Editor: Nha Đam



Chưởng quầy cười tươi: "Yên tâm, ta sẽ tuyệt đối kín tiếng, sẽ không bao giờ lấy chuyện này uy hiếp ngươi nữa."



Mặc Giang hồ nghi nhìn hắn.



Chưởng quầy vội giơ tay lên: "Ta thề!"



Mặc dù Mặc Giang vẫn rất nghi hoặc, nhưng trước tiên hắn vẫn phải vội vàng đến Văn Trà Lâu.



Chỉ là đem tám đời nhà chưởng quầy chửi trong đáy lòng.



Hắn còn có chính sự đó!



Tên độc ác này chỉ gây thêm phiền toái cho hắn!



...



Văn Trà Lâu.



Sau khi Mặc Giang biết được gian phòng từ chưởng quầy, ông miễn cưỡng đi lên.



Mở cửa ra.



Hắn nhìn thấy cô gái đang ngồi bên cửa sổ, lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cô được bao phủ bởi ánh sáng nhàn nhạt.



Nhưng chỉ là một sườn mặt lại khiến Mặc Giang sững sờ trong chốc lát.



Giống!



Quá giống!



Khi nghe thấy tiếng động Phong Thiển quay đầu lại.



Dung nhan của cô gái bại lộ hoàn toàn.



Khuynh quốc khunh thành, tuyệt mỹ vô song.



Mặc Giang sững sờ tại chỗ.



Phong Thiển chớp mắt.



Người này làm sao vậy?



Sau đó, chỉ nghe thấy bụp một tiếng, đối phương đột nhiên quỳ xuống.



Phong Thiển: "..."



Cô ngẩn người.



Mặc Giang ngẩng đầu, thanh âm có chút kích động, run lên: "Vi thần, bái kiến công chúa điện hạ!"



Phong Thiển: "?"



Công chúa?



Cô cau mày.



Thế giới này đúng là có cái nhiệm vụ chi nhânhs là để cô tìm lại thân thế của nguyên chủ.



Mà dáng vẻ của đối phương hiển nhiên là bởi vì tướng mạo của cô giống mẫu thân của nguyên chủ.



Thì ra nguyên chủ là công chúa à?



Vậy tại sao lại bị ... vứt bỏ?



Phong Thiển giống như đang suy nghĩ cái gì.



"Công chúa điện hạ, xin hãy cùng vi thần trở về Phong Khải quốc! Bệ hạ và Hoàng hậu rất nhớ ngài."



Phong Thiển suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ngươi nhận nhầm người rồi."



Mặc Giang: "..."



Làm sao hắn có thể nhận nhầm người? !



Công chúa và hoàng hậu gần như được tạc từ cùng một khuôn.



Tuy nhiên, đôi mắt của công chúa rất giống với bệ hạ.



Mặc Giang đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: "Công chúa có miếng ngọc bội đó không?"



"Ngọc bội?"



Phong Thiển khẽ chớp mắt.



"Chính là miếng ngọc bội có khắc chữ ''Thiển"." Mặc Giang giải thích.



Nhắc mới nhớ, miếng ngọc bội đó là do chính tay hắn điêu khắc.



Hoàng hậu yêu cầu hắn chạm khắc một miếng ngọc bội như vậy cho tiểu công chúa để tượng trưng cho thân phận.



Nếu không phải vì tình thế bất đắc dĩ, tiểu công chúa đã không bị vứt bỏ.



Bây giờ, phong ba bão táp đã qua.



Điều quan trọng nhất, tất nhiên là tìm được công chúa đã bị lưu lạc ở bên ngoài.



Nhưng mà, sau bao nhiêu năm như vậy, giữa biển người mênh mông này tìm được một ai đó cũng như mò kim đáy biển vậy.



Lúc trước hắn đã đặt công chúa ở lối đi của một ngôi làng.



Sau đó khi hắn quay lại thì ngôi làng đó đã ở trong tình trạng đổ nát và đã bị bỏ hoang từ lâu.



Khi đó, hắn đã dự tính cho điều tồi tệ nhất.



Công chúa có thể không còn ở trên đời nữa.



Bây giờ ở lại Thiên Vinh quốc chỉ là cố chấp hấp hối giãy giụa mà thôi.



Bây giờ tình cờ gặp được công chúa, đáy lòng Mặc Giang chỉ còn sự kích động.



Vừa rồi còn chửi bới chưởng quầy ở trong lòng , bây giờ Mặc Giang chỉ cảm thấy: Quả nhiên là huynh đệ tốt!



Phong Thiển cân nhắc trong lòng.



Cô khẽ cau mày, mảnh nhỏ chưa từng nói với cô về miếng ngọc bội đó.



Hóa ra, có một miếng ngọc bội khác?



"Công chúa, ngài hãy cùng vi thần trở về đi."



Mặc Giang khẩn cầu.



Phong Thiển lắc đầu từ chối: "Không trở về."



"Vạn nhất ngươi là kẻ lừa đảo thì sao?"



Cô thuận miệng lừa gạt một câu.



Hiện tại cô không có kế hoạch nhận thân nhân.



Hơn nữa, Tiểu Bạch đáng thương như vậy, không thể hắn một mình được.



Mặc Giang bị Phong Thiển nghi ngờ làm cho sững sờ, hắn vội vàng biện hộ: "Công chúa, những gì vi thần nói đều là sự thậ! Sao dám lừa gạt công chúa."



Hắn nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp: "Công chúa không phải muốn vi thần điêu khắc ngọc bội sao? Ngài cứ việc giao cho vi thần."



********



Phúc lợi mở quyển mới ✧⁺⸜(●′▾‵●)⸝⁺✧

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện