Editor: Nha Đam



Phong Thiển ngẩn người.



Sau đó mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.



Chậm rì rì vùi đầu vào trong lòng ngực Mộ Bạch, nói nhỏ: "Không tức giận..."



Chỉ là ... không nghĩ tới.



Mảnh nhỏ sẽ bất ngờ hôn cô như thế này.



Thật xấu hổ.



Hơn nữa, vẫn là bộ dáng tức giận.



...



Dù còn say nhưng Mộ Bạch lúc này đã có phần tỉnh táo.



Thiếu niên chậm rãi giơ tay sờ sơ đầu cô.



Vừa rồi, không kiềm chế được cảm xúc của mình.



Hắn dừng lại, nói khẽ: "Ngày mai, ta sẽ cùng đến Phong Khải quốc cùng với nàng."



Phong Thiển, đang chôn trong vòng tay của đối phương, nghe thấy câu nói đó, ngẩng đầu lên, nghi hoặc mà chớp chớp mắt.



"Có thể sao?"



Mộ Bạch rũ mắt nhìn cô: "Có thể."



Ghé thăm Phong Khải quốc với tư cách là Quốc sư của Thiên Vinh quốc.



Rốt cuộc, tiểu cô nương từng bị vứt bỏ.



Dù lý do là gì, vứt bỏ chính là vứt bỏ.



Dù lý do có chính đáng đến đâu thì cuối cùng vẫn bị vứt bỏ.



Ngay cả là bất đắc dĩ cũng không đủ để biện minh.



Làm sao hắn có thể yên tâm để cô một mình trở về Phong Khải quốc.



Ngay từ 1 năm trước, khi nhận nuôi một cô, hắn đã biết được danh tính của cô thông qua khả năng của chính mình.



Chỉ là một thân phận mà thôi.



Nếu hắn muốn, hắn cũng có thể biết nguyên nhân cô bị bỏ rơi.



Tuy nhiên, hắn không quan tâm đến điều này.



Bởi vì, đã là vứt bỏ, nói nguyên nhân lại có tác dụng gì.



Hắn chỉ muốn chăm sóc cô thật tốt.



Quyết định được đưa ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.



Cuối cùng, Mộ Bạch nghiêng người cúi đầu, nhẹ nhàng tựa cằm vào đầu thiếu nữ.



Hắn thấp giọng nói: "Ta tưởng ... nàng muốn rời khỏi ta."



Cho nên......



Mới có thể mất khống chế.



Mà bây giờ, sau khi tỉnh lại, hắn cũng hiểu.



Cô chỉ muốn tìm kiếm thân thế của mình của mình mà thôi.



Ngọc bội mà cô tự tặng cho hắn rất giống với miếng ngọc bội trong nôi của cô.



Sau khi nhận ra điều này, Mộ Bạch cuối cùng cũng hiểu ra động cơ của cô.



Về phần bức thư cô để lại, hắn không mở ra đọc.



Lúc đó, cảm xúc đã mất khống chế, chỉ muốn bắt đối phương về.



Giờ nghĩ lại cũng là hắn bốc đồng.



Nghĩ đến đây, Mộ Bạch không khỏi ủy khất vài phần.



Cho rằng bị vứt bỏ......



Cho nên rất khó chịu rất khó chịu.



Cảm xúc bị đổ vỡ đến tột cùng, làm việc không còn bình tĩnh nữa.



Mộ Bạch mím môi, giơ tay ôm cô, trầm giọng hỏi: "Liệu Tiểu Thiển Nhi sẽ vứt bỏ không?"



Thiếu niên hơi rũ mi xuống, lúc này đôi mắt trong veo mờ mịt, giống như một đứa trẻ, mềm mại ngoan ngoãn.



Vị Quốc sư đại nhân vô song tôn quý nhất Thiên Vinh quốc, luôn thanh lãnh bất cần.



Giờ phút này, cũng chỉ là một tiểu đáng thương đang ủy khuất



Giọng điệu của người bên kia trầm thấp và mềm mại, giọng điệu mang theo và phần ủy khuất khiến cho Phong Thiển không khỏi sửng sốt.



Cô ôm lại lấy thiếu niên.



Nghiêm túc nói: "Ta sẽ không vứt bỏ chàng."



Khi giọng nói đó rơi xuống, Mộ Bạch sững người.



Đôi mắt lạnh lùng và vô thần dần trở lại, đáy mắt xoẹt qua một tia sáng yếu ớt.



Dần dần tràn ngập niềm vui.



Sẽ không vứt bỏ ...



Người thiếu niên âm thầm niệm trong lòng.



Mộ Bạch vui vẻ bế cô lên, đè cô ở giường.



Tầm mắt nóng rực sâu thẳm.



Giọng anh khàn khàn: "Tiểu Thiển Nhi có muốn ... gả cho ta không?"



Mộ Bạch vẻ mặt nghiêm túc, tầm mắt sâu thẳm dường như tràn ngập ánh sáng nhu hòa.



Bất ngờ bị đè xuống, cô không khỏi hơi choáng váng.



Khi nghe nghe thấy lời cầu hôn cực kỳ nghiêm túc của mảnh nhỏ, Phong Thiển chớp chớp mắt.



Cô cong cong mắt, bỗng nhiên lại muốn trêu đùa đối phương.



"Nhưng, ta vẫn chưa có cập kê đâu ..."



Mảnh nhỏ không thể bắt nạt trẻ vị thành niên được!



Mộ Bạch ngẩn ra.



Biết rằng cô đang trêu chọc mình, hắn không nói gì, ngón tay lặng lẽ đan vào tay cô.



"Vậy thì ... đợi sau cập kê vậy."



Chờ bao lâu...... Đều được.



Hắn sẽ vui vẻ chịu đựng.



Giọng của người thiếu niên vô cùng nhẹ nhàng, nhưng dường như hắn đang cố kìm nén điều gì đó.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện