Editor: Đào Tử



____________________________



Hướng Thụy Quân vẫn luôn biết chị gái hời lắm tiền, nhưng không biết có cụ thể bao nhiêu.



Cho tới hôm nay ——



Cô hoài nghi sâu dị năng của Liễu Diệp Tiên không phải trị liệu, rõ ràng là "Vung tiền" .



Mua gạo trực tiếp đến xưởng nhập hàng, từng xe tải vận chuyển đi, siêu thị lớn gần đó cũng bị cô dùng thẻ ngân hàng càn quét sạch bóng, nào là dầu ăn, bột mì, lương khô chất lượng đảm bảo siêu lâu bền, mì ăn liền, gia vị, pin sạc năng lượng mặt trời, thuốc men, nước sạch, nến. . .



Các loại hạt giống thực vật đều dùng "túi" tính toán.



Chuẩn bị kỹ lưỡng đồ ăn, còn phải chuẩn bị vật phòng thân.



Liễu Diệp Tiên dựa theo tờ giấy mua sắm tận thế viết tối hôm qua càn quét, biểu lộ nặng nề.



"Nếu tận thế không đến. . ."



Hướng Thụy Quân trông khá hả hê nói, "Những thứ này bị hủy trong tay."



"Vậy thì hủy thôi, tận thế rất nhiều người sẽ chết."



Cô thà tận thế đừng đến, những hàng hóa này có thể quyên tặng ra ngoài sẽ không hủy trong tay.



Hướng Thụy Quân vạch đường cong trào phúng, phảng phất đang cười Liễu Diệp Tiên ngây thơ.



Có lẽ trùng sinh một lần, tinh thần lực của cô mạnh hơn kiếp trước gấp nhiều lần, đối với khí tức Zombie càng nhạy cảm.



Người đi trên đường không có Zombie hóa, nhưng nhiều người trên thân có cùng loại mùi vị.



Khi virus zombie tập trung bộc phát, tận thế giáng lâm vọt tới như bão lũ không ai đỡ nổi.



Trạm cuối cùng, đi cửa hàng mua quần áo.



Liễu Diệp Tiên không chọn váy yêu thích, ngược lại lựa chọn trang phục nữ thường ngày dễ vận động bình thường ít để tâm.



Giữ nguyên tác vương bát đản có tiện nghi dĩ nhiên phải chiếm, Hướng Thụy Quân không chối từ.



Liễu Diệp Tiên gần như quét hết toàn bộ quần áo vừa người, hốt trang phục hè lại đi gom trang phục mùa đông, chăn bông lông ngỗng chống lạnh càng không nương tay.



Hướng Thụy Quân dời lực chú ý tới Bùi Diệp cả ngày cúi đầu chơi game.



Bùi Diệp cho cô cảm giác rất kỳ quái.



Rõ ràng như trước kia, như so với đám người tận thế đám người càng khiến cô kiêng kị.



Cô đấu tranh tâm lý cả ngày, quyết định thăm dò một tí.



"Cậu cũng từ tận thế trở về?"



Bùi Diệp ngẩng đầu.



"Cậu là trùng sinh, nhưng tôi không giống —— tôi xuyên qua."



Hướng Thụy Quân: ". . ."



Không ra bài theo lẽ thường thế kia!



"Không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên là cậu khóa lại cho chị ta?"



Bùi Diệp cười xấu xa.



"Cậu muốn?"



Hướng Thụy Quân không che lấp dã tâm cùng tham lam của mình.



"Đồ tốt như thế, người nào ở tận thế không muốn? Tôi muốn, rất quái lạ?"



Có không gian linh tuyền tương đương nhiều thêm một át chủ bài bảo mệnh, đánh không lại có thể trốn vào không gian.



Nếu không thể tiếp thu hiện thực, cả đời trốn trong không gian cũng vớt được cái mạng quèn.



"Không kỳ lạ." Bùi Diệp nói, "Nhưng dị năng của Diệp Tiên không có tính công kích, không gian linh tuyền đối với cô ấy quan trọng hơn một ít."



Đáy mắt Hướng Thụy Quân hiện lên tia châm chọc.



"Vậy còn cậu?"



"Tôi?"



Hướng Thụy Quân cười lạnh, "Thể trọng mập hơn trăm kí, chạy mấy bước đã muốn thở ba hơi, vướng víu sống không qua tận thế sơ kỳ."



Bùi Diệp ngắt chút thịt bên hông.



Một ngày không ăn cơm no, thịt thịt đáng yêu biến mất trông thấy.



"Nhìn đã biết cậu hiếm đọc tiểu thuyết, não động chưa đủ lớn, chẳng biết nhiều kịch bản." Bùi Diệp nghiêm túc hỏi ngược, "Người xuyên không nào không mang vầng sáng? Sao cậu biết tôi là vướng víu mà không phải đùi mang các các cậu bay? Thanh niên có thể ngạo, nhưng phải nhìn đối tượng."



Hướng Thụy Quân: ". . ."



"Yên tâm, mình sẽ không ghét bỏ cậu vướng chân."



Một bắp đùi thô đủ mang vài yếu gà bay bay.



Hướng Thụy Quân tại tận thế chém giết năm năm, miễn cưỡng xem như gà con tương đối lợi hại.



Liễu Diệp Tiên?



Bùi Diệp chơi game chỉ bắn gà không phát sữa.



Hướng Thụy Quân ha ha hai tiếng.



Tận thế là địa ngục, không phải nhà chòi trẻ con chơi.



Liễu Diệp Tiên đem vật tư chuyển đến không gian linh tuyền, nhét đầy, chỉ trống chừng hai mươi mét vuông, mua thêm mấy cái giường có thể xếp lại.



Hướng Thụy Quân nói, "Chị rất biết hưởng thụ nha."



Khó trách kiếp trước tận thế năm năm còn sống trắng tinh, không giống người tận thế chút nào.



Liễu Diệp Tiên nói, "Chị để cho ba mẹ."



Hướng Thụy Quân: ". . ."



Bùi Diệp ở một bên thì thầm.



"Nhìn đi, cậu ấy càng thích hợp hơn cô một chút."



Hướng Thụy Quân cảm thấy hai tay hơi ngứa, hận không thể phóng lôi hỏa vào mặt to béo kia của Tiểu Tú.



Kích thích một lần không đủ còn kích thích lần hai, thành tâm gây sự à!



"Vật tư còn lại tính sao đây?"



Không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên vẫn ở trạng thái sơ kỳ, không gian dung nạp có hạn.



Vẫn còn một phần ba vật tư chưa xử lý tốt, cái này chưa bao gồm hàng chưa giao đến.



Liễu Diệp Tiên đề nghị.



"Hay trữ tại biệt thự?"



Hướng Thụy Quân trợn trắng mắt, "Nhiều đồ như vậy chuyển đến biệt thự, người sống sót gần đó mục tiêu thứ nhất không phải siêu thị mà là biệt thự của chị đấy. Chị không muốn chết trong tay Zombie dị thú, định chết trước trong tay người bình thường với dị năng giả à? Dù chị đánh thắng bọn họ, nhưng họ sẽ cầu xin chị đồ ăn để sống sót, chị có chia không? Chị chia lần một sẽ có lần hai, sớm muộn cũng miệng ăn núi lở!"



Liễu Diệp Tiên bị hỏi giật mình đứng sững tại chỗ.



Bùi Diệp nói, "Trữ tại tụ lý càn khôn đi."



"Tụ lý càn khôn?"



Tụ lý càn khôn là một mảng không gian nhỏ độc lập, thể tích không gian không lớn, lớn nhỏ tùy thực lực người chế tạo.



Cái đồ chơi này rất khó học, công năng gân gà, hiệu suất trên chi phí rất thấp.



Bình thường đều là đại lão dùng cho ngầu ngầu.



Bùi Diệp móc hai túi giấy hình tam giác xâu chỉ đỏ từ túi ra.



"Mình đem trận pháp tụ lý càn khôn khắc ở trên, các cậu dùng tinh thần lực thử xem, có lẽ dùng được."



Hướng Thụy Quân: ". . ."



Đây đại khái là cảm giác bất lực khi dị năng đô thị gặp tiên hiệp tu chân.



Trên đường trở về, Hướng Thụy Quân nghiêm túc hỏi cô.



"Cậu lớn bao nhiêu thì nghẻo?"



"Không thể ngăn cản." Bùi Diệp nói, "Tôi cũng không biết đồ chơi đó bắt nguồn từ đâu, bao lớn treo cũng vô dụng."



Hướng Thụy Quân ép chặt đôi mày, không nói tiếp.



Hai ngày sau đó đều đang nghĩ biện pháp trữ vật tư, Liễu Diệp Tiên còn gọi điện thoại thông báo mấy bạn bè khá thân gần nhất đừng ra ngoài, trữ lương thực và nước nhiều một ít. Thông báo Tề Thiên Thạc, để cha mẹ hắn cũng chú ý an toàn, mấy ngày nay khả năng có biến cố lớn. . .



Dàn xếp thỏa đáng xong, cha mẹ cũng trong đêm bị lừa gạt về.



Liễu Diệp Tiên định sáng mai hội hợp cùng cha mẹ, rời khu đại học dày đặc dân cư, đến vùng ngoại ô tránh nạn.



"Rõ ràng đã chuẩn bị xong hết, nhưng trong lòng mình vẫn không thoải mái. . ."



Hoảng hốt kịch liệt.



"Mình cũng không thoải mái. . ."



Hai ngày nay Bùi Diệp thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem.



Từ khi cô vào phó bản trò chơi đến bây giờ, trạng thái A Tể từ đầu đến cuối đều là 【 A Tể đang làm công. . . 】



Trạng thái duy trì 76 giờ!



A Tể nhà cô tính đột tử bên ngoài ư?



"Tiểu Tú, cậu cũng không thoải mái? Thụy Quân còn em?"



Bùi Diệp thu hồi điện thoại, Hướng Thụy Quân đang sờ miêu đao trong tay, mặt mày lăng lệ.



"Loại cảm giác này. . . Khá giống. . ."



Giống cái gì?



Cực giống bầu không khí đêm hôm tận thế giáng lâm kiếp trước, ngột ngạt mang vài phần áp bách không thở nổi.



Tuy kiếp trước đêm hôm đó cô còn đang sốt cao, nhưng mơ hồ vẫn có chút cảm ứng.



Loại cảm giác này, dị năng giả cô gặp đều nói có.



Chẳng lẽ ——



Hướng Thụy Quân bỗng cầm đao xuống giường, ngoài cửa sổ đột ngột truyền đến một tiếng thét cao vút.



Cô chạy đến nên cửa sổ nhìn ra, mắt muốn nứt!



Bùi Diệp đem sách gây ngủ chụp lên mặt, khẽ nói, "Tới trước hạn rồi." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện