Editor: Phong Nguyệt Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

"Tiểu Tranh, nói chuyện với ba mẹ một chút."

Nghe lời Đường Lập Thành, Đường Tranh run lên. Anh nhìn Đường Lập Thành và Đổng Mai, cả hai đều cực kì nghiêm túc, cuối cùng gật đầu.

Ba người đi ra khỏi bệnh viện, hiển nhiên bệnh viện không thích hợp để nói chuyện.

Cả ba trực tiếp về biệt thự, vào phòng sách của Đường Lập Thành.

Đổng Mai muốn nói lại thôi. Đường Lập Thành cho bà một ánh mắt yên tâm, đành phải bất đắc dĩ gật đầu, ngồi một bên, không nói gì.

"Ba, ba nói đi ạ."

Đường Lập Thành nhìn chàng trai tuấn tú trước mặt, nghĩ đến chuyện từ nhỏ đến lớn anh đều rất xuất sắc, tập đoàn Đường thị hiện tại cũng được quản lí tốt, nội tâm thực sự vui vẻ.

"Năm đó đón con từ cô nhi viện về, ba cũng có tâm tư muốn bồi dưỡng con thật tốt." Đường Lập Thành mở miệng, không quanh co lòng vòng, "Con cũng đủ ưu tú, chưa bao giờ để ba thất vọng."

"Con rất xuất sắc." Đường Lập Thành không keo kiệt gì mà khen, "Hiện tại ba chẳng cần làm gì nữa, còn đã xử lí rất tốt."

"Vốn dĩ ngay từ đầu ba mẹ dự tính thế này."

Đường Tranh hoảng hồn, anh dường như đã đoán ra được cái gì.

"Là bồi dưỡng con thành người thừa kế của tập đoàn Đường thị, cũng là bồi dưỡng con rể." Đường Lập Thành vẫn nói thẳng, "Chỉ là xem ra, ba mẹ hình như chưa từng hỏi ý kiến của con."

Đến lúc này Đổng Mai cũng nói, "Chuyện này, ba mẹ xin lỗi con. Ba mẹ tưởng rằng Quả Quả thích con như thế, con cũng có thể nghe lời ba mẹ."

"Bây giờ Quả Quả xảy ra chuyện thế này, ba đã suy nghĩ cẩn thận," Đường Lập Thành cười thoải mái, "Ba mẹ nhìn ra con không có tình cảm kia với Quả Quả, nên sau này không nhắc đến chuyện con rể nữa. Đường Tranh con vẫn là con trai của ba Đường Lập Thành này, người thừa kế của tập đoàn Đường thị vẫn sẽ là con."

"Ba mẹ chỉ có một yêu cầu duy nhất, là con phải bảo vệ Quả Quả, đừng để con bé bị bắt nạt." Đổng Mai rơm rớm nước mắt, "Quả Quả con bé nó đơn thuần, cần chăm sóc cẩn thận. Tương lai nó có thích ai thì con nhìn giùm qua, tốt nhất là đối phương nguyện ý ở rể. Nếu như Quả Quả không muốn kết hôn vì mẹ cũng xin con vẫn luôn quan tâm đến con bé, bảo vệ nó cả đời."

"Tiểu Tranh, con nhớ kĩ, nếu không phải việc lớn thì đừng kích động đến Quả Quả." Đổng Mai nghiêm túc cảnh cáo, hốc mắt rưng rưng, "Con bé không chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Tương lai ba mẹ không còn nữa, con nhất định phải che chở cho nó cẩn thận. Con bé sẽ không hại con, con chỉ cần để nó bình an, sống suиɠ sướиɠ đến hết đời là được."

"Con sẽ quan tâm đến Tiểu Quả."

Đường Tranh loáng thoáng cảm giác được trong lời của Đổng Mai có ẩn ý gì đó, nhưng anh phủ nhận ngay, cho rằng hai người chỉ vì chuyện Đường Quả mà bị dọa sợ.

Cho nên họ mới trực tiếp ngả bài với anh như thế. Thật sự thì không cần hai người nói, anh cũng sẽ để ý đến Đường Quả, không giống ngày trước nữa.

Cô nhóc đáng thương đơn thuần như thế, anh không nỡ bỏ rơi cô.

Nghe Đường Tranh đáp ứng, hai ông bà bật cười. Họ hiểu rõ, Đường Tranh một khi đã chấp thuận làm gì thì nhất định sẽ làm. Bởi vậy, họ không lo anh thật hứa.

"Trước là ba mẹ không đúng," Đường Lập Thành cảm thán, "Sau này Tiểu Tranh cứ coi ba mẹ là ba mẹ ruột của con, mọi chuyện trước kia cứ để nó qua đi."

Đường Tranh gật đầu. Anh không hận ông bà Đường. Nếu như không có họ thì đã không có Đường Tranh của ngày hôm nay. Anh cảm kích họ vô cùng, chỉ là không muốn đời mình bị an bài mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện