Editor: Nha Đam



Thậm chí đã suy nghĩ đến Thiên Đạo.



Sau đó, tất cả những suy đoán này đều bị lật tẩy.



Đơn giản...



Cũng không đoán nữa.



Phái Phong Thiển đi bảo hộ mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn, chính là lựa chọn không thể tốt hơn.



Chỉ cần thần lực đến gần linh hồn mảnh nhỏ, nó sẽ tự động thanh tẩy hắc khí.



Những cái này, hệ thống cũng không có nhắc tới.



Chủ Thần đại nhân có sự cân nhắc của riêng mình.



Mà ký chủ ...



Đó quả thực là một điều bí ẩn.



Phong Thiển suy tư.



Thì ra bảo vệ của Chủ Thần đại nhân chính là như vậy.



Miền Tội Lỗi ...



Xem ra tương lai phải bảo vệ mảnh nhỏ thật tốt.



Vạn nhất Điện hạ bị người của Miền Tội Lỗi quấy nhiễu, vậy chẳng phải sẽ rèn luyện thất bại sao?



Nghiêm trọng hơn nữa, ngay cả linh hồn cũng bị phá tan, không thể ngưng tụ được.



Nghĩ đến đây, cô khẽ nhíu mày.



"Vì vậy, thế giới này, mảnh nhỏ có thể bị hắc hoá là do dính phải khí hắc ám?"



"Đúng vậy, ký chủ. Tuy nhiên, chỉ cần ký chủ tìm được thần lực do Thần Chủ cất giấu trong các thế giới, thì hoàn toàn có thể tẩy sạch khí hắc ám trong cơ thể của mảnh nhỏ Điện hạ."



Hóa ra là như vậy.



Khó trách, mảnh nhỏ linh hồn của Điện hạ nằm rải rác trên các thế giới có thể mang vài phần hắc ám.



Thì ra là người ở Miền Tội Lỗi làm trò quỷ.



Phong Thiển nghĩ đến nhiệm vụ chủ tuyến do hệ thống tuyên bố khi mới vào thế giới.



——



Ngăn cản Mảnh nhỏ hắc hoá.



Xem ra lúc ấy, mảnh nhỏ đã bị nhiễm khí hắc ám rồi.



Mảnh nhỏ của Điện hạ thật sự rất mỏng manh yếu ớt.



Phong Thiển nhướng mắt nhìn thiếu niên bên cạnh.



Trên mi tâm của thiếu niên vẫn còn sót lại chút thần lực.



Rất mỏng manh.



Nhưng Phong Thiển vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.



Cô hơi kiễng chân, bàn tay nhỏ bé che trán thiếu niên.



Cô hơi nghiêng đầu.



"A Khanh không khỏe sao?"



Cô nghiêm túc nhìn thiếu niên, đôi mắt xinh đẹp lộ ra chút lo lắng.



Thiếu niên cụp mắt xuống và nhẹ nhàng lắc đầu .



"Vẫn tốt."



Vừa rồi, dường như có một lực lượng rất nhẹ đi vào mi tâm của hắn.



Như ánh nắng tháng sáu dịu nhẹ chợt đi khắp ngõ ngách trong lòng, xua tan đi bao sương mù lâu ngày còn động lại.



Cảm giác này rất kỳ lạ.



Thiếu niên nắm chặt tay, nhẹ nhàng đẻ hạt châu vào tay áo rồi cầm lấy góc áo của cô



Hắn cụp mắt xuống nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người có mệt không?"



"Hả?"



Phong Thiển khẽ chớp mắt nhìn hắn.



Bàn tay nhỏ bé rút khỏi trán thiếu niên, ngẩng đầu nhìn thiếu niên.



Thiếu niên mấp máy môi, khẽ nói: "Ta có thể ... Ôm sư phụ không?."



Nam Khanh dường như cảm thấy ở nơi này nói như vậy thật sự là không thích hợp.



Khẽ cắn môi dưới, mí mắt cụp xuống.



Ngón tay nắm chặt góc áo cô rồi lặng lẽ nhìn xuống.



Cô ngẩn người.



Có chút ngoài ý muốn.



Sau khi phản ứng lại, Phong Thiển đưa tay lên ôm má thiếu niên, ánh mắt mang tinh quang.



"Muốn ôm ta à?"



Ừm.



Có thể.



Chỉ cần không cần đi bộ là được.



Bị cô hỏi như vậy, Nam Khanh lại không khỏi ngượng ngùng.



Phong Thiển chớp mắt.



Mảnh nhỏ quá rụ rè rồi.



Hắn rõ ràng nói muốn ôm cô, nhưng bây giờ hắn lại giống như một thiếu nữ vậy.



Ngượng ngùng không chịu được.



Thiếu niên nắm chặt góc áo của cô, giọng nói dễ nghe như phát ra từ lồng ngực: "Vâng."



Hơi khàn.



Nhưng lại rất hay, có thể khiến cho lỗ tai người ta tê dại.



Phong Thiển có chút không được tự nhiên sờ sờ vành tai.



Ai.



Không chỉ có vẻ ngoài hay mà thanh âm của mảnh nhỏ cũng khiến người ta không thể cưỡng lại được.



Cô khẽ thở dài.



Đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy cổ Nam Khanh.



Đôi mắt đen nhánh nhìn thiếu niên không chớp.



Nam Khanh giật mình.



Biết, cô đã đồng ý, cũng chuẩn bị sẵn sàng.



Thiếu niên cụp mắt xuống, hơi cúi xuống, tay phải buông góc áo của cô ra, luồn xuống dưới đầu gối đối phương.



Chỉ hơi dùng sức đã ôm được cô một cách dễ dàng.



~~~



Còn 1 chương nữa thôi, mn chờ mình edit nốt nhé ♥

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện