Dạ Cô Tinh không để ý đến biểu cảm của anh, bởi vì lúc này, ánh mắt của cô đều dán vào ảnh bìa trên cuốn tạp chí.
Thật sự càng nhìn càng thấy đẹp… đến khi đó còn có thể làm thành album ảnh, xem như ảnh chụp chung đầu tiên của hai đứa nhỏ cũng tốt.
Đợi sau này bọn trẻ lớn lên, cho chúng ngắm nhìn những bức ảnh của chính mình khi còn trong bụng mẹ, chẳng phải là một điều vô cùng ý nghĩa hay sao? Dạ Cô Tinh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, ừm, nhất định phải chụp!
“Sao tự nhiên lại muốn chụp?” Giọng anh có chút hờ hững, mang theo sự lạnh lùng.
Dạ Cô Tinh đã bắt đầu suy nghĩ băn khoăn về cách tạo dáng nên không để ý đến sự thay đổi của anh, có lẽ là do cô đang mang thai, hoặc có lẽ cô đã hoàn toàn tin tưởng vào An Tuyển Hoàng, nên lúc này, sự phòng bị và độ cảnh giác của cô đã giảm đến mức tối thiểu.
Đây là cách cô tin tưởng đối phương, một khi cô đã chọn tin tưởng, cô sẽ không còn nghi ngờ điều gì!
Vì vậy, cô khi đứng trước An Tuyển Hoàng hoàn toàn khác với cô trước mặt người khác.
Ở trước mặt An Tuyển Hoàng, cô có thể cười tươi như hoa, có thể làm nũng, có thể thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn có thể dựa dẫm vào anh, đây đều là những tính cách đáng yêu mà trước đây chưa từng một lần xuất hiện trước mặt người khác.
Có đôi khi chính Dạ Cô Tinh cũng không thể hiểu được, kiếp trước cô chết vì bị phản bội, sống lại, cô bắt đầu cẩn thận và luôn cảnh giác. Ngay cả đối với Đường Nghiêu và Vu Sâm, khi cô nói tin tưởng họ, bản thân cô cũng không tự chủ mà hay mang theo ánh mắt dò xét.
Đúng vậy, cô đang phòng bị, quan sát, một khi phát hiện những người này có nửa điểm gian dối, cô sẽ không chút do dự loại bỏ!
Tuy nhiên, chỉ khi đối mặt với An Tuyển Hoàng, cô sẽ không tự chủ mà buông bỏ phòng vệ toàn thân, cứ như thể anh với cô đã sớm hòa thành một thể thống nhất, chính mình sẽ không bao giờ làm tổn thương chính mình!
Dạ Cô Tinh có cảm giác như thế, phải chăng An Tuyển Hoàng có cùng cảm giác giống cô?
Người đàn ông này, tính tình lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, đều nói vô tâm như sắt, tính tình cứng như băng, tuy rằng đơn độc một mình nhưng lại mang đến sự ấm áp, dịu dàng và cưng chiều cho người phụ nữ trước mặt này.
Vì sao người cứng rắn như anh lại mềm lòng trước cô!
Vì tình yêu của anh, là độc nhất vô nhị, toàn tâm toàn ý, chẳng phải sao?
Trong tình yêu, thường hay so đo tính toán, chẳng qua là xem ai yêu nhiều hơn, ai hi sinh nhiều hơn, chẳng phải người ta thường nói ai yêu nhiều hơn thì thua sao?
Nhưng tình yêu đích thực không thể đo đếm bằng nhiều hay ít, nếu có thể tính đơn vị giá cả rõ ràng, thì còn gì gọi là tình yêu nữa?
Một tác giả đã từng nói, tiền bạc đáng quý thật, nhưng tình cảm còn quý hơn.
Cho nên, lấy tiền tài để phô trương khoe khoang tình yêu, thì đã vô tình làm hạ thấp tình yêu.
Tình yêu của An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh là tình yêu vô bờ bến, có thể nói là lợi ích đan xen, cũng có thể nói là tình sáng như gương, trong như nước.
Hai tâm hồn cô đơn như nhau, hờ hững và vô tình nhưng lại gặp nhau trong một sai lầm ngẫu nhiên.
An Tuyển Hoàng là người đầu tiên Diệp Tử nhìn thấy sau khi sống lại.
Dường như việc Dạ Cô Tinh bị bỏ thuốc, chạy vào con hẻm, rồi linh hồn của cô đã nương nhờ vào thể xác này, một lần nữa mở mắt ra, hết thảy những điều này đều là số mệnh, theo vòng quay chuyển động chầm chậm của số mệnh, dường như từ nơi sâu xa nào đó, việc Diệp Tử chết đi, Dạ Cô Tinh trọng sinh, chính là để tạo ra cuộc gặp gỡ này.
Tuy rằng, cuộc gặp gỡ diễn ra vội vã, nhưng có lẽ chính vì cách gặp nhau không được hài hòa đó.
Mà sau tất cả, cô đã gặp anh, và anh cũng tình cờ gặp được cô.
Nghe người đàn ông nói, Dạ Cô Tinh gật đầu và nặng nề khịt mũi: “Anh không thấy rất đẹp sao?”
Cô quay đầu, cười hì hì nhìn anh, đôi mắt trong trẻo lấp lánh những vì sao tinh xảo, giống như những viên kim cương rực rỡ nhất trên đời.
An Tuyển Hoàng cau mày, nặng nề lắc đầu: “Không đẹp.”
Dạ Cô Tinh vẫn tươi cười, rất thông tình đạt ý nói: “Em cũng thấy nó không đẹp…”
Chân mày nhíu lại của An Tuyển Hoàng rốt cuộc cũng dãn nhẹ, nhưng một giây sau đó, nó hoàn toàn đen kịt—
Dạ Cô Tinh nói: “Em mà chụp thì chắc chắc sẽ đẹp hơn cô ấy.”
“Anh không đồng ý.” Anh đột nhiên ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng mình hơn.
Dạ Cô Tinh nghe vậy, đột nhiên đứng lên, An Tuyển Hoàng sợ cô bị thương, cánh tay không dám dùng lực quá lớn, nên bị cô trốn thoát, lòng ngực trống rỗng, cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng ngực chớp mắt đã mất, trong lòng anh lúc này càng thêm khó chịu.
Dạ Cô Tinh lại vô cùng cáu kỉnh: “Vì sao?”
“Anh nói không được là không được!” Nói xong, An Tuyển Hoàng giận dữ bỏ đi.
Dạ Cô Tinh sững sờ, khó chịu khụt khịt mũi, sau đó cúi đầu xuống, trong mắt lại lóe lên tia sáng làm người khác sợ hãi.
Không cho cô chụp thì cô càng phải chụp cho bằng được!
Hừ!
Trong khoảng thời gian này, cùng với cái bụng bầu càng ngày càng lớn, thì tính tình nóng nảy của cô cũng lớn dần lên. Trước kia từng là một người điềm tĩnh, biết kiềm chế và hiểu lý lẽ, nhưng giờ đây cứ hở ra là gắt gỏng, cứ như một thùng thuốc nổ, động một chút là nổ tung.
Ngoại trừ An Tuyển Hoàng, người nào nhìn thấy cô đều lùi xa ba mét, bao gồm cả Dạ Tứ mạnh mẽ và Tịch Cẩn vô liêm sỉ!
Lần trước, Tịch Cẩn xông vào phòng ngủ lúc cô đang ngủ trưa, vui mừng háo hức muốn đưa cho Dạ Cô Tinh xem loại thuốc mới phát minh ra, ai biết rằng Dạ Cô Tinh đang ngủ ngon mơ đẹp, một phen náo loạn xảy ra, sấm sét đánh rung trời chuyển đất, bịch một tiếng— vỡ tung!
Tịch Cẩn vừa chạy ra vừa móc cổ họng, vừa chạy về phía phòng y tế dưới tầng hầm, vừa nôn mửa, đầu tóc rối bù, áo bị xé rớt hai chiếc cúc. Mọi người nhìn thấy thế mặt đối mặt, không hẹn mà đồng loạt rùng mình, ánh mắt sợ hãi lướt qua như thể nhìn thấu vào cánh cửa, nhìn thẳng vào ai đó bên trong đang tức tối vì bị quấy rầy mộng đẹp.
Giọng của Tịch Cẩn xen vào: “Minh Triệt… nhanh lên… tôi muốn rửa dạ dày…”
Sau sự việc này, toàn bộ biệt thự sợ bóng sợ giá, nhìn gà hóa cuốc, ai nấy đều cảm thấy bất an!
Diệp Nhĩ tìm cớ chuyển về căn hộ nhỏ của mình. Dạ Tứ, Dạ Ngũ, Thập Tứ và Thập Ngũ, theo lời mời ‘nhiệt tình’ của các lãnh đạo cấp cao Trung Quốc, ở lại khách sạn Hilton, Lưu Hinh Đình lần trước khiến Dạ Cô Tinh khóc, bị mặt đen của An Tuyển Hoàng làm cho hoảng sợ nên cũng không dám đến biệt thự nữa, gọi điện nói chuyện với Dạ Cô Tinh cũng tranh thủ gọi lúc An Tuyển Hoàng đi vắng.
Lúc này, căn biệt thự sôi động hầu như vắng hơn một nữa.
Dạ Cô Tinh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi An Tuyển Hoàng: “Sao tất cả bọn họ đều biến mất? Cứ như đang chạy trốn tai họa…”
An Tuyển Hoàng đặt tập tài liệu trong tay xuống, vuốt mái tóc dài mượt mà của Dạ Cô Tinh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cứ coi như bọn họ chạy trốn…”
Dạ Cô Tinh trầm tư: “Đến cùng là tai họa gì?”
An Tuyển Hoàng: “….”
“…”
Quay về chuyện chụp hình, một mình Dạ Cô Tinh, cũng chẳng làm được gì, cho dù cô có bản lĩnh lớn đi chăng nữa, cũng đâu thể tự chụp cho mình?
Do đó, cô nghĩ đến việc tìm kiếm viện trợ.
Tất nhiên, tất cả những điều này được tiến hành một cách lặng lẽ mà An Tuyển Hoàng không hề hay biết.
Bởi vì, hai người đã chiến tranh lạnh ba ngày, An Tuyển Hoàng nhất quyết không đồng ý, cả ngày nhốt mình trong phòng làm việc, không biết chuyện gì đang xảy ra. Dạ Cô Tinh linh động, vừa hay nhân cơ hội này, cô liên tục suy nghĩ kế hoạch.
Thập Nhị rõ ràng là sợ An Tuyển Hoàng, mặt đen của anh thôi cũng khiến cô ấy sợ hãi. Vì vậy, Diệp Nhĩ là ứng cử viên sáng giá nhất!
Dưới chính sách vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, cũng như đe dọa và cám dỗ của Dạ Cô Tinh, lúc đầu Diệp Nhĩ còn viện lý do, đến cuối cùng đã bị cô kích động đồng ý chụp ảnh chân dung.
Nguyên văn của Dạ Cô Tinh là như thế này——–
Chị hai, nhìn lại chị đi, cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần dáng người có dáng người, lại là nhà thiết kế, biết trang điểm biết ăn mặc, một người phụ nữ hiện đại sao có thể lưỡng lự như vậy? Dĩ nhiên phải chụp, để sau này còn có cái mà chiêm ngưỡng, với lại sau này còn có thể làm kỉ niệm mà! Nếu bây giờ không chụp, đợi khi năm tháng trôi qua và làn da chảy xệ, muốn chụp cũng không còn dũng khí nữa rồi. Hơn nữa, chặng đường tìm anh Ly còn rất khó khăn, sao lại không tranh thủ chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của mình, sau này có thể đưa cho anh ấy xem!
Đối với Diệp Nhĩ, anh Ly chính là điểm yếu của cô ấy, câu nói cuối cùng của Dạ Cô Tinh đã làm cô ấy dao động.
Hai người phụ nữ bắt đầu bí mật chuẩn bị các thiết bị máy ảnh.
Diệp Nhĩ đã lấy ra các mẫu thiết kế cao cấp nhất của Chanel, cô chuẩn bị cho Dạ Cô Tinh tổng cộng mười hai bộ quần áo, đương nhiên cô ấy cũng không đối xử tệ với bản thân, Nhất Nhất chụp chân dung mang thai, còn cô thì chụp ảnh chân dung gợi cảm.
Bởi vì là loạt ảnh thầm kín riêng tư của phụ nữ, 12 bộ quần áo của Dạ Cô Tinh đều là lộ vai trần hoặc lộ đùi. Trong số đó, có hai bộ bikini với thiết kế ren đen siêu gợi cảm khiến Dạ Cô Tinh yêu thích không thôi, Diệp Nhĩ đã chuẩn bị cho bản thân mình những bộ đồ càng thêm gợi cảm hơn nữa, nên loại ảnh này không thể giao cho người khác chụp!
Cả hai cùng thống nhất và quyết định tự chụp ảnh cho nhau!
Vì lý do này, Dạ Cô Tinh còn trốn An Tuyển Hoàng, bí mật lấy máy ảnh luyện tập trong nhiều ngày, vì sợ mình chụp cho Diệp Nhĩ xấu!
Không ngờ cô lại bị cô nhóc Anh Tử Lạc phát hiện, gần đây cô nàng đang bận so tài đấu trí với Minh Chiêu, có trời mới biết thời gian rảnh rỗi của cô nàng đã phá vỡ bí mật được lên kế hoạch từ lâu của Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ.
Thông qua cuộc đàm phán kịch liệt, Dạ Cô Tinh một lần nữa dùng kỹ năng đe dọa và dụ dỗ cộng thêm khả năng kích động lòng người của mình, một loạt ảnh được ném trước mặt Anh Tử Lạc, tất cả đều là ảnh chân dung gợi cảm của các ngôi sao quốc tế, ngay lúc đó ánh mắt của cô nàng lộ vẻ yêu thích không thôi và thề tuyệt đối giữ bí mật!
Cả ba thành công kết liên minh.
Cuối cùng, việc lớn đã thành, chỉ chờ ngày thực hiện.
Dạ Cô Tinh kích động đến mức cả đêm không ngủ, nửa đêm bắp chân sưng lên, An Tuyển Hoàng không nói một lời đứng dậy xoa bóp cho cô, ấn ấn, cô lại đột nhiên muốn ăn thanh mai chua. Ba giờ sáng, mọi người trong biệt thự đều đã ngủ, An Tuyển Hoàng chăm chỉ lái xe đi mua, cuối cùng vội vã trở về lúc bốn giờ sáng, không ngờ người phụ nữ vô tâm nào đó đã ngáy khò khò rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, vẻ mặt rạng rỡ, nghĩ đến việc bí mật làm chuyện xấu sau lưng anh, cô mơ hồ có cảm thấy kích động, giống như một học sinh tiểu học đang giấu thầy giáo truyền giấy trong lớp học.
Càng cấm, càng cố ý làm bậy!
Cô nhẹ nhàng bật dậy khỏi giường, cả quá trình mất đến mười phút, đủ để thấy cô cẩn thận đến mức nào.
Quả nhiên, anh ấy không bị đánh thức.
Dạ Cô Tinh ra khỏi giường mặc quần áo, hành động nhanh nhẹn, khi đi ngang qua cái bàn thủy tinh cô bỗng kinh ngạc.
Trên bàn, có một chiếc đĩa trắng ngà, chứa đầy quả thanh mai đỏ rực, nhìn cực kỳ tươi và hấp dẫn. Dạ Cô Tinh rút tờ giấy dưới đáy đĩa ra, là nét chữ của An Tuyển Hoàng——
Nét chữ cuốn hút người nhìn, cũng giống như quả thanh mai vậy.
Đúng rồi, tối qua cô nói muốn ăn thanh mai chua, thầm nghĩ đồ muối chua ngâm trái mùa, sẽ không khó kiếm, nhưng đến cùng thì đồ ngâm cũng không tốt cho bà bầu. Thật không ngờ, người đàn ông này thế mà thực sự đã tìm được một đĩa thanh mai tươi trở lại vào nửa đêm.
Dạ Cô Tinh cảm thấy chóp mũi cay cay, cũng biết trong khoảng thời gian này cô đã hơi quá đáng, không chỉ thường hay giận dỗi mà còn trở nên soi mói bắt bẻ hơn, vậy mà An Tuyển Hoàng còn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô và không lời oán giận.
Mà ngược lại cô luôn khiến anh cảm thấy ngột ngạt khó chịu, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh cảm thấy bản thân được sủng mà kiêu, có hơi quá đáng.
Quay đầu nhìn lại người đàn ông của mình đang ngủ say trên giường, cô chợt nhận ra, không biết từ khi nào hai má anh trở nên gầy gò, đường nét khuôn mặt càng ngày càng lộ rõ, dưới hốc mắt có thể thấy bỏng mắt đen mờ mờ ẩn ẩn.
Thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh quyết định sẽ thay đổi và cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình. Tuy nhiên, ảnh chân dung, cô vẫn muốn chụp…
Đây sẽ là lần cuối cùng tạo phiền phức cho anh, cô xin hứa!
Nhưng rõ ràng, lời hứa của bà bầu không mấy hữu dụng…
Thật sự càng nhìn càng thấy đẹp… đến khi đó còn có thể làm thành album ảnh, xem như ảnh chụp chung đầu tiên của hai đứa nhỏ cũng tốt.
Đợi sau này bọn trẻ lớn lên, cho chúng ngắm nhìn những bức ảnh của chính mình khi còn trong bụng mẹ, chẳng phải là một điều vô cùng ý nghĩa hay sao? Dạ Cô Tinh càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, ừm, nhất định phải chụp!
“Sao tự nhiên lại muốn chụp?” Giọng anh có chút hờ hững, mang theo sự lạnh lùng.
Dạ Cô Tinh đã bắt đầu suy nghĩ băn khoăn về cách tạo dáng nên không để ý đến sự thay đổi của anh, có lẽ là do cô đang mang thai, hoặc có lẽ cô đã hoàn toàn tin tưởng vào An Tuyển Hoàng, nên lúc này, sự phòng bị và độ cảnh giác của cô đã giảm đến mức tối thiểu.
Đây là cách cô tin tưởng đối phương, một khi cô đã chọn tin tưởng, cô sẽ không còn nghi ngờ điều gì!
Vì vậy, cô khi đứng trước An Tuyển Hoàng hoàn toàn khác với cô trước mặt người khác.
Ở trước mặt An Tuyển Hoàng, cô có thể cười tươi như hoa, có thể làm nũng, có thể thả lỏng cảnh giác, hoàn toàn có thể dựa dẫm vào anh, đây đều là những tính cách đáng yêu mà trước đây chưa từng một lần xuất hiện trước mặt người khác.
Có đôi khi chính Dạ Cô Tinh cũng không thể hiểu được, kiếp trước cô chết vì bị phản bội, sống lại, cô bắt đầu cẩn thận và luôn cảnh giác. Ngay cả đối với Đường Nghiêu và Vu Sâm, khi cô nói tin tưởng họ, bản thân cô cũng không tự chủ mà hay mang theo ánh mắt dò xét.
Đúng vậy, cô đang phòng bị, quan sát, một khi phát hiện những người này có nửa điểm gian dối, cô sẽ không chút do dự loại bỏ!
Tuy nhiên, chỉ khi đối mặt với An Tuyển Hoàng, cô sẽ không tự chủ mà buông bỏ phòng vệ toàn thân, cứ như thể anh với cô đã sớm hòa thành một thể thống nhất, chính mình sẽ không bao giờ làm tổn thương chính mình!
Dạ Cô Tinh có cảm giác như thế, phải chăng An Tuyển Hoàng có cùng cảm giác giống cô?
Người đàn ông này, tính tình lạnh lùng, sát phạt quyết đoán, đều nói vô tâm như sắt, tính tình cứng như băng, tuy rằng đơn độc một mình nhưng lại mang đến sự ấm áp, dịu dàng và cưng chiều cho người phụ nữ trước mặt này.
Vì sao người cứng rắn như anh lại mềm lòng trước cô!
Vì tình yêu của anh, là độc nhất vô nhị, toàn tâm toàn ý, chẳng phải sao?
Trong tình yêu, thường hay so đo tính toán, chẳng qua là xem ai yêu nhiều hơn, ai hi sinh nhiều hơn, chẳng phải người ta thường nói ai yêu nhiều hơn thì thua sao?
Nhưng tình yêu đích thực không thể đo đếm bằng nhiều hay ít, nếu có thể tính đơn vị giá cả rõ ràng, thì còn gì gọi là tình yêu nữa?
Một tác giả đã từng nói, tiền bạc đáng quý thật, nhưng tình cảm còn quý hơn.
Cho nên, lấy tiền tài để phô trương khoe khoang tình yêu, thì đã vô tình làm hạ thấp tình yêu.
Tình yêu của An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh là tình yêu vô bờ bến, có thể nói là lợi ích đan xen, cũng có thể nói là tình sáng như gương, trong như nước.
Hai tâm hồn cô đơn như nhau, hờ hững và vô tình nhưng lại gặp nhau trong một sai lầm ngẫu nhiên.
An Tuyển Hoàng là người đầu tiên Diệp Tử nhìn thấy sau khi sống lại.
Dường như việc Dạ Cô Tinh bị bỏ thuốc, chạy vào con hẻm, rồi linh hồn của cô đã nương nhờ vào thể xác này, một lần nữa mở mắt ra, hết thảy những điều này đều là số mệnh, theo vòng quay chuyển động chầm chậm của số mệnh, dường như từ nơi sâu xa nào đó, việc Diệp Tử chết đi, Dạ Cô Tinh trọng sinh, chính là để tạo ra cuộc gặp gỡ này.
Tuy rằng, cuộc gặp gỡ diễn ra vội vã, nhưng có lẽ chính vì cách gặp nhau không được hài hòa đó.
Mà sau tất cả, cô đã gặp anh, và anh cũng tình cờ gặp được cô.
Nghe người đàn ông nói, Dạ Cô Tinh gật đầu và nặng nề khịt mũi: “Anh không thấy rất đẹp sao?”
Cô quay đầu, cười hì hì nhìn anh, đôi mắt trong trẻo lấp lánh những vì sao tinh xảo, giống như những viên kim cương rực rỡ nhất trên đời.
An Tuyển Hoàng cau mày, nặng nề lắc đầu: “Không đẹp.”
Dạ Cô Tinh vẫn tươi cười, rất thông tình đạt ý nói: “Em cũng thấy nó không đẹp…”
Chân mày nhíu lại của An Tuyển Hoàng rốt cuộc cũng dãn nhẹ, nhưng một giây sau đó, nó hoàn toàn đen kịt—
Dạ Cô Tinh nói: “Em mà chụp thì chắc chắc sẽ đẹp hơn cô ấy.”
“Anh không đồng ý.” Anh đột nhiên ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng mình hơn.
Dạ Cô Tinh nghe vậy, đột nhiên đứng lên, An Tuyển Hoàng sợ cô bị thương, cánh tay không dám dùng lực quá lớn, nên bị cô trốn thoát, lòng ngực trống rỗng, cảm giác ấm áp mềm mại trong lòng ngực chớp mắt đã mất, trong lòng anh lúc này càng thêm khó chịu.
Dạ Cô Tinh lại vô cùng cáu kỉnh: “Vì sao?”
“Anh nói không được là không được!” Nói xong, An Tuyển Hoàng giận dữ bỏ đi.
Dạ Cô Tinh sững sờ, khó chịu khụt khịt mũi, sau đó cúi đầu xuống, trong mắt lại lóe lên tia sáng làm người khác sợ hãi.
Không cho cô chụp thì cô càng phải chụp cho bằng được!
Hừ!
Trong khoảng thời gian này, cùng với cái bụng bầu càng ngày càng lớn, thì tính tình nóng nảy của cô cũng lớn dần lên. Trước kia từng là một người điềm tĩnh, biết kiềm chế và hiểu lý lẽ, nhưng giờ đây cứ hở ra là gắt gỏng, cứ như một thùng thuốc nổ, động một chút là nổ tung.
Ngoại trừ An Tuyển Hoàng, người nào nhìn thấy cô đều lùi xa ba mét, bao gồm cả Dạ Tứ mạnh mẽ và Tịch Cẩn vô liêm sỉ!
Lần trước, Tịch Cẩn xông vào phòng ngủ lúc cô đang ngủ trưa, vui mừng háo hức muốn đưa cho Dạ Cô Tinh xem loại thuốc mới phát minh ra, ai biết rằng Dạ Cô Tinh đang ngủ ngon mơ đẹp, một phen náo loạn xảy ra, sấm sét đánh rung trời chuyển đất, bịch một tiếng— vỡ tung!
Tịch Cẩn vừa chạy ra vừa móc cổ họng, vừa chạy về phía phòng y tế dưới tầng hầm, vừa nôn mửa, đầu tóc rối bù, áo bị xé rớt hai chiếc cúc. Mọi người nhìn thấy thế mặt đối mặt, không hẹn mà đồng loạt rùng mình, ánh mắt sợ hãi lướt qua như thể nhìn thấu vào cánh cửa, nhìn thẳng vào ai đó bên trong đang tức tối vì bị quấy rầy mộng đẹp.
Giọng của Tịch Cẩn xen vào: “Minh Triệt… nhanh lên… tôi muốn rửa dạ dày…”
Sau sự việc này, toàn bộ biệt thự sợ bóng sợ giá, nhìn gà hóa cuốc, ai nấy đều cảm thấy bất an!
Diệp Nhĩ tìm cớ chuyển về căn hộ nhỏ của mình. Dạ Tứ, Dạ Ngũ, Thập Tứ và Thập Ngũ, theo lời mời ‘nhiệt tình’ của các lãnh đạo cấp cao Trung Quốc, ở lại khách sạn Hilton, Lưu Hinh Đình lần trước khiến Dạ Cô Tinh khóc, bị mặt đen của An Tuyển Hoàng làm cho hoảng sợ nên cũng không dám đến biệt thự nữa, gọi điện nói chuyện với Dạ Cô Tinh cũng tranh thủ gọi lúc An Tuyển Hoàng đi vắng.
Lúc này, căn biệt thự sôi động hầu như vắng hơn một nữa.
Dạ Cô Tinh vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi An Tuyển Hoàng: “Sao tất cả bọn họ đều biến mất? Cứ như đang chạy trốn tai họa…”
An Tuyển Hoàng đặt tập tài liệu trong tay xuống, vuốt mái tóc dài mượt mà của Dạ Cô Tinh, vẻ mặt nghiêm túc: “Cứ coi như bọn họ chạy trốn…”
Dạ Cô Tinh trầm tư: “Đến cùng là tai họa gì?”
An Tuyển Hoàng: “….”
“…”
Quay về chuyện chụp hình, một mình Dạ Cô Tinh, cũng chẳng làm được gì, cho dù cô có bản lĩnh lớn đi chăng nữa, cũng đâu thể tự chụp cho mình?
Do đó, cô nghĩ đến việc tìm kiếm viện trợ.
Tất nhiên, tất cả những điều này được tiến hành một cách lặng lẽ mà An Tuyển Hoàng không hề hay biết.
Bởi vì, hai người đã chiến tranh lạnh ba ngày, An Tuyển Hoàng nhất quyết không đồng ý, cả ngày nhốt mình trong phòng làm việc, không biết chuyện gì đang xảy ra. Dạ Cô Tinh linh động, vừa hay nhân cơ hội này, cô liên tục suy nghĩ kế hoạch.
Thập Nhị rõ ràng là sợ An Tuyển Hoàng, mặt đen của anh thôi cũng khiến cô ấy sợ hãi. Vì vậy, Diệp Nhĩ là ứng cử viên sáng giá nhất!
Dưới chính sách vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, cũng như đe dọa và cám dỗ của Dạ Cô Tinh, lúc đầu Diệp Nhĩ còn viện lý do, đến cuối cùng đã bị cô kích động đồng ý chụp ảnh chân dung.
Nguyên văn của Dạ Cô Tinh là như thế này——–
Chị hai, nhìn lại chị đi, cần khuôn mặt có khuôn mặt, cần dáng người có dáng người, lại là nhà thiết kế, biết trang điểm biết ăn mặc, một người phụ nữ hiện đại sao có thể lưỡng lự như vậy? Dĩ nhiên phải chụp, để sau này còn có cái mà chiêm ngưỡng, với lại sau này còn có thể làm kỉ niệm mà! Nếu bây giờ không chụp, đợi khi năm tháng trôi qua và làn da chảy xệ, muốn chụp cũng không còn dũng khí nữa rồi. Hơn nữa, chặng đường tìm anh Ly còn rất khó khăn, sao lại không tranh thủ chụp lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của mình, sau này có thể đưa cho anh ấy xem!
Đối với Diệp Nhĩ, anh Ly chính là điểm yếu của cô ấy, câu nói cuối cùng của Dạ Cô Tinh đã làm cô ấy dao động.
Hai người phụ nữ bắt đầu bí mật chuẩn bị các thiết bị máy ảnh.
Diệp Nhĩ đã lấy ra các mẫu thiết kế cao cấp nhất của Chanel, cô chuẩn bị cho Dạ Cô Tinh tổng cộng mười hai bộ quần áo, đương nhiên cô ấy cũng không đối xử tệ với bản thân, Nhất Nhất chụp chân dung mang thai, còn cô thì chụp ảnh chân dung gợi cảm.
Bởi vì là loạt ảnh thầm kín riêng tư của phụ nữ, 12 bộ quần áo của Dạ Cô Tinh đều là lộ vai trần hoặc lộ đùi. Trong số đó, có hai bộ bikini với thiết kế ren đen siêu gợi cảm khiến Dạ Cô Tinh yêu thích không thôi, Diệp Nhĩ đã chuẩn bị cho bản thân mình những bộ đồ càng thêm gợi cảm hơn nữa, nên loại ảnh này không thể giao cho người khác chụp!
Cả hai cùng thống nhất và quyết định tự chụp ảnh cho nhau!
Vì lý do này, Dạ Cô Tinh còn trốn An Tuyển Hoàng, bí mật lấy máy ảnh luyện tập trong nhiều ngày, vì sợ mình chụp cho Diệp Nhĩ xấu!
Không ngờ cô lại bị cô nhóc Anh Tử Lạc phát hiện, gần đây cô nàng đang bận so tài đấu trí với Minh Chiêu, có trời mới biết thời gian rảnh rỗi của cô nàng đã phá vỡ bí mật được lên kế hoạch từ lâu của Dạ Cô Tinh và Diệp Nhĩ.
Thông qua cuộc đàm phán kịch liệt, Dạ Cô Tinh một lần nữa dùng kỹ năng đe dọa và dụ dỗ cộng thêm khả năng kích động lòng người của mình, một loạt ảnh được ném trước mặt Anh Tử Lạc, tất cả đều là ảnh chân dung gợi cảm của các ngôi sao quốc tế, ngay lúc đó ánh mắt của cô nàng lộ vẻ yêu thích không thôi và thề tuyệt đối giữ bí mật!
Cả ba thành công kết liên minh.
Cuối cùng, việc lớn đã thành, chỉ chờ ngày thực hiện.
Dạ Cô Tinh kích động đến mức cả đêm không ngủ, nửa đêm bắp chân sưng lên, An Tuyển Hoàng không nói một lời đứng dậy xoa bóp cho cô, ấn ấn, cô lại đột nhiên muốn ăn thanh mai chua. Ba giờ sáng, mọi người trong biệt thự đều đã ngủ, An Tuyển Hoàng chăm chỉ lái xe đi mua, cuối cùng vội vã trở về lúc bốn giờ sáng, không ngờ người phụ nữ vô tâm nào đó đã ngáy khò khò rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh tỉnh dậy, vẻ mặt rạng rỡ, nghĩ đến việc bí mật làm chuyện xấu sau lưng anh, cô mơ hồ có cảm thấy kích động, giống như một học sinh tiểu học đang giấu thầy giáo truyền giấy trong lớp học.
Càng cấm, càng cố ý làm bậy!
Cô nhẹ nhàng bật dậy khỏi giường, cả quá trình mất đến mười phút, đủ để thấy cô cẩn thận đến mức nào.
Quả nhiên, anh ấy không bị đánh thức.
Dạ Cô Tinh ra khỏi giường mặc quần áo, hành động nhanh nhẹn, khi đi ngang qua cái bàn thủy tinh cô bỗng kinh ngạc.
Trên bàn, có một chiếc đĩa trắng ngà, chứa đầy quả thanh mai đỏ rực, nhìn cực kỳ tươi và hấp dẫn. Dạ Cô Tinh rút tờ giấy dưới đáy đĩa ra, là nét chữ của An Tuyển Hoàng——
Nét chữ cuốn hút người nhìn, cũng giống như quả thanh mai vậy.
Đúng rồi, tối qua cô nói muốn ăn thanh mai chua, thầm nghĩ đồ muối chua ngâm trái mùa, sẽ không khó kiếm, nhưng đến cùng thì đồ ngâm cũng không tốt cho bà bầu. Thật không ngờ, người đàn ông này thế mà thực sự đã tìm được một đĩa thanh mai tươi trở lại vào nửa đêm.
Dạ Cô Tinh cảm thấy chóp mũi cay cay, cũng biết trong khoảng thời gian này cô đã hơi quá đáng, không chỉ thường hay giận dỗi mà còn trở nên soi mói bắt bẻ hơn, vậy mà An Tuyển Hoàng còn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô và không lời oán giận.
Mà ngược lại cô luôn khiến anh cảm thấy ngột ngạt khó chịu, đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh cảm thấy bản thân được sủng mà kiêu, có hơi quá đáng.
Quay đầu nhìn lại người đàn ông của mình đang ngủ say trên giường, cô chợt nhận ra, không biết từ khi nào hai má anh trở nên gầy gò, đường nét khuôn mặt càng ngày càng lộ rõ, dưới hốc mắt có thể thấy bỏng mắt đen mờ mờ ẩn ẩn.
Thở dài một tiếng, Dạ Cô Tinh quyết định sẽ thay đổi và cố gắng kiềm chế tính nóng nảy của mình. Tuy nhiên, ảnh chân dung, cô vẫn muốn chụp…
Đây sẽ là lần cuối cùng tạo phiền phức cho anh, cô xin hứa!
Nhưng rõ ràng, lời hứa của bà bầu không mấy hữu dụng…
Danh sách chương