Editor: Phong Nguyệt

Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Dì không thích em ấy. Em ấy thiên phú không tốt bằng con vợ bé nữa nên dì càng không thích. Đường Hạo Huy chỉ lo chiều bà vợ bé lẫn con gái bà ta, em cho là em ấy giờ thế nào?"

"Lại nói, ba tháng trước xảy ra chuyện gì chỉ có trời mới biết."

"Trước khi em ấy trở về, nhiều người đồn rằng em ấy đã chết trong miệng yêu thú rồi."

Dạ Chu rùng mình.

Chàng muốn nói lại thôi. Thú thực, chàng cho rằng em họ chàng là đích tiểu thư thế gia, chỉ có đi bắt nạt người khác, ai ngờ đâu trần gian này lại loạn như thế.

"A Chu, em có biết vì sao em ấy chỉ một mực thích em, mười mấy năm trời cũng không thay lòng hay không?"

Dạ Chu mím môi. Đương nhiên là chàng không biết. Chàng chỉ cảm thấy cô là một tiểu triền nhân tinh, chàng trốn cô mười mấy năm cũng là vì sợ bị bức hôn.

"Khi đó em ấy chắc cũng chỉ mới năm tuổi đi. Từ bé đã bị ép tu luyện, thỉnh thoảng mẫu hậu có mời vào cung chơi. Hai đứa em tuổi tác xấp xỉ nhau, chơi với nhau. Em có nhớ lúc đó đã chơi gì với em ấy không?"

Nhớ đến chuyện hồi nhỏ, Dạ Chu vui vẻ, "Em nhớ là em đưa em ấy đi Ngự Thiện phòng, để đầu bếp làm bánh ngọt mỗi loại một cái, cùng em ấy ăn."

"Sau đó em đưa em ấy đi thả diều, cũng mang đồ chơi của cho em ấy chơi cùng."

"Rồi cuối cùng là đi Ngự Hoa Viên, hái hoa của mẫu hậu, còn cài một đóa lên đầu em ấy." Nói đến đây, mặt Dạ Chu run lên, "Cũng là lúc em thốt ra một câu mà em hối hận cả đời, là muốn lấy em ấy làm vợ."

Dạ Hoàng nín cười, "Còn nhớ là tốt. Vậy vì sao em ấy lại chọn em? Vì từ bé dì đã bắt em ấy tu luyện, không hề cho em ấy chơi. Mẫu hậu đau lòng em ấy mới cho em vào cung giải tỏa. Ai biết được lại hiểu lầm em."

"Hồi đó em họ mới có năm tuổi!" Dạ Chu giật mình, "Dì nhẫn tâm đến mức đó?"

Dạ Hoàng không cười nữa, "Dì rất mạnh. Mẫu hậu gả cho phụ hoàng, dì gả cho Đường Hạo Huy. Dì không chịu, cho là mình không hề thua kém, cũng có thể gả được cho người như phụ hoàng. Nhưng gả thì cũng đã gả rồi, dì không cam lòng cũng đành để em họ hoàn thành giúp mình."

Dạ Chu thoáng liên tưởng đến bóng hình nho nhỏ cả ngày bị mẹ ruột giáo huấn, trừ tu luyện ra cũng chỉ có tu luyện, chợt cảm thấy đau lòng.

"Giờ con bé từ hôn với em rồi, dì hẳn là không biết. Nếu biết, không rõ em ấy sẽ phải chịu bao nhiêu uất ức nữa."

"Hoàng huynh, em..." Dạ Chu cảm giác mình vừa phạm phải tội ác tày trời. Chàng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Dạ Hoàng phất tay, "Thôi. Em họ cũng đã nghĩ kĩ, không muốn ép buộc em. Em cũng không cần quan tâm chuyện này nữa, nhớ để ý em ấy nhiều hơn là được."

Dạ Hoàng đoán không sai. Đường Quả về nhà họ Đường đã bị Bạc Vân Tư, cũng là mẹ ruột của nguyên chủ, gọi đến.

"Cha ngươi nói, ngươi muốn giải trừ hôn ước với A Chu?"

Bạc Vân Tư là một mĩ nhân, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đậm vẻ tiểu thư quyền thế.

Dù ngẩng đầu hay cúi đầu, nâng mi hay mím môi, đều mười phần đẹp đẽ.

Bà mặc một bộ đồ trắng, khiến khí chất càng thêm thanh lệ thoát tục, tựa như tiên nữ hạ phàm. Trà trên bàn có chút khói bay lên thành làn sương trắng, bao quanh bà giống như tiên khí.

"Có phải vì tu vi ngươi kém Đường Hoan nên A Chu chướng mắt ngươi không? Đã nói rồi, phải cố gắng tu luyện. Ngươi cứ không nghe lời."

Bạc Vân Tư nhìn qua chỉ như mới mười sáu, đôi mi nhăn lại khiến người ta thương tiếc. Nhưng lời của bà ta sắc như dao, đâm đến tâm thâm chảy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện