Editor: Đào Tử



________________________



"Cuối cùng cũng tới rồi, chờ cô riết bông hoa biết cảm ơn luôn."



Phòng làm việc hiệu trưởng bệnh viện trung tâm thành phố T, Ứng Lân vẫy tay với Bùi Diệp đẩy cửa vào.



"Trong điện thoại chưa nói rõ ràng, có chuyện gì."



Bùi Diệp đối với thể chất của mình rất là tuyệt vọng.



Đi ra ngoài có rắc rối tìm tới mình, không ra khỏi cửa cũng có phiền phức tìm mình, coi cô là chủ hội hàng xóm thật?



Phàn nàn là vậy, nên điều tra vẫn phải điều tra.



Cái này rất có khả năng liên quan đến nhiệm vụ chi nhánh phó bản.



Năm cái nhiệm vụ trước đều nhận tiến độ hoàn thành SSS, nhiệm vụ thứ sáu mà không hoàn mỹ chứng OCD biết tính sao.



"Chắc khoảng ba giờ tối qua, tôi đang ở nhà xác chuẩn bị gọi đồ ăn khuya..." Ứng Lân hai tay vòng trước ngực, gương mặt trẻ non nớt đầy vẻ nghiêm túc hiếm thấy, "Lỡ gọi hơi nhiều nên tôi định tìm Ách Ba cùng tới ăn, kết quả bắt gặp một cảnh."



"Ách Ba?"



Ứng Lân nhún vai, "Là nữ quỷ lần trước muốn hù dọa kết quả bị cô ném vào bồn cầu đó, cô ấy là con quỷ tôi bảo kê số một. Khi còn sống Ách Ba bị người ta rút đầu lưỡi, móc mắt, mặc dù là lệ quỷ nhưng vô cùng tội nghiệp, không có người thân cung phụng, bình thường tôi có đồ tốt sẽ nghĩ đến cô ấy."



Từ khi Ứng Lân tìm lại ký ức, hắn liền bị cha Ứng và cặp song sinh sủng tận trời.



Một nhà ba người sống không có việc gì cũng đốt tiền đưa đồ ăn cho hắn.



Ứng Lân một mình ăn không hết, thỉnh thoảng sẽ chia cho Ách Ba.



Bữa khuya lần này không ngoại lệ.



Hắn là quỷ vương nhà xác kiêm lão đại bệnh viện trung tâm thành phố nên chẳng có quỷ hồn nào có thể chống cự lời gọi của hắn cả.



Hắn tìm Ách Ba, kết quả Ách Ba nghe được lời gọi không tới.



Ứng Lân cảm thấy khác thường, giấu lo lắng đi qua xem thử.



Kết quả gặp âm sai dẫn độ cô hồn dã quỷ có giấy tạm cư ở dương gian.



"Nếu tôi không tới kịp thời Ách Ba đã bị bắt đi, tên âm sai kia là lạ ——Nhìn thấy tôi lập tức đi, như có tật giật mình!"



Ứng Lân là lệ quỷ sau khi chết vì tuyệt vọng mà hóa thành, bản thân không có trong danh sách dẫn độ, nhưng bệnh viện trung tâm thành phố T là nơi âm sai thường đến nhất, Ứng Lân mấy năm nay gặp không dưới mấy ngàn âm sai. Bởi vậy hắn có hiểu biết nhất định về quần thể âm sai.



Âm sai nói thẳng ra là nhân viên công chức cơ sở của Phong Đô, làm việc đều chiếu theo lệ mà làm.



Một khi vi phạm điều lệ, tuyệt đối có vấn đề!



Âm sai sẽ không dẫn độ cô hồn dã quỷ có giấy tạm cư dương gian!



Bùi Diệp nghe vậy nói, "Chắc là âm sai giả rồi, gần đây có một đám lệ quỷ giả âm sai làm chuyện ác. Tối hôm qua sao cậu không đến tìm ngay tôi?"



Ứng Lân cây ngay không sợ chết đứng.



"Tôi đã là cha hai con, phải có trách nhiệm với gia đình, hơn nửa đêm đi tìm phụ nữ độc thân chẳng hay chút nào."



Bùi Diệp: "..."



Logic lệ quỷ, cô cam bái hạ phong!



"Đã không phải âm sai làm..." Ứng Lân vuốt cằm phỏng đoán, "Tôi hoài nghi là quỷ buôn!"



Quỷ buôn?



Người có buôn người, quỷ có quỷ buôn.



Đây là lần thứ hai Bùi Diệp nghe được từ này, lần trước là ở nhà ma học viện Dụ An.



"Mắc mớ gì nghi quỷ buôn?"



Ứng Lân nói, "Ách Ba là nữ quỷ đấy, nữ quỷ quý hiếm lắm!"



Bà lão bảy tám chục tuổi cũng thu hút một đám nam quỷ tới báo danh hẹn hò, chớ nói chi Ách Ba bề ngoài mới chừng hai mươi, tuổi đang độ chín.



Nữ quỷ rất hiếm, nam quỷ Ứng Lân suốt ngày luẩn quẩn trong nhà xác cũng nghe phong thanh vài vụ quỷ buôn bán nữ quỷ.



"Nhưng cô hồn dã quỷ bị trộm khác chưa chắc đều là nữ quỷ." Bùi Diệp nói, "Mục tiêu của bọn chúng hẳn là cô hồn dã quỷ mà không phải nữ quỷ."



Ứng Lân nghĩ mãi không rõ.



"Dương gian lừa bán ăn mày kẻ lang thang lấy nội tạng bán được, đem bọn họ bán đi đào than đá... Cô hồn dã quỷ có giá trị gì?"



Âm phủ và dương gian có chỗ tương tự, đôi chỗ lại khác.



Cô hồn dã quỷ dùng cái trứng gì?



Chả làm gì được.



"Chẳng lẽ ——" Ứng Lân đột nhiên nghĩ đến, "Hay có lệ quỷ xem cô hồn dã quỷ làm đồ ăn, mua từ quỷ buôn?"



Bùi Diệp mí mắt chẳng buồn nâng.



"Cậu cảm thấy khả năng này bao lớn? Lệ quỷ đó tiền không chỗ tiêu?"



Giống như người đói phải ăn, lệ quỷ thôn phệ âm vật cũng ăn theo bản năng, nhưng cô hồn dã quỷ không phải lựa chọn tốt nhất.



Có tiền mua gì không mua đi mua cô hồn dã quỷ từ chỗ quỷ buôn?



"Vậy tôi hết nghĩ ra rồi."



Mặt Bùi Diệp lộ vẻ trầm tư, "Tôi nghĩ ——cậu phái tiểu đệ đi dò xét trước, xem gần đây có tình huống cô hồn dã quỷ vô tội bị mất không. Nếu có, bọn họ mất tích ở đâu. Tôi phải xác định âm sai trộm quỷ là hành vi ngẫu nhiên hay lâu dài đã—— "



"Xác định làm được cái gì?"



Bùi Diệp nói, "Đương nhiên hữu dụng, chúng ta có thể ôm cây đợi thỏ."



Nếu là hành động ngẫu nhiên, ngồi chờ không có ý nghĩa.



Nếu hành động lâu dài, Bùi Diệp có thể thông qua quỷ hồn ở gần đó thuận thế tìm tới đại bản doanh của âm sai giả.



Địch nhân tuy giảo hoạt cũng có ngày lơ là có sơ hở.



Ứng Lân không muốn làm lắm.



"Bắt được âm sai giả, Phong Đô có phát cờ thưởng cho chúng ta không?"



Bùi Diệp nói, "Phong Đô đang vì chuyện âm sai giả bận đầu tắp mặt tối, kẻ sau màn giấu quá sâu, Phong Đô bên kia không có đầu mối gì. Nếu chúng ta có thể phá án âm sai giả, đừng nói cờ thưởng, coi chừng còn ban thưởng công đức, khí vận, tuổi thọ. Những phần thưởng này cậu không cần có thể cho cha hay con cậu, để bọn họ sống lâu đại phú đại quý, thấy động tâm chưa?"



"Tâm động không bằng hành động, tôi làm!"



Bùi Diệp ngồi trong phòng làm việc viện trưởng kiên nhẫn chờ đợi.



Mấy giờ trôi qua, Ứng Lân gần tới giờ cơm trưa mới trở về.



"Tra được rồi."



Ứng Lân bò từ cửa sổ vào, sắc mặt rất nghiêm túc.



Bùi Diệp vừa lúc đánh xong ván game, cất điện thoại.



"Nói thế nào?"



"Tôi tìm lão quỷ gần bệnh viện, lại đi khu vực khác trong thành phố một vòng, nhiều lão quỷ đều nói dạo gần đây liên tục có quỷ thân quen chưa chào hỏi gì đã biến mất. Bọn họ còn tưởng cô hồn dã quỷ biến mất đi đầu thai chuyển thế, nhưng tối qua xảy ra chuyện kia tôi mới để ý. Sau một hồi truy vấn vài lão quỷ bảo trước đó từng thấy âm sai dẫn độ quỷ hồn tạm cư dương thế."



Vẻ mặt Bùi Diệp nặng nề, "Còn gì nữa không?"



Ứng Lân cười lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, một mặt kiêu ngạo.



"Đương nhiên còn, tôi ra ngoài lâu thế sao chỉ thu được nhiêu đó."



Ứng Lân móc giấy vẽ lớn trong túi ra, trên giấy dùng máu đỏ thẫm vẽ bản đồ giản lược.



"Máu quỷ?"



Sắc mặt Ứng Lân bình tĩnh, "Vừa rồi tôi đi ngang qua trường con gái học, tiện đường thăm lớp nó, phát hiện có con sắc quỷ già ở hành lang nhìn trộm váy con bé nên đem lão ta xé nát. Tình cờ thiếu cây bút, máu quỷ dùng rất tốt."



Trước khi giở trò sàm sỡ phải xem là con cái nhà ai.



Ứng Lân mượn con gái đang vẽ tranh một tờ giấy, dùng máu quỷ sẵn có vẽ nên tấm bản đồ này.



Trên giấy đánh dấu nơi cô hồn dã quỷ mất tích từng khu vực kèm thời gian ước tính.



Ứng Lân khá có thiên phú hội họa, tờ giấy vẽ rất rõ ràng trực quan.



Bùi Diệp nhận bản đồ cẩn thận nghiên cứu, phát hiện cô hồn dã quỷ biến mất phân bố khá quy luật.



Tổng thể hình trứng gà, càng gần trung tâm càng tròn, cô hồn dã quỷ biến mất càng nhiều.



"Ứng Lân, khu vực này là chỗ nào?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện