Editor: Nha Đam


"Anh đón em ra ngoài ăn cơm."


Ngôn Sanh nói thêm.


Vừa nói anh vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.


Đưa tay kia lên sửa lại áo vest trên người.


Điện lực


Cô gái đằng kia trầm mặc một lúc, mới chậm rãi đáp: "Được."


Cúp máy.


Ngôn Sanh nhấc chân đi ra ngoài.


Ngài Tổng thống lần này không đi xe tổng thống mà lái xe riêng.


Chỉ mang theo hai vệ sĩ đi cùng.


"Đến đại học Q."


Ngôn Sanh thấp giọng nói.


...


Bên này, Phong Thiển sau khi cúp điện thoại, liền nhướng mắt nhìn nam tử đối diện.


"Xin lỗi cậu nha, có người tới đón mình rồi."


Hạ Dương cũng nghe được những gì cô vừa nói.


Anh cười nói: "Không sao đâu. Anh trai cậu tới đón phải không? Tớ có thể tiễn cậu."


Phong Thiển thoáng nghĩ rồi lắc đầu.


"Không cần đâu, cảm ơn."


Nụ cười trên mặt Hạ Dương rất tỏa sáng, bị cô từ chối cũng không có ý tức giận.


Anh nói một cách ấm áp, "Dù sao bạn học Phong cũng là một cô gái, hơn nữa lại không quen thuộc với khuôn viên trường. Để tớ đưa cậu đi, như vậy cũng an toàn hơn."


Phong Thiển thoáng nghĩ rồi gật đầu.


Như vậy cũng được.


Cô không cần phải bận tâm xem hướng dẫn của hệ thống.


Vị trí của Hạ Dương trong trái tim của Phong Thiển đã trở thành một người hướng dẫn.


"Bạn học Phong, anh trai cậu đón cậu ở đâu?"


Hạ Dương hỏi.


Phong Thiển chớp chớp mắt.


Thân phận của mảnh nhỏ không bình thường.


Ngài Tổng thống muốn lái xe cũng phải đi qua cổng VIP ở phía bắc của trường.


Vì thế Phong Thiển nói: "Cổng phía bắc."


Câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của Hạ Dương.


Anh đoán rằng địa vị của cô không thấp.


Cổng Vip phía bắc là lối đi dành riêng cho việc tiếp đón những người quan trọng.


Hạ Dương đi trước dẫn đường.


Anh muốn sánh bước bên cạnh cô.


Nhưng...


Không biết có phải cô gái nhỏ cố ý hay vô tình mà luôn chạy chậm lại phía sau.


Giữ khoảng cách ba bước.


Hạ Dương chỉ cảm thấy đối phương quả nhiên là một cô gái ngoan.


Vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn.


Cũng biết cách tự bảo vệ mình.


Hạ Dương cũng ga lăng đằng trước.


Thỉnh thoảng sẽ chọn một số chủ đề, hỏi cô một vài câu.


Phong Thiển cũng lịch sự trả lời lại.


...


Cổng phía Bắc.


Một chiếc Maserati phiên bản giới hạn màu đen bình tĩnh đậu ở đó.



Bảo vệ trong phòng trực ban sau khi biết được người trên xe, tất cả đều ngồi trên ghế một cách nghiêm chỉnh.


Ngài Tổng thống!


Nhìn đối phương thế này, có vẻ như anh đến đây để đón ai đó.


Chiếc xe đang lái không phải là xe riêng của tổng thống.


Bảo vệ cổng không thể bình tĩnh được.


Ngày thường chỉ có thể nhìn thấy anh trên Bản tin Thời sự, lúc này chỉ cách anh mấy mét, ngăn cách bằng cửa xe.


Bảo vệ cổng đã rất phấn khích.


Cửa xe được hạ xuống.


Người đàn ông trong xe đang ngồi dựa vào cửa sổ, hai chân dài chồng lên nhau.


Một cánh tay đặt ngẫu nhiên trên mép cửa sổ xe chống cằm.


Đôi mắt màu hổ phách, bình tĩnh nhìn con đường bằng phẳng trong khuôn viên.


Cho đến khi ...


Một nam sinh lọt vào tầm mắt anh.


Ngôn Sanh cau mày, ánh mắt đảo qua người con trai rồi rơi vào cô gái đi theo sau.


Anh nheo mắt.


Trong mắt anh có chút nguy hiểm lạnh lùng.


Nhiệt độ trong xe không hiểu sai giống như đang giảm đi vài độ.


Điều này cho thấy rằng —— Tổng thống có tâm trạng không tốt.


Phong Thiển nhìn thoáng qua thấy người đàn ông ở cửa xe.


Ngoan ngoãn chạy đến.


Tuy nhiên...


Lại nhìn thấy cửa kính xe đột nhiên nâng lên rồi đóng lại.


Bước chân của Phong Thiển dừng lại tại chỗ.


Chớp mắt có chút nghi ngờ.


Giây tiếp theo.


Cửa xe mở ra.


Theo sát, là một chân dài thon dài bước xuống xe.


Đôi giày da màu đen đáp xuống đất.


Ngôn Sanh một tay giữ cửa xe, thản nhiên bước xuống.


Chiếc đồng hồ tinh xảo màu bạc trên cổ tay của đối phương bị ánh sáng mặt trời khúc xạ tạo thành ánh sáng trắng chói mắt.


_____________


Bạn nào thức thì đợi mình edit thêm 1 chương nữa nhé, thấy số 19 cứ lấn cấn, edit thêm 1 chương nữa lên 20 ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện