Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Nghe nói đích tiểu thư nhà họ Đường đã trở về, hoàn hảo không chút tì vết."

"Uầy, thật đấy hả?"

"Điêu làm gì? Đại tiểu thư nhà họ Đường là người tốt, suýt nữa chết trong miệng yêu thú. Đích tiểu thư này biến mất ba tháng, vô thanh vô tức trở về, mệnh còn tốt chán."

"Mọi người đoán xem nàng ta có làm gì có lỗi với đại tiểu thư hay không? Đại tiểu thư gặp nạn, hẳn là nàng ta đã mặc kệ, ba tháng trốn chui trốn nhủi bên ngoài, không dám trở về? Đến khi biết đại tiểu thư không có nguy hiểm mới dám lộ mặt?"

...

Dạ Chu càng nghĩ càng thấy mình làm việc không tử tế.

Hồi bé, vì một lời của chàng mới có hôn ước kia. Rồi nghe hoàng huynh kể chuyện của em họ, chàng không thể không áy náy, quyết định lấy thân phận anh họ đền bù cho cô.

Chàng không muốn sau khi xuất cung sẽ phải nghe người ta nghị luận em họ.

Chẳng có lời nào hay ho cả, toàn chọc chàng bực mình.

Em họ tính tình bướng một chút, đôi khi chàng cũng ghét cô như thế, nhưng chàng không tin em họ sẽ đẩy người ta vào miệng yêu thú. Những người này không có chứng cứ cũng dám nói lung tung, không sợ bị đứt lưỡi à? "Anh họ ta làm việc trong nhà họ Đường, nghe nói đích tiểu thư đã giải trừ hôn ước với tiểu vương gia. Nói thử xem, sao lại có chuyện trùng hợp như thế chứ? Nàng ta tuyệt đối không chủ động giải trừ hôn ước, chắc chắn là nhân phẩm nàng ta có vấn đề nên tiểu vương gia mới không muốn nàng ta."

"Đúng đấy, người Tiên Bình chúng ta ai mà chẳng biết nàng ta vứt hết mặt mũi theo đuổi tiểu vương gia mấy chục năm. Tiểu vương gia né tránh nàng ta, đến hoàng cung cũng ít khi về. Ta đoán, hôn ước năm đó là do nàng ta dùng thủ đoạn mới có."

"Hiện giờ nàng ta làm chuyện xấu, tiểu vương gia không nhịn được, từ hôn. Coi như là tiểu thư dòng chính nhà họ Đường thì sao, cũng chẳng thể một tay che trời."

Càng nghe, Dạ Chu càng giận.

Cửa vừa mở, chàng căm phẫn nhìn mấy nam tử đang nói chuyện bên đường.

"Các ngươi nói nhăng nói cuội cái gì?"

Dạ Chu đứng trước mặt mấy nam tử, khí thế trấn áp bọn họ khiến bọn họ khó chịu. Mắt họ lộ ra vẻ sợ hãi, quay ra nhìn nhau, không hiểu sao nam tử áo đỏ này muốn gây sự với bọn họ.

"Vị công tử này, chúng ta hình như chưa từng đắc tội công tử?" Nếu đây không phải là nơi cường giả vi tôn, bọn họ hẳn là sẽ không khách khí như vậy.

Dạ Chu phất tay áo, hừ lạnh một tiếng. Chàng lấy ngọc bài chứng minh thân phận ra trước mặt mấy nam tử, "Mở to mắt chó ra mà nhìn xem đây là cái gì."

Mấy nam tử vừa nhìn thấy ngọc bài đã run lẩy bẩy. Đây không phải là tiểu vương gia sao? Bọn họ tái mặt, dám đứng trước mặt tiểu vương gia bát quái, người ta không giận mới là lạ.

"Tiểu vương gia tha tội. Chúng thảo dân chỉ là bất bình thay ngài mà thôi. Cũng tại vì đích tiểu thư nhà họ Đường không biết mình biết người, nàng ta làm sao xứng với tiểu vương gia ngài..."

Nói xong, hắn phát hiện ra mặt tiểu vương gia càng ngày càng đen.

"Mấy thằng chó chết các ngươi nói bậy bạ gì đó?" Dạ Chu thực sự tức giận, áo đỏ phập phồng, "Bổn vương nói cho các ngươi biết, hôn ước này không phải bổn vương chủ động giải trừ!!"

"Nàng ấy không cần bổn vương!!"

"Hiểu chưa??"

Mấy nam tử trợn tròn mắt. Người qua đường nghe chuyện cũng choáng váng.

"Sau này bổn vương mà nghe được các ngươi nói bổn vương vứt bỏ nàng, bổn vương cắt lưỡi!"

"Mấy người các ngươi..."

Mấy nam tử bị điểm danh run bần bật, cẩn trọng nhìn Dạ Chu,

"Thích buôn chuyện đúng không? Giờ bổn vương cho các ngươi một cơ hội lập công chuộc tội: trong vòng một ngày, toàn bộ Bình Thành đều phải biết là nàng không cần ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện