Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
(Thiên kinh địa nghĩa: là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì để bàn cãi, nghi ngờ. Ý muốn nói là chuyện hiển nhiên.)
Vu Hoan nhìn lướt qua, không hứng thú ngáp một cái: "Sao vậy? Sợ ta đem Đông Phương Tú lăn lộn sao?"
Ấn đường Phong Lang nhảy dựng, trong lòng chửi thầm, vực chủ thật đúng là nhọc lòng, xem chủ nhân người ta đi, làm gì có bộ dáng như bị thảo phạt đâu?
"Có muốn giúp đỡ không?" Loan Minh không tranh luận với Vu Hoan, mà thật bình tĩnh dò hỏi.
Đương nhiên nếu hắn không dùng ánh mắt nham hiểm hung ác nhìn chằm chằm Vu Hoan, Vu Hoan sẽ tin tưởng hắn rất có thành ý.
"Ta không đến mức đó, việc cỏn con này ta còn có thể giải quyết." Vu Hoan hừ nhẹ, một bộ dáng cao ngạo không để vào mắt.
Phong Lang bên kia kinh hồn táng đảm, sợ Loan Minh cùng Vu Hoan sẽ xông lên đánh nhau.
Nhưng mà, Loan Minh cũng không có, hắn chỉ thật sâu nhìn mắt Vu Hoan, sau đó xoay người rời đi.
Phong Lang sờ không ra manh mối gì, tính tình của vực chủ từ khi nào trở nên tốt như vậy?
Loan Minh như một đóa phù dung sớm nở tối tàn lên sân khấu, làm bực bội trong lòng Vu Hoan tăng thêm vài phần.
Vu Hoan thả Dung Chiêu ra, Thiên Nguyệt bị nam nhân đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, chỉ vào Dung Chiêu một lúc lâu cũng không nói được một chữ.
"Cô cô..." Vậy mà tùy thân mang theo nam nhân, tiết tháo của cô cô người đâu?
Dung Chiêu lạnh nhạt nhìn Thiên Nguyệt, duỗi tay liền kéo Vu Hoan đến bên người mình, rất tự nhiên nắm tay Vu Hoan.
Vu Hoan cau mày, khóe miệng cong một chút, cũng không tránh ra.
"Dung Chiêu, Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm." Vu Hoan tùy tiện giới thiệu một câu.
Thiên Nguyệt kinh ngạc đến cằm đều muốn rớt xuống đất, cả người đều không khỏe.
Kiếm Linh... Thiên Khuyết Kiếm?
Sáng Thế Chi Kiếm?
Lúc trước hắn có nhìn thấy Vu Hoan ôm vài lần, một thanh trường kiếm rất bình thường, đó không phải là Thiên Khuyết Kiếm chứ?
Bình thường... như vậy?
"Cô cô, cô cô..." Thiên Nguyệt hoàn hồn, duỗi tay muốn kéo Vu Hoan lại, nhưng Dung Chiêu lôi kéo Vu Hoan chuyển qua bên cạnh, vừa lúc tránh đi móng vuốt của hắn.
Vu Hoan bất mãn: "Ngươi làm gì?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân!" Dung Chiêu bình tĩnh đáp.
Khóe miệng Vu Hoan run rẩy một trận, tầm mắt chuyển đến đôi tay bọn họ đang đan vào nhau kia: "Vậy ngươi lôi kéo ta làm gì?" Đã nói nam nữ thụ thụ bất thân mà!
Dung Chiêu mím môi, vô cùng bình tĩnh nói: "Ta không phải người."
Vu Hoan: "..." Sao có loại cảm giác quen thuộc chửi người là thế nào?
Ánh mắt Thiên Nguyệt lóe lóe, sao hắn lại nhìn ra được hương vị gian tình thế này?
Nhưng mà một tên Kiếm Linh cùng cô cô?
Cứ cảm thấy thật quỷ dị!
Thiên Nguyệt nhanh chóng tiến lên giữ chặt Vu Hoan, tách hai người ra, mặt vô cùng đau đớn: "Cô cô, ngàn vạn lần người cũng đừng làm việc ngốc."
"Hả?" Làm việc ngốc gì?
"Con biết người cô đơn ngần ấy năm, nhất định là muốn có người chăm sóc người, nhưng mà người tốt xấu gì cũng nên tìm một người, nếu vã quá thì cũng nên tìm một quỷ tu chứ!"
Vu Hoan: "..." Nàng cùng Dung Chiêu là trong sạch đó!
Dung Chiêu đen mặt, cướp Vu Hoan về, chặt chẽ giam cầm trong ngực, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt.
Trong lòng Thiên Nguyệt phát lên một mảnh hàn ý, hắn cắn răng một cái, tiến lên muốn tách hai người ra một lần nữa: "Ta mặc kệ ngươi là Kiếm Linh gì, nhưng chung quy ngươi là Kiếm Linh, không thích hợp với cô cô ta! Ngươi buông ra!"
Dung Chiêu: "Ta cùng nàng ấy rất thích hợp!"
Vu Hoan đột nhiên ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc ngẩng đầu.
"Ta là Kiếm Linh khế ước giả của nàng, cùng nàng ở bên nhau thiên kinh địa nghĩa, có cái gì không thích hợp?"
Ánh mắt Vu Hoan tối sầm lại, đẩy Dung Chiêu ra đứng thẳng người, trên mặt lạnh băng một mảnh.
"Cô cô?" Thiên Nguyệt bị Vu Hoan đột nhiên thay đổi biểu cảm dọa đến, vừa rồi hắn có phải nói cái gì không nên nói không?"
Vu Hoan sờ sờ đầu Thiên Nguyệt: "Ta cùng hắn là quan hệ khế ước, ngươi đừng nói bậy, ta sẽ đánh ngươi."
Thiên Nguyệt nhíu mày, sao cảm thấy lời này của cô cô có chút không đúng?
Dung Chiêu cũng nhíu mày, trong lòng có cảm giác quái dị, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
"Chuyện của điện Vị Ương kia, ngươi đã điều tra xong chưa?" Vu Hoan xoay người, chuyển đề tài.
Thiên Nguyệt ngắm sắc mặt Dung Chiêu không tốt, nhanh chóng rụt đến một bên khác của Vu Hoan: "Thương thế của Mạc Nguyên đã khỏe rồi, Liên Lâm và Diêu Vũ bị giam giữ, Liên Thanh bỏ mình, Liên Mặc không biết tin tức."
Dừng một chút, Thiên Nguyệt tiếp tục nói: "Liên Thanh chết như thế nào, người của con cũng không biết, chuyện này là do Mạc Nguyên vu oan hãm hại, hắn ta đánh đòn phủ đầu, hiện tại chúng ta không có chứng cứ, cũng không phải chuyện dễ bàn."
"Ngươi xuống tay nhẹ như vậy?" Vu Hoan quay đầu hỏi Dung Chiêu, nàng nhớ rõ là bảo Dung Chiêu phế Mạc Nguyên đi mà?
Sao mới có bao lâu, Mạc Nguyên đã khỏe rồi?
"Có người cứu hắn ta." Dung Chiêu không hề nghĩ ngợi liền cho đáp án.
Hắn ra tay đương nhiên hiểu rất rõ, nếu không phải có người cứu hắn ta, nếu không hiện tại hẳn là hắn ta đã chết, chết đến thống khổ vạn phần.
"A... Bản lĩnh rất lớn sao?" Vu Hoan cười nhạt một tiếng: "Ai là người cứu hắn ta?"
"Chắc cô cô cũng đã từng nghe nói đến, là Sở Vân Cẩm." Người này ở trên đại lục Huyễn Nguyệt cũng rất nổi tiếng, nhưng sự nổi tiếng đó lại hoàn toàn tương phản với vị cô cô này, được người trên đại lục ca ngợi cái gì Đấng cứu thế, thiên thần chuyển thế vân vân...
Vu Hoan không hề bất ngờ chút nào.
"Nghe nói người của Đông Phương gia cũng đang tìm Sở Vân Cẩm, Sở Vân Cẩm cứu Mạc Nguyên, cũng coi như tự tìm cho mình một chỗ dựa."
Đông Phương Minh tìm Sở Vân Cẩm làm gì?
Chẳng lẽ hắn cũng biết vòng tay của Đông Phương Tú bị Sở Vân Cẩm cướp đi?
Sở Vân Cẩm cùng Mạc Nguyên đứng cùng nhau, Vu Hoan cảm thấy có chút đau đầu, sớm biết vậy đã sớm giết chết hắn.
Lần sau không bao giờ nhân từ nương tay nữa.
Dung Chiêu nhìn bộ dáng Vu Hoan nghiến răng nghiến lợi, liền biết nàng đang suy nghĩ cái gì, trong lòng cũng có chút hối hận.
"Người của Đông Phương gia biết Sở Vân Cẩm ở điện Vị Ương không?"
Thẩm Nguyệt lắc đầu, tuy các thế lực lớn đều ở trong các thế lực khác xếp vào trong mắt, nhưng so với chiều sâu, xa xa là cửa hàng Thịnh Gia.
Vu Hoan chớp mắt một cái với Thiên Nguyệt, dáng vẻ 'ngươi hiểu mà.'.
"Vạn nhất Đông Phương gia cùng Sở Vân Cẩm đạt thành liên minh thì sao?" Thiên Nguyệt chần chờ, điều này cũng không phải nói giỡn, một điện Vị Ương hắn còn có thể nhẹ nhàng ứng phó, nhưng mà thêm một Đông Phương gia, vậy có chút cố hết sức.
"Sẽ không." Theo chuyện của Sở Vân Cẩm làm, Đông Phương Minh hoàn toàn không có khả năng sẽ đạt thành quan hệ liên minh cùng Sở Vân Cẩm.
Vu Hoan đã khẳng định như vậy, Thiên Nguyệt cũng không nhiều lời, cho người đưa tin tức truyền cho Đông Phương Minh.
Đông Phương Minh nghe được tin tức này, cũng có chút chần chờ, nhưng mà nghe nói là từ cửa hàng Thịnh Gia truyền đến, lập tức liền mang theo người đi điện Vị Ương.
Người của điện Vị Ương đang vây quanh cửa hàng Thịnh Gia, Đông Phương Minh bên này mang theo người vây quanh điện Vị Ương.
Đông Phương gia không sợ điện Vị Ương, cho nên so với điện Vị Ương sợ tay sợ chân, lửa giận của Đông Phương Minh lớn hơn nhiều, mặc kệ điện Vị Ương ngăn cản, mạnh mẽ tấn công.
Bị thương đến con gái hắn, dù có lão tử Thiên Vương che chở, hắn cũng sẽ vì con gái mà đòi lại.
Mạc Nguyên lại hoàn toàn không biết xảy ra cái gì, điện Vị Ương của hắn và Đông Phương gia từ trước đến nay không có ân oán, bên ngoài cũng coi như là bình thản nước sông không phạm nước giếng, bây giờ Đông Phương Minh lại như bị điên, mang theo người tấn công điện Vị Ương.
Người của hắn đa số đều đã phái đi đến Thịnh Gia vây đổ Bách Lý Vu Hoan, trong lúc nhất thời người của hắn cũng chưa về.