Editor: Nha Đam



Mộc tình nói: "Chuyện hôn nhân tốt nhất là để bọn hỏ tự quyết định đi."



"Quan trọng là ý của Thiển Thiển."



Khóe miệng Mộc Tình nở nụ cười dịu dàng, cô nhìn cô gái nhỏ nhà mình ngoan ngoãn đứng bên cạnh Ngôn Sanh.



Nhìn Thiển Thiển như thế này, bà cũng thích đứa nhỏ Ngôn Sanh này.



Mộc Tình nói xong.



Ba người không khỏi nhìn về phía Phong Thiển.



Cô chớp mắt.



Đang rất bối rối.



Thật sự kỳ lạ ......



Rõ ràng mới xác nhận quan hệ, sao tự nhiên lại đề cập tới chủ đề kết hôn rồi?



Phong Thiển nghiêng đầu nhìn Ngôn Sanh.



Ánh mắt của ngài Tổng thống sâu thẳm.



Dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô.



Phong Thiển mím môi.



Nói: "Con ... thích."



"Thích ... A Sanh."



Cô chậm rãi nói.



Giọng nói mềm mại dễ nghe.



Phong Dực nghe thấy xưng hô của cô với Ngôn Sanh.



Không nói gì nữa.



Mộc Tình không khỏi nở nụ cười.



Bà nói với Phong Dực: "Anh nhìn xem, hai đứa trẻ rất yêu nhau. Là cha mẹ, chúng ta không nên xen vào chuyện của chúng nó. A Sanh cũng rất tốt, chúng ta lại hiểu rõ nó, vì vậy giao Thiển Thiển cho A Sanh, chúng ta có thể yên tâm... "



Phong Dực luôn cau mày, giờ mới có thể giãn ra.



Ông nhìn Ngôn Sanh.



Nói một cách nghiêm túc: "Được rồi. Cưới Thiển Thiển nhà chúng tôi, không phải là không thể. Một năm sau, có thể đính hôn, đợi cho đến khi Thiển Thiển tốt nghiệp, sau đó mới kết hôn."



Ngài Tổng thống nhếch môi.



Giọng nói nhàn nhạt: "Cảm ơn cha vợ."



Cho nên......



Ngôn Sanh rũ mắt xuống liếc nhìn cô gái bên cạnh.



Tiếp tục về nói với Phong Dực:



"Vậy thì ... Con sẽ mang Thiển Thiển về."



"Có như vậy mới không làm xáo trộn thế giới hai người của cha vợ và mẹ vợ."



Vẻ mặt của Phong Dực ngay lập tức cứng đờ.



Mộc Tình cũng hơi giật mình, sau đó bà bước tới, nắm lấy cánh tay của Phong Dực.



"Như vậy cũng tốt, có A Sanh chăm sóc, dì cũng yên tâm."



Mộc Tình dừng lại và nói, "Chỉ là Thiển Thiển vẫn còn nhỏ, có nhiều cái không hiểu. Dì nghĩ A Sanh cũng nên hiểu ý dì."



Ngôn Sanh nhìn Mộc Tình.



Chậm rãi nói: "Vâng con hiểu."



Ngài Tổng thống bước tới, mở cửa xe.



Lễ phép nói: "Cha vợ, mẹ vợ, mời lên xe."



Phong Dực và Mộc Tình đi qua rồi lên xe.



Cô cũng lên xe ngồi, được mảnh nhỏ thắt dây an toàn cho.



Phong Thiển cũng có chút choáng váng.



Không thể hiểu được ...



Cô chớp mắt.



Nhìn về phía bên cạnh, ngài Tổng thống đang ngồi vắt chân, lịch lãm và quý phái.



Ngôn Sanh nhận thấy tầm nhìn của cô.



Nghiêng mắt.



Đột nhiên nghĩ tới cái gì, chậm rãi nói: "Thiển Thiển cho anh mượn điện thoại một chút."



"Dạ."



Phong Thiển cúi đầu, lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho đối phương.



Ngôn Sanh mở danh bạ.



Bỗng nhiên dừng lại.



Cô đã thay ảnh đại diện của anh bằng ảnh mà cô đã chụp anh.



Có chút mơ hồ.



Có thể thấy rằng nó được chụp trong hội trường của trường.



Ngôn Sanh cong mắt.



Ngón tay chạm vào, thay đổi tên danh bạ thành "Chồng"



Tôi nhìn nó với vẻ hài lòng rồi mới trả lại điện thoại cho cô.



Sau khi làm xong.



Ngài Tổng thống thản nhiên cầm lấy tay cô.



Nhẹ nhàng cọ cọ vào người cô.



Giọng điệu mang chút nũng nịu: "Thiển Thiển, anh buồn ngủ quá."



Giọng nói trầm ầm.



Dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được.



Cho nên...



"Thiển Thiển cho anh dựa vào chút nhé."



Phong Thiển chớp mắt.



"Được."



Ngôn Sanh câu môi, đầu cúi xuống, dựa vào trên vai cô gái.



Thư giãn một lúc.



Tay cũng cử động, ôm chặt lấy cô.



Từ từ nhắm mắt lại.



Khóe miệng Phong Dực ở ghế sau giật giật.



Coi như không thấy.



Cái tên hôi hám này thực sự không thể nhìn mặt mà bắt hình rong.



Không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể lừa gạt con gái bảo bối ngoan ngoãn đơn thuần nhà mình.



________



Thế là kết thúc chuỗi ngày rồi 😎

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện