Editor: Đào Tử 🍑
________________________
"Lôi Nhã Đình đâu?"
Khi mọi người bình tĩnh lại mới phát hiện thiếu mất một người.
Bạch Hiểu Hiểu là người cuối cùng bị nữ quỷ bắt đi nên đầu óc cô ta còn rất tỉnh táo, nhớ rất rõ chuyện xảy ra lúc nãy.
"Hừ! Cô ta đã chạy trốn rồi còn đâu!"
Lúc trốn không quên đẩy một cái để Bùi Diệp đi chịu chết, tranh thủ thời gian nộp mạng thay mình.
Vừa nhắc tới Bạch Hiểu Hiểu bỗng hơi sợ hãi, Lôi Nhã Đình đúng là thật ác độc.
Không ai chắc chắn trong tương lai mình sẽ không gặp quỷ nữa, nếu gặp phải loại bạn như Lôi Nhã Đình, nghĩ tới trong lòng lại phát run.
Chu Tuệ Vinh thấp giọng nói, "Chạy trốn là bản năng của con người."
Bạch Hiểu Hiểu nói, "Rất đúng, chạy trốn là bản năng, nhưng đẩy người chịu chết là lòng dạ ác độc!"
Lúc này Mễ Tương Quân, người đưa thuốc lá điện tử cho Bùi Diệp nói một câu.
"Hình như Lôi Nhã Đình cũng không phải người bình thường. . ."
Tuy khá chật vật, nhưng Lôi Nhã Đình không bị quỷ thiếu niên bắt được.
Bùi Diệp nói, "Chắc là thiên sư dã lộ, pháp khí trong tay không thể áp chế lệ quỷ, ngược lại còn khiến cho hung tính của lệ quỷ bạo phát."
Đám người Bạch Hiểu Hiểu đã xem phim cung đấu kịch phá thai vô số lần, khả năng phân tích rất tốt, một chút ám chỉ này vẫn có thể nghe hiểu.
Lệ quỷ vốn định đến nói lí lẽ, kết quả lại bộc phát hung tính đả thương người, nói không chừng chính là lỗi của thiên sư dã lộ như Lôi Nhã Đình!
Bùi Diệp nhắc nhở một câu.
"Đúng rồi, đồ của cô ấy các người tốt nhất đừng nên đụng, hiệu quả tuy tốt, nhưng cũng rất tà dị."
Toàn thân bọn người Bạch Hiểu Hiểu run lên, khuôn mặt nhuận hồng vừa mới khôi phục lại tái đi.
Bùi Diệp hút thuốc lá điện tử, trong tay cầm điện thoại xem 【 Ghi chép hệ thống 】.
【19:33 phút, Chu Tuệ Vinh lén dùng nước thần của nữ chính Lôi Nhã Đình, tuổi thọ giảm 1 ngày 】
【19:35 phút, Mễ Tương Quân lén dùng nước thần của nữ chính Lôi Nhã Đình, tuổi thọ giảm 1 ngày 】
【19:36 phút, Bạch Hiểu Hiểu lén dùng nước thần của nữ chính Lôi Nhã Đình, tuổi thọ giảm 1 ngày 】
. . .
Quả nhiên, toàn bộ đều không thoát khỏi.
Ghi chép hệ thống đã bảo họ lén dùng, từ đó cho thấy lúc ấy Lôi Nhã Đình không ở trong phòng ngủ, trong ghi chép không ghi lại lịch sử nhận hồng bao và sử dụng nó có thể chứng minh.
Bùi Diệp không quan tâm Lôi Nhã Đình muốn tìm đường chết thế nào nhưng không thể để người vô tội bị liên luỵ.
Nhưng -- không hỏi mà lấy là trộm.
Bọn họ dùng trộm thì tự làm tự chịu, một ngày tuổi thọ coi như là cảnh cáo.
Nhưng --
Chỉ một lần này thôi!
Nếu cô nhắc nhở rồi mà còn không nghe thì tự nhận lấy hậu quả.
Ánh mắt Bạch Hiểu Hiểu xoay chuyển, có chút chột dạ hỏi.
"Hả, tà môn chỗ nào?"
Người đề nghị dùng trộm nước thần chính là cô ta, lúc đầu những người khác không chịu dùng, nói là không được dùng đồ của Lôi Nhã Đình nếu cô ấy không cho phép--Thứ đó hiệu quả tốt như vậy, nước dưỡng da giá thành cao như thế nếu không xin phép người ta thì không được hay cho lắm. Nhưng họ không chống cự nổi sự dụ hoặc của xinh đẹp, cuối cùng bao che lẫn nhau cùng che giấu bí mật này.
Không ngờ Bùi Diệp lại nhắc đến chuyện đó.
Bọn họ dùng không nhiều chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?
Bạch Hiểu Hiểu vô thức giơ tay lên vuốt ve gương mặt trắng mịn của mình, da thịt tinh tế mịn màng tựa như trứng gà.
Sau khi bọn họ dùng nước thần của Lôi Nhã Đình xong thì có cảm giác nhan sắc của mình tăng lên một bậc.
"Không có cái gì cho không cả." Bùi Diệp nói, "Bởi vì trả giá quá đắt nên mới đổi được hiệu quả tốt như thế."
Cái giá một ngày phải trả không phải là con số nhỏ.
Bùi Diệp cũng biết rõ nói toạc ra, những cô gái này sẽ không để ở trong lòng.
Bây giờ thức ăn nhiều chất độc hại, không chiên ngập trong dầu thì có chất bảo quản, nếu ăn những vật đó sẽ càng giảm bớt tuổi thọ hơn thôi.
Một ngày thôi mà, nếu có thể để nhan sắc tăng lên một bậc thì ai sẽ để ý đến cái giá phải trả.
Phụ nữ có chấp niệm mãnh liệt với hai từ xinh đẹp, thậm chí có thể vì nó mà sinh ra sức chiến đấu mãnh liệt.
Cho nên Bùi Diệp nói úp úp mở mở, hù dọa bọn họ, để họ tự tưởng tượng ra cái giá phải trả đó.
Quả nhiên bọn người Bạch Hiểu Hiểu đều tỏ vẻ lo lắng, liên tục nhìn nhau không nói gì, bầu không khí nặng nề.
"Đừng dùng nữa, sau này chăm sóc gương mặt thật tốt là được."
Bùi Diệp vừa hù dọa xong lại cho bọn họ một viên thuốc trấn an.
Coi như vừa đánh vừa cho kẹo.
Đám người Bạch Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra, quyết định không động vào đồ của Lôi Nhã Đình nữa.
Sắc đẹp rất quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn nhiều.
"Biết sai sửa đổi là tốt. Nhưng dù sao đi nữa thì lấy đồ không xin phép người khác chẳng khác gì trộm cắp cả."
Bạch Hiểu Hiểu nói vòng vo, "Sao cậu biết bọn mình dùng trộm đồ của Lôi Nhã Đình. . ."
Bùi Diệp không chịu nổi nữa trừng mắt, "Da dẻ của các cô thay đổi rất lớn, chỉ cần không mù đều nhìn ra."
Bạch Hiểu Hiểu: ". . ."
Được rồi, vụ trộm này chứng cứ đều in trên mặt.
"Cùng lắm dùng tiền bồi thường cho cô ta thôi."
Dùng một lần chỉ mất mấy chục tệ, cô đâu phải không trả nổi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ trộm đồ lại bị người khác bắt quả tang, trên mặt lúc này đã đỏ đến không thể đỏ hơn.
Trải qua một trận chiến sinh tử đầy cam go, mọi người đều cảm thấy mệt mỏi nhưng lại không dám đi ngủ, lo lắng lại có quỷ lẻn vào phòng.
Ngay lúc đó cửa phòng bỗng bị đẩy ra, đám người như chim sợ cành cong hận không thể từ trên giường bật dậy.
Lôi Nhã Đình: ". . ."
. . .
Cô không muốn mang danh là chạy trốn bỏ bạn, cho dù không cứu được người ít nhiều gì cũng gọi cho xe cứu thương nhặt xác giùm.
Không ngờ rằng bạn cùng phòng ai nấy đều hoàn hảo nằm trên giường, tựa như chuyện nguy hiểm điên cuồng lúc nãy chỉ là tưởng tượng của cô.
Bạch Hiểu Hiểu hừ một cái, kéo chăn qua khỏi đầu xoay mặt vào tường.
Ánh mắt những người khác cũng rất phức tạp rồi trùm chăn lại, không ai lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.
Lôi Nhã Đình đứng ở cửa phòng do dự một lúc mới cất bước đi vào.
Cô cúi đầu bò lên giường trên, lặng lẽ siết chặt hồng lăng mới có cảm giác an toàn một tí.
Mọi người không ai nói chuyện, Bùi Diệp cầm điện thoại di động chơi game.
Bạch Hiểu Hiểu lén thò đầu ra.
"Tiểu Hồng à?"
Bùi Diệp nhướng mắt nói, "Chuyện gì?"
Bạch Hiểu Hiểu nói, "Hay là cậu mở âm thanh trò chơi lên đi, âm thanh vừa đủ thôi kẻo làm phiền phòng bên cạnh."
Im ắng quá cô ta sợ không ngủ được.
Bùi Diệp: ". . ."
Sau một hồi, âm thanh trò chơi vang lên câu "Máy bay kìa".
Một lát sau, lại nói một câu " Lên đi", "Nhanh lên đi, tôi đợi đến nỗi hoa cúc sắp héo luôn rồi" .
Âm thanh vui vẻ của trò chơi vang lên, bầu không khí muốn nặng nề cũng nặng không nổi.
Lôi Nhã Đình khổ sở nhưng không thể kêu Bùi Diệp tắt nó.
Cho đến cuối cùng, cô ta cũng không phát hiện nước thần của mình ít đi.
Vì sao?
Bạch Hiểu Hiểu yếu ớt nói, "Bởi vì mình có đổ bình nước thần của mình vào đó nữa. . ."
Hay thật, đúng là thiếu đạo đức!
Bùi Diệp không quan tâm mấy cô gái này giải thích sự việc lén dùng nước thần với Lôi Nhã Đình ra sao, dù sao chả liên quan gì tới cô.
Cô chơi đấu địa chủ với người máy cả một đêm, Lôi Nhã Đình vì chuyện đẩy người nên chột dạ không dám trách cứ.
Ngày thứ hai, mỗi người đều mang quầng thâm lớn, sắc mặt tiều tụy như kẻ nghiện ngập.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào bên trong cửa sổ, các cô chợt hoảng hốt tựa như cơn ác mộng đêm qua đã theo ánh nắng biến mất.
Theo sự hiểu biết của họ, yêu ma quỷ quái không thể xuất hiện vào ban ngày.
Hôm nay là thứ bảy, bọn người Bạch Hiểu Hiểu không chịu nổi cơn buồn ngủ, bây giờ ở dưới ánh mặt trời ngủ mê mang.
Bùi Diệp ngáp một cái chuẩn bị chợp mắt một lúc, thanh kinh nghiệm của quả trứng bỗng hấp dẫn sự chú ý của cô.
【 301/ 1000 công đức 】
Sao tự nhiên tăng lên 250 điểm công đức?