Editor: Phong Nguyệt Nguyệt

CHỈ ĐĂNG TẢI TRÊN truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_

Đường Tranh xuống xe, thấy bên cạnh bệnh viện có một tiệm hoa tươi, bước chân anh di chuyển về hướng đó.

"Ngài muốn mua hoa ạ?"

Đường Tranh liếc mắt, gật đầu.

"Mua cho bạn gái ạ?"

Đường Tranh dừng một chút, đáp, "Em gái."

Em gái nhân viên đang định đề cử rằng phụ nữ thích hoa hồng đỏ nhất thì dừng lại một chút, rồi nói, "Vậy ngài mua hoa bách hợp đi. Em gái của ngài chắc là một thiên sứ nhỏ đúng không?"

Đường Tranh nhìn hoa bách hợp trắng nở rộ, thật giống như gương mặt tươi cười vui vẻ của Tiểu Quả.

Thiên sứ. Đúng, Tiểu Quả là thiên sứ, tốt như thiên sứ.

Anh quyết định bỏ tiền ra mua một bó hoa bách hợp rồi mới quay về hướng bệnh viện.

"Làm em gái vị kia chắc phải hạnh phúc lắm nhỉ?"

"Làm bạn gái cũng hạnh phúc."

"Vị kia vừa nhìn đã biết là rất dịu dàng."

Lời của mấy em gái nhân viên một chữ cũng không thoát khỏi tai Đường Tranh. Anh dừng lại một chút, lắc đầu.

Tiểu Quả có cảm thấy có anh là hạnh phúc không? Nhớ những lúc mình cố tình lãnh đạm với cô, anh cảm thấy không quá dễ chịu. Anh suýt nữa thì mất cô.

Đường Tranh cười như gió xuân đẩy cửa phòng bệnh. Nhưng vừa nhìn đến tình cảnh bên trong, anh thu nụ cười lại.

Anh giữ khuôn mặt không cảm xúc đi vào, nhìn một lọ hoa cắm đầy hoa hồng đỏ, cảm thấy hết sức chói mắt.

Hoa hồng đỏ dung tục như thế làm sao xứng với Tiểu Quả chứ?

Cố gắng kiềm nén nỗi xúc động muốn vứt sạch đám hoa hồng đỏ, Đường Tranh cười nhưng lòng không cười, "Chào Tổng giám đốc Lâm."

"Tôi cũng vừa mới biết Tiểu Quả xảy ra chuyện. Lúc đó tôi còn đang ở chỗ khác bàn một hạng mục, không thể về kịp." Lâm Dật Thỉ tiếc nuối, "Không ngờ lại có chuyện như thế."

Lâm Dật Thỉ đã không mở mồm thì thôi, gã mở mồm ra khiến Đường Tranh nhớ lại rằng nếu như Tiểu Quả không đi tìm gặp gã thì sẽ không xảy ra chuyện.

Lại nữa, Tiểu Quả gặp chuyện, cũng là vì không thấy Lâm Dật Thỉ.

Đường Tranh vốn đã không hài lòng với Lâm Dật Thỉ, giờ là trực tiếp chán ghét.

"Tiểu Quả, sau này em muốn đi đâu chơi thì báo trước cho anh một tiếng, không lại xảy ra chuyện." Cuối cùng, Lâm Dật Thỉ còn tỏ lòng một chút với Đường Quả.

Cũng không phải gã thật lòng. Nhìn biểu hiện của Đường Quả, thật giống như là thích gã.

Tại giới thượng lưu này người ái mộ gã không ít. Gã quen rồi, nên không coi trọng.

Trái lại, Cố Thanh Thanh cổ quái lúc ầm ĩ lúc yên tĩnh lại hấp dẫn gã hơn.

Một ngày ở chung với Cố Thanh Thanh, gã đều cảm thấy mới lạ.

Thiên kim nhà giàu như Đường Quả, gã đã gặp quá nhiều. Nếu như không phải ông bà già khăng khăng muốn gã liên hôn, gã chắc chắn không muốn tiếp xúc với Đường Quả.

Lúc đầu gã đúng là không muốn thật, chẳng qua là gần đây có thằng con tư sinh của nhà họ Lâm trên trời rơi xuống, nếu gã phản kháng, gã không dám chắc là thằng con kia sẽ không thượng vị.

"Tiểu Quả, mai anh lại đến thăm em."

Lâm Dật Thỉ có chính sự quan trọng.

Thằng con tư sinh kia gần đây nhảy nhót hơi nhiều, gã không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.

Gã xem xét, Đường Quả thực sự thích gã, đến lúc đó hai nhà đụng nhau, liên hôn là chuyện đương nhiên không thể bỏ được.

Nhưng mà gã không biết nên giải thích với Cố Thanh Thanh thế nào.

Gã cũng đã nghĩ kĩ rồi, cưới về làm vật trang trí, chờ đến khi gã khống chế nhà họ Lâm thì ly hôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện