Edit: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



"Ngươi tới vì muốn nói điều đó với ta?" Vu Hoan nhướng mày: "Một khi đã như thế thì ngươi cứ nói đi, ta đi ngủ một giấc trước, chờ đến khi nào ngươi không nhiều lời nữa thì kêu ta."



Vu Hoan đứng dậy, thật sự đi ra ngoài.



Trong lòng không ngừng hừ hừ, con người luôn luôn dối trá như thế, nói chuyện làm việc đều quanh co lòng vòng, có ý nghĩa sao?



An Vũ đổ mồ hôi lạnh, cũng không nói lời vô nghĩa nữa, nếu nói cũng có nói thêm gì được đâu, nàng đi mất rồi.



"Bách Lý cô nương, lần này ta tới, là muốn nói chuyện về Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia."



Vu Hoan dừng lại nghiêng đầu: "Chẳng lẽ không phải ngươi bắt Thiên Nguyệt?"



Thiên Nguyệt?



An Vũ tự hỏi nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nàng đang nói đến Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia.



Nhưng mà...



Nha đầu này thật sự nghĩ hắn bắt Thiếu chủ của hàng Thịnh Gia ư?



"Ta không thù không oán với cửa hàng Thịnh Gia, vì sao phải bắt hắn?" An Vũ bình tĩnh hỏi lại.



"Có lẽ ngươi thấy nó lớn lên đẹp." Vu Hoan nhanh chóng tiếp một câu.



Sắc mặt An Vũ khẽ biến, hắn thích nữ nhân, không thích nam nhân!



"Khụ khụ... Bách Lý cô nương." An Vũ rất nghiêm túc gọi một tiếng.



Vẻ mặt Vu Hoan không sao cả xua tay: "Nói nhanh lên, nói xong thì đi đừng lãng phí thời gian của ta."



An Vũ: "..." Sao có cảm giác nàng không hề quan tâm thế?



Sắp xếp lại từ ngữ, An Vũ nhìn Vu Hoan bình tĩnh đến quá đáng, đột nhiên có chút không nói nên lời.



Hắn cũng coi như là một nhân vật mặt mũi ở Thiên Phong Thành, nhưng khi đối mặt với một tiểu nha đầu mà hắn lại xuất hiện loại tình huống này, quả thật là điên rồi!



Ổn định lại tinh thần, An Vũ hít sâu một hơi: "Thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia mất tích ở Thiên Phong Thành là sự thật, nhưng mà... không có liên quan đến Thiên Phong Thành, là Tần gia trong Thấm Xa Thành làm."



Vu Hoan ngẩng đầu nhìn An Vũ liếc mắt một cái, ánh mắt bình tĩnh lạnh nhạt, tựa hồ An Vũ ở trong mắt nàng chỉ là một con thú bông.



An Vũ bị ánh mắt đó của Vu Hoan nhìn chằm chằm, cả người đều không được tự nhiên.



Trước khi thấy nàng, hắn còn cảm thấy khi đối mặt với nàng, ít nhất còn có thể thể hiện được vài phần khí thế, nhưng đến khi đứng trước mặt nàng hắn mới phát hiện hắn đã suy nghĩ nhiều.



Nha đầu này, so với tin đồn bên ngoài còn đáng sợ hơn.



"Sao ngươi lại đến nói với ta?" Sau một lúc lâu Vu Hoan mới hỏi hắn.



An Vũ ép buộc bản thân trấn định lại: "Ta chỉ muốn làm chủ của Thành Nam, không muốn trêu chọc thị phi, hy vọng Bách Lý cô nương đừng đụng đến Thành Nam ta."



Thành Đông và Thành Tây bên kia, nếu ngay từ đầu không phải Vu Hoan hoài nghi bọn họ bắt Thiếu chủ Thịnh Gia thì cũng không thê thảm như hiện tại.



Hắn không muốn biến Thành Nam cũng thành bộ dáng kia...



"Lý do của ngươi không chính đáng." Vu Hoan nhếch miệng cười khẽ, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Nếu ngươi quan tâm đến Thành Nam như vậy, thì sao nhiều năm trôi qua mà ngươi đều buông tay mặc kệ? Căn bản là ngươi không quan tâm sống chết của bọn người trong Thành Nam, ta nói có đúng không?"



Trong mắt An Vũ hiện lên một tia không thể tin tưởng, thấy Vu Hoan nhìn chằm chằm hắn, nhanh chóng cúi đầu, giấu dao động dưới đáy mắt.



"Bách Lý cô nương không phải An mỗ thì sao biết An mỗ không quan tâm? Cách ta làm chỉ là muốn Thành Nam an ổn sống đến kiếp sau, ta cho bọn họ một mảnh thiên hạ rồi thì ta có ở đó không thì có gì khác nhau?"



"Coi như ngươi nói đúng, nhưng... vì sao ta phải tin ngươi?" Vu Hoan cố ý kéo dài giọng nói.



An Vũ tựa hồ đã sớm liệu đến vấn đề này, cũng không chần chờ: "Tần gia có thù oán với Thịnh Thế chủ tử của Thịnh Gia, chuyện này lúc trước rất nhiều người đều biết."



"Coi là thế, sao ngươi chứng minh được là bọn họ bắt Thiên Nguyệt? Đừng nói với ta, người Thịnh Gia đắc tội đắc tội với một mình Tần gia?" Nàng mới không tin tên hỗn đản Thịnh Thế kia đắc tội có một người như vậy.



Theo nàng phỏng đoán, trên toàn bộ đại lục, người ghi hận Thịnh Thế không đến một vạn người cũng đến hơn tám ngàn người.



An Vũ xấu hổ, kẻ thù của Thịnh Gia quả thật nhiều đếm không xuể, nhưng mà...



Dám tìm cửa hàng Thịnh Gia gây chuyện thì cũng không có được mấy người.



Mà có một số người, mặc dù hận đến ngứa răng đi chăng nữa thì ngoài lại không thể không tươi cười chào đón.



Dù sao Thịnh Thế cũng là một tiểu nhân có lòng dạ hẹp hòi lại có thực lực lớn mạnh!



Ưu điểm duy nhất có lẽ là do cửa hàng Thịnh Gia không gì không tiền là không mua được. Cho dù một giây trước là kẻ thù, nếu giây tiếp theo ngươi đưa tiền, người của Thịnh Gia sẽ khách khách khí khí mời vào đón tiếp.



"Mặc kệ Bách Lý cô nương tin hay không thì hôm nay ta cũng đã đến nói rồi, nếu Bách Lý cô nương thật sự phải làm khó Thành Nam, An Vũ ta cũng sẽ không bỏ qua." Trên người An Vũ đột nhiên bộc phát ra uy áp.



"Ha hả... Tiễn khách." Vu Hoan nhe răng.



An Vũ thật sự không hiểu rõ tính tình của Vu Hoan, chỉ đành tức giận rời đi.



"Vu Hoan cô nương... Kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?" Thành Đông bên kia xử lý vô cùng thuận lợi, trong lòng Hồng Ba Tử rất vui sướng.



Vu Hoan liếc hắn một cái, có chút hứng thú nói: "Không phải Dương Trạch âm hiểm xảo trá sao? Vậy hạ bệ hắn đi!"



Hồng Ba Tử lập tức ngu người, hạ bệ một người âm hiểm xảo trái, hạ thế nào?



Vu Hoan hừ một tiếng: "Nghe nói Dương Trạch chỉ có một đứa con trai kia?"



Hồng Ba Tử gật đầu, đúng là vậy.



Có lẽ là do bọn họ làm chuyện ác quá nhiều, cho nên chỉ có thể sinh một đứa con trai.



Hiện tại đã chết, thì ngay cả một người để tang cũng không còn.



"Ngươi đi tìm thầy bói đến đây."



Hả?



Hồng Ba Tử càng ngu người, tìm thầy bói làm cái gì?



Chẳng lẽ thầy bói có thể lừa dối khiến Dương Trạch đi tự sát sao?



Hồng Ba Tử thấy vẻ mặt Vu Hoan khó chịu, cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng ra ngoài sai người đi làm.



Trên đại lục này, thầy bói lừa ăn lừa uống không ở số ít, Hồng Ba Tử tìm người đến rất nhanh.



Khi thầy bói kia nhìn thấy Vu Hoan, trực tiếp quỳ xuống, sợ tới mức run run, tại sao lại là bà nội tổ tông này!



Hắn từ đại lục Huyễn Nguyệt chạy tới đại lục Trấn Hồn.



Không nghĩ tới còn có thể khiến hắn chạm mặt, duyên phận này...



Vu Hoan: "..." Ta còn chưa nói lời nào mà, sao ngươi đã quỳ xuống?



Vu Hoan là đứa nhỏ mù mặt, đương nhiên sẽ không nhớ rõ hắn là ai.



Đây là thầy bói lúc trước nàng cướp bút để vẽ lại bức tranh bị truy nã kia.



"Đứng lên." Vu Hoan nhíu mày, nếu không phải từng đắc tội nàng, nàng không có thói quen làm người bề trên.



Thầy bói nào dám, đầu dập trên mặt, dùng sức dập.



"Kéo hắn lên cho ta." Vu Hoan sai sử Hồng Ba Tử đứng ở bên cạnh, nàng lớn lên đáng sợ như vậy ư?



Thầy bói bị người ta túm, ấn lên đối diện với Vu Hoan ngồi trên ghế, Vu Hoan giống như đại vương rừng núi, bắt chéo chân tà khí nói: "Ngươi sợ ta như vậy là do từng đắc tội với ta à?"



Thầy bói dùng sức cúi đầu xuống, không rên một tiếng.



Vu Hoan bĩu môi: "Tìm ngươi tới là có chuyện muốn ngươi làm."



Thân thể thầy bói cứng đờ, có chuyện? Làm chuyện gì?



Có liên quan đến đại ma đầu này thì sẽ mà chuyện tốt sao?



Khẳng định không phải!



Thật là hối hận, sớm biết như vậy đã không đến đại lục Trấn Hồn.



Nhưng hiện tại hắn còn có lựa chọn sao?



Không nghe lời nàng nói thì chắc hôm nay hắn phải bỏ mạng ở đây, thầy bói không thể không có chút cứng đờ cổ.



Vu Hoan nhíu mày, nhìn Hồng Ba Tử: "Ngươi tìm người câm?"



"Không phải đâu, lúc dẫn về ta còn nghe hắn nói mà." Vẻ mặt Hồng Ba Tử cũng kỳ quái, sao người này nhìn thấy Vu Hoan lại sợ hãi như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện