lấp đầy toàn bộ hậu cung đúng không?"
Phong Thiển: "???"
Tại sao... Giọng điệu của mảnh nhỏ ngày càng trở nên kỳ lạ vậy.
Còn nữa... Đây là cái logic gì vậy? Mảnh nhỏ ngày càng vô lý, có chuyện gì vậy?
"Thật sự chỉ là giao dịch mà thôi."
"Sẽ không mang đối phương về. Chỉ cho đối phương được tự do thôi."
Phong Thiển giải thích cẩn thận.
Khuynh Dạ im lặng một lúc, mắt hắn dần dịu lại, giọng điệu cũng không còn kì quái như lúc nãy nữa.
"Vậy thì... Tại sao Bệ hạ phải giao dịch với hắn. Không giao dịch với người khác được à?"
Phong Thiển chớp mắt.
Đồ mà chứa sức mạnh của Chủ Thần, mỗi vi diện chỉ có một cái.
Tình cờ nó lại nằm trong tay Diêm Lạc.
Bằng không thì làm sao cô lại phải lẻn ra ngoài vào ban đêm, lại còn tốn nhiều công sức như vậy để đến đây.
Chỉ là......
Đôi mắt đen nhanh của Phong nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, hơi nghiêng đầu: "A Dạ đang ghen à?"
Thiếu niên bị nói trúng tim đen, dừng lại, mím môi.
Khuynh Dạ nhẹ giọng nói: "Ghen? Vi thần không ghen."
Phong Thiển: "..."
Cô ho nhẹ một tiếng.
Học giọng điệu của người đối phương vừa rồi: "Ồ, không ghen à? Vậy thì ta có thể nghĩ lại việc đưa Diêm La về..."
Còn chưa kịp nói xong thì đã thấy bóng người đổ xuống, thanh âm đã bị thiếu niên chặn lại.
Một lúc lâu sau, Khuynh Dạ buông Nữ vương ra.
Giọng ngoan mềm: "Thê chủ, ta ghen, rất ghen."
"Đừng đưa hắn về, được không?"
Giọng điệu của thiếu niên nhẹ nhàng hơn một chút, nét mặt cũng dịu lại.
Mang một chút tủi thân và đáng thương.
Phong Thiển không khỏi bật cười, sau đó cô liền kiềm chế cảm xúc, nghiêm túc nhìn thiếu niên trước mặt.
Giọng điệu của cũng rất nghiêm túc: "Sẽ không có ai khác. Trước đây, hiện tại và tương lai đều vậy."
Cuối cùng, cô nói thêm: "Chỉ có một mình chàng."
Sau khi nhận được lời hứa long trọng từ Nữ vương, Khuynh Dạ cũng vô cùng sửng sốt.
Sau đó hắn vui vẻ ôm chặt Nữ Vương vào lòng.
Phong Thiển: "..."
Ôi eo của cô......
Khuynh Dạ vui vẻ nheo mắt.
Trầm giọng nói: "Thê chủ có thể chuộc thân cho hắn. Nhưng... nàng phải bồi thường cho ta."
"Hả?" Phong Thiển thắc mắc, "Bồi thường cái gì?".
Thiếu niên mặt không chút thay đổi: "Nàng khiến ta ghen tuông khiến ta khó chịu, bây giờ lại còn muốn lấy danh nghĩa của mình đi chuộc thân cho một nam nhân khác."
Vì thế......
"Nàng phải bồi thường cho ta."
Phong Thiển: "..."
Mảnh nhỏ hình như đi hơi xa thì phải?
Cô chớp chớp mắt.
Quên đi, trước đây đã chiến tranh lạnh rồi, lần này liền chiều mảnh nhỏ vậy, muốn làm gì thì làm.
Phong Thiển thỏa hiệp: "Bồi thường như thế nào?"
Thiếu niên trước mắt cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên, tựa hồ đang nghiêm túc nghĩ cách để cô bồi thường cho hắn.
Một lúc lâu sau, thiếu niên nói: "Vậy thì... Tối nay nàng thu lưu ta một đêm được không?"
"Thu lưu?" Phong Thiển sửng sốt một chút, hỏi: "Ngủ với ta?
Khuynh Dạ cụp mắt xuống, cúi xuống, nhẹ nhàng tựa cằm vào vai cô, nhưng lần này, hắn không đặt hết trọng lượng của mình vào đối phương.
"Ừm."
Thiếu niên nói nhỏ.
____________
Danh sách chương