Eidt: Nại Nại



(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___



Tình hình bên ngoài còn hỗn loạn hơn so với trong tưởng tượng của Vu Hoan, đầu tiên là điện Vị Ương.



Liên Mặc cường thế trở về, thanh trừ thế lực của Mạc Nguyên, lấy lại thực quyền của điện Vị Ương.



Tiếc nuối nhất chính là Mạc Nguyên không chết, ngược lại để hắn chạy thoát.



Tiếp theo là Đông Phương gia, Đông Phương Tú mất tích, nhưng không phải bị bắt cóc, mà là nàng ta tự mình rời đi, toàn bộ Đông Phương gia đều lâm trong vào hỗn loạn.



Vu Hoan nghĩ nghĩ, không có trở lại căn nhà kia của Đông Phương Tú, mà là đi cửa hàng Thịnh Gia.



Khiến Vu Hoan ngoài ý muốn chính là, cửa hàng Thịnh Gia cũng là một đám hỗn loạn. Lúc nàng đi vào, Tôn quản sự đang lớn tiếng quát mắng người làm, nhìn qua có chút tiều tụy, có lẻ rất lâu rồi không được nghỉ ngơi tử tế.



Vu Hoan đứng ở bên cạnh chờ Tôn quản sự răn dạy xong, mới đi tới.



Nhìn thấy Vu Hoan, Tôn quản sự cũng bị dọa nhảy dựng, sau đó lại như tìm được cứu tinh.



Vu Hoan nhíu nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"



Tôn quản sự cũng bất chấp lễ nghi gì đó, trực tiếp mở miệng: "Mất liên lạc với Thiếu chủ rồi, cũng đã ba ngày."



"Bên người nó không phải có rất nhiều người sao?" Vu Hoan nhíu mày, cửa hàng Thịnh Gia ở các nơi đều có người, sao lại mất liên lạc với Thiên Nguyệt?



Vẻ mặt Tôn quản sự nôn nóng: "Người bên cạnh Thiếu chủ bọn ta không liên lạc được với ai. Tại hạ đã phái người đi thông báo cho chủ tử, nhưng mà hành tung của chủ tử bất định, trong lúc nhất thời cũng không liên lạc được, Vu Hoan cô nương, Ngài nghĩ cách đi được không?"



"Mất liên lạc với Thiên Nguyệt ở đâu?"



"Linh Võ Vực ở Thiên Phong Thành, thế lực của chúng ta ở đó tương đối yếu, không điều tra được nhiều chuyện lắm..."



Vu Hoan mày nhăn càng sâu: "Nó đi đến đó làm cái gì?"



Tôn quản sự chần chờ, mới nói: "Chúng ta có một đơn hàng ở vùng phụ cận Thiên Phong Thành xảy ra chuyện, người bên kia muốn chủ tử tự mình đi qua, nhưng mà chủ tử không ở, thiếu chủ liền đi."



Vu Hoan lập tức lộ ra biểu tình khinh thường, đây rõ ràng là cái bẫy, cũng đã rõ ràng như vậy, còn đi, có phải ngốc hay không!



Tôn quản sự làm gì không hiểu suy nghĩ của Vu Hoan, chỉ có thể căng da đầu nói: "Cuộc làm ăn kia là chủ tử phân phó xuống là không thể mắc sai lầm, cho nên..."



"Được rồi, ngươi tìm mấy người tin được, bảo bọn họ ở Thiên Phong Thành chờ ta."



Tôn quản sự liên tục gật đầu, nếu không phải hắn bên này đi không được, hắn đã sớm tự mình đến đó. Hiện giờ Vu Hoan cô nương có thể đi, đó là không thể tốt hơn.



Chuyện Vu Hoan rời khỏi Định Nam Thành, Liên Mặc là người nhận được tin tức đầu tiên, hắn không tỏ vẻ cái gì, chỉ là tu sửa điện Vị Ương càng nhanh.



Mấy năm nay hắn giấu tài, âm thầm bồi dưỡng thế lực cuối cùng cũng có tác dụng.



"Tiểu Mặc." Diêu Vũ nắm tay Liên Lâm tiến vào.



Liên Mặc nhanh chóng đứng dậy: "Nhị thúc, nhị thẩm, hai người còn có thương tích trong người, sao lại đến đây."



"Vết thương nhỏ bé này thì có tính là cái gì." Diêu Vũ hào khí vỗ vỗ ngực: "Nhị thẩm và nhị thúc con bị thương còn nhiều hơn con ăn cơm, có việc gì cần bọn ta làm con cứ việc nói."



Liên Mặc đỡ Diêu Vũ, để bà ta ngồi xuống, trên mặt ôn hoà như cũ, như tắm mình trong gió xuân: "Chuyện bên này, đều đã được giải quyết sắp xong rồi. Nhị thẩm không cần làm lụng vất vả, không phải còn có Liên Thanh sao?"



"Đúng đó, có tên tiểu tử kia ở, phu nhân nàng cũng đừng lo lắng." Liên Lâm phụ họa, hắn đau lòng chính là phu nhân nhà hắn, còn con trai... Không đáng đề cập tới.



"Câm miệng." Diêu Vũ mắt lạnh đảo qua.



Liên Mặc bật cười: "Nhị thúc, mấy năm nay để mọi người chịu ấm ức rồi, vì con mà làm nhiều chuyện như vậy."



"Tiểu Mặc..." Liên Lâm xấu hổ: "Đến cuối cùng bọn ta không cũng không giúp đỡ được gì, đều là dựa vào bản thân con."



"Việc này còn phải cảm tạ một người, nếu không phải con bé náo loạn lên, chúng ta cũng không có cơ hội này." Diêu Vũ nghĩ đến ngọn nguồn điện Vị Ương rối loạn kia.



"Phu nhân, là nó dọn sạch Tàng Bảo Các." Liên Lâm trừng mắt, đồ nơi đó đều là những thứ nhiều thế hệ của điện Vị Ương tích lũy lại mới có được.



Diêu Vũ liếc Liên Lâm một cái: "Chàng còn có mặt mũi nói mình là huyết mạch của Liên gia sao? Muội còn thấy mất mặt thay chàng."



Bị phu nhân nhà mình khinh thường, Liên Lâm thật ủy khuất, cầu cứu nhìn Liên Mặc.



Liên Mặc cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: "Nhị thúc, đồ của điện Vị Ương chúng ta, không có dễ dàng để cho người ta dọn sạch như vậy."



Đôi mắt Liên Lâm trừng lớn hơn nữa, nhìn Diêu Vũ nhịn cười bên cạnh, trong lòng đã có chút đáp án.



"Cho ta đi vào, cho ta đi vào..." Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai tiểu cô nương.



Liên Lâm cùng Diêu Vũ liếc nhau, trong mắt hai người đều thấy được kỳ quái, sao nha đầu này còn có thể tự do hành động trong điện Vị Ương?



"Ta muốn gặp Thanh ca ca, cho ta đi vào."



Mạc Xu ỷ vào hình thể nhỏ xinh, chui qua giữa hai người đang chặn nàng ta lại, một đường chạy vào đại điện.



Khuôn mặt nhỏ tràn đầy tiều tụy, hai mắt đỏ bừng.



"Thanh ca ca, Thanh ca ca..." Mạc Xu mang theo tiếng la khóc nức nở đột nhiên im bặt.



"Điện chủ... Bọn ta không ngăn lại..."



Liên Mặc phất tay cho bọn họ lui xuống đi, Mạc Xu có chút sợ hãi cắn cánh môi, lại quật cường không chịu cúi đầu.



"Ngươi muốn thế nào?" Mạc Xu run rẩy nhìn Liên Mặc, chuyện cha nàng ta làm, không lâu trước đây nàng ta mới biết được.



Chỉ một tội danh mưu hại huyết mạch Liên gia cũng đủ để cha nàng ta chết mấy trăm lần.



Càng đừng nói sau đó còn có âm mưu đoạt điện Vị Ương.



Đương nhiên nàng ta sợ hãi, sợ bản thân sẽ bị liên lụy, nhưng mà qua nhiều ngày như vậy, cha nàng ta chạy thoát, Liên Mặc thu hồi quyền lực, lại không động vào một phân một hào vào nàng ta, thậm chí là ăn mặc chi phí đều không có thiếu một chút.



Điều này làm cho trong lòng Mạc Xu nhiều ít có chút an tâm, ít nhất...



Bảo vệ được cái mạng nhỏ của nàng ta.



Nhưng hiện tại nàng ta xông tới như vậy, nàng ta không biết nam nhân có thể ẩn nhẫn nhiều năm này, còn có thể chịu đựng được mình hay không.



"Chuyện cha muội làm, muội đều không biết, huynh cũng không có ý muốn trách tội muội, hơn nữa muội cũng là con gái của cô cô, trong thân thể chảy dòng máu của Liên gia ta, chỉ cần muội nguyện ý, muội vẫn là tiểu thư của điện Vị Ương như cũ."



Liên Mặc cũng không có phát hỏa, tuy rằng Mạc Xu được nuông chiều từ bé, nhưng cũng không phải người tàn nhẫn độc ác, quan trọng nhất chính là, nàng ta là con gái còn lại duy nhất của cô cô, chỉ điểm này thôi hắn sẽ không động nàng ta.



Mạc Xu cắn môi, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Ta chỉ muốn gặp Thanh ca ca."



Trong mắt Liên Lâm cùng Diêu Vũ đều lộ ra một tia tối nghĩa, nha đầu này từ nhỏ đã thích đi theo Liên Thanh, bọn họ cũng nhìn ra một ít manh mối, nhưng mà lúc ấy bọn họ cần biết hướng đi của Mạc Nguyên từ trong miệng của Mạc Xu nên cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.



Nhưng mà hiện tại bọn họ ngàn vạn không thể để nha đầu này có quan hệ gì với Liên Thanh nữa.



"Ta chỉ cần gặp mặt Thanh ca ca một lần, gặp được ta rồi ta sẽ rời khỏi điện Vị Ương." Mạc Xu như sợ Liên Mặc không đồng ý, lại vội vàng nói: "Ta chưa bao giờ biết cha ta đã làm những việc này, ta cũng không có mặt mũi ở đây, chỉ cần gặp mặt Thanh ca ca một lần, ta sẽ rời đi, sẽ không để các ngươi khó xử."



Từ nhỏ nàng ta bắt buộc phải mạnh mẽ, những ánh mắt của những người trong điện đó nhìn nàng ta làm sao nàng ta chịu đựng được. Nhiều ngày như vậy mà nàng ta còn không rời khỏi là bởi vì nàng ta còn muốn gặp mặt Thanh ca ca một lần.



Liên Mặc thở dài, cô cô rời khỏi trần thế hơi sớm, khi Liên Thanh còn nhỏ đối xử rất tốt với Mạc Xu, tình cảm của hai người thâm hậu, chỉ là chuyện xảy ra sau này, mới làm Liên Thanh xa cách Mạc Xu, chỉ là không nghĩ tới Mạc Xu chấp niệm sâu với Liên Thanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện