Edit by Tiểu Mạn
Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904
o0o
Một tháng tu chỉnh Ninh phủ, thậm chí còn thuyên chuyển thợ thủ công từ Công Bộ trong hoàng cung đến.
Lúc này, toàn bộ bề mặt rực rỡ hẳn lên, bảng hiệu chiếu sáng tới mức chói mắt, rực rỡ lấp lánh.
Quản gia Ninh phủ ăn mặc khéo léo nghênh đón khách khứa ở cửa, nhìn thấy xe ngựa của Tô Diêu và Mộc Khanh Thần dừng lại thì vội vàng bước nhanh tiến lên, cung kính nói: "Tiểu nhân khấu kiến Mộc tiểu thư, khấu kiến Mộc công tử. Lão gia chờ đã lâu ngày, mời hai vị mau vào."
Mộc Khanh Thần nhảy xuống xe ngựa, khẽ gật đầu hành lễ với quản gia Ninh phủ, rồi sau đó mới xoay người về phía xe ngựa, đỡ Tô Diêu xuống.
Lập tức có người hầu tiến lên an trí xe ngựa tới nơi khác, quản gia Ninh phủ dẫn Tô Diêu và Mộc Khanh Thần tiến vào bên trong phủ. Bên trong phủ cố ý để lại một chỗ ngắm hoa, tạm thời chờ ở đó cùng bọn họ.
Tô Diêu đánh giá Ninh phủ, trong lòng mang theo sự ngoài ý muốn. Ninh các lão là ân sư của hoàng đế, lại từng làm quan trong triều đình nhiều năm, nhưng không nghĩ tới, phủ đệ của các lão lại nhỏ nhắn, thậm chí có thể gọi là đơn sơ như vậy.
Diện tích phủ đệ không tính là lớn, một loạt phòng ốc chỉnh tề trong chính đường, chỗ ngắm hoa ở bên sườn, sau khi vào cửa, có thể thấy một chậu hoa lan Vĩnh Hoài Tố được bày biện ở trên bàn, lại thấy một chữ to màu đen: Lý vô chuyên ở, học vô chừng mực! Quản gia Ninh phủ hơi hơi cúi người: "Mong Mộc tiểu thư và Mộc công tử ngồi đợi một chút, lát nữa khi giờ lành đã đến, nô tài sẽ quay lại đây, dẫn tiểu thư và công tử tới chính điện."
"Được, vậy làm phiền ngươi."
"Mộc tiểu thư đã khách khí rồi, nô tài giữa cửa ở bên ngoài, nếu có việc gì thì người cứ việc phân phó."
"Được."
Khách khứa bên ngoài rộn ràng nhốn nháo. Vào Ninh phủ cần khai thân phận, rất nhiều quan lại có phẩm cấp thấp chỉ có thể đặt lễ vật xuống, đăng ký nhập sách sau đó rời đi.
Chỗ ngắm hoa lại đặc biệt yên tĩnh, góc tường đặt một kệ sách nhỏ, có một ít sách và bút ký. Tô Diêu cầm lấy, không khơi hơi trừng lớn mắt, nét bút sắc bén, giải thích độc đáo.
"Khanh Thần, ngươi phải học tập thật tốt với Ninh các lão, cơ hội như vậy không có nhiều đâu."
Mộc Khanh Thần nặng nề gật đầu: "Ta biết rồi. Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ nỗ lực."
Hắn không nghĩ sau khi tỷ tỷ sống lại cẩn thận như thế, cho nên hắn nhất định sẽ nỗ lực, đem tất cả những người xem thường bọn họ đều đạp ở dưới chân.
Tô Diêu và Mộc Khanh Thần đại khoảng nửa canh giờ thì quản gia Ninh phủ tiến lên mời: "Mộc tiểu thư, Mộc công tử, khách khứa trong chính điện đã yên vị cả, hiện tại có thể tiến hành lễ bái sư được rồi, lão gia để nô tài qua mời hai vị tới."
"Được, đa tạ quản gia."
Tô Diêu đứng dậy, giúp Mộc Khanh Thần sửa sang lại y quan một lần nữa, rồi sau đó hai người sóng vai đi về phía chính điện.
Bên trong chính điện, Ninh các lão ngồi trên thủ vị, Sở Phi Diễn ngồi ở bên cạnh. Có hai vị đại lão này đè nặng, toàn bộ khách khứa mang theo ý cười trên mặt lần lượt ngồi vào vị trí theo thứ tự.
Thời điểm hai người đi vào, tầm mắt xung quanh truyền tới cũng vô cùng hiền lành, giống như toàn bộ mọi người đều cảm thấy vô cùng vui mừng đối với chuyện này vậy.
Tô Diêu tiến đến hành lễ với Mộc Khanh Thần: "Khấu kiến Ninh các lão, khấu kiến Sở đại nhân."
Mộc Khanh Thần mặc một thân cẩm ý màu xanh, vạt áo thêu hình hoa lan không rõ ràng lắm, lúc này lại đĩnh đạt đứng đó, trên mặt mang theo ý cười tiếp thu đánh giá của mọi người, không hề vì trường hợp như vậy mà lộ ra bất cứ sự nhút nhát nào, trấn định tự nhiên như thế, đối với một hài tử hơn mười tuổi mà nói, đã không dễ dàng gì.
Ninh các lão nhìn thấy, trong lòng nhiều thêm vài phần vừa ý: "Đứng dậy đi, Nghi Hoa, chỗ ngồi của con là chỗ thứ nhất bên tay trái. Vinh Vương và Vinh Vương phi không ở kinh đô, con thân là người thân duy nhất của Khanh Thần, hẳn là nên ngồi ở vị trí chủ nhà. Có câu nói rằng, trưởng tỷ như mẹ, con ở trong kinh đô chăm sóc Khanh Thần, tuổi lại còn nhỏ nên thực sự không dễ dàng gì. Hôm nay, việc Khanh Thần bái sư là đại sự trong cuộc đời, cũng nên để hắn kính con một chén trà nhỏ."
Mộc Nghi Hoa không từ chối, mà tự nhiên gật đầu nhận lấy, sau khi hành lễ liền ngồi xuống chỗ ngồi bên trên.
Trong đại sảnh này, nàng là người thân duy nhất của Mộc Khanh Thần, cũng là người chống lưng phía sau hắn. Nàng muốn cho Mộc Khanh Thần không kiêu ngạo không siểm nịnh nhân Ninh các lão làm lão sư, mà không phải quỳ bò ở cửa lớn Ninh phủ mà tiến lên.
Ninh các lão đánh giá Tô Diêu một chút, càng xem càng thấy vừa lòng. Nếu không phải Sở Phi Diễn chết cũng không thông suốt, hắn sẽ trực tiếp ra mặt giúp nó định ra hôn sự này.
Phong Khởi mang ngọc quan tiến lên, Ninh các lão đứng dậy, tự mình lấy ngọc quan từ trên khay xuống, thay đổi ngọc quan trên đầu Mộc Khanh Thần: "《 Lễ Ký 》có câu: Lễ nghĩa chi thủy, ở chỗ nghiêm nghị thề, tề nhan sắc, thuân đối đáp. Vi sư, hy vọng con sau này hướng theo việc tốt, nói năng đoan chính, hành sự cẩn thận."
Mộc Khanh Thần quỳ xuống đất hành lễ, cánh tay bị thương đã tốt lên rất nhiều, không cần thời thời khắc khắc phải treo trước ngực nữa, bởi vậy làm một cái lễ tiết này đến đoan đoan chính chính, tự nhiên phóng khoáng: "Đệ tử ghi nhớ!"
Ninh các lão khom lưng nâng hắn dậy, rồi sau đó tránh ra. Phía trên đã bày biện thần vị cho tiên sư, Mộc Khanh Thần quỳ lạy tiến lên, hành chín khấu chi lễ, rồi sau đó lại lễ bái với Ninh các lão.
Người hầu nâng rau cần, hạt sen, đậu đỏ, táo đỏ, long nhãn, miếng thịt tiến lên.
Mộc Khanh Thần cao giọng nói: "Đệ tử bái người làm lão sư, sau này nhất định sẽ nghe thời lời dạy bảo của lão sư, nỗ lực học hành, tôn sư kính trường, tuyệt không cô phụ sự dạy bảo của lão sư!"
"Tốt!"
Phong Khởi bưng chậu nước tiến lên, Mộc Khanh Thần để tay vào bên trong chậu nước, rửa một lần.
Ninh các lão gật đầu: "Rửa tay tịnh tâm, thanh tẩy đi tồn đọng. Lão sư hy vọng sau này con có thể tập trung chuyên chú mà học tập."
Mộc Khanh Thần giơ tay quá đỉnh đầu, cung kính đáp: "Vâng, đệ tử ghi nhớ."
Ninh các lão cầm bút lông từ trên bàn lên, nhẹ nhàng điểm nốt chu sa giữa mày Mộc Khanh Thần: "Chí cùng chí cùng âm, hy vọng sau này con hiểu rõ mọi việc, mắt sáng tâm lượng, tạo nên nghiệp lớn."
"Vâng, đệ tử đa tạ lão sư."
Mộc Khanh Thần nhận lấy chén trà từ tay thị nữ: "Đệ tử kính trà lão sư, cung chúc lão sư thân thể khỏe mạnh, phúc thọ trăm năm."
"Được." Ninh các lão nể tình uống một ngụm lớn, rồi sau đó nhìn về phía Sở Phi Diễn: "Phi Diễn cùng từng theo lão sư học tập một khoảng thời gian, xem như nửa sư huynh của con. Con cũng kính hắn một ly trà đi, về sau có gì không hiểu cũng có thể thỉnh giáo hắn."
"Vâng, Khanh Thần kính trà sư huynh!"
Sở Phi Diễn đứng ở bên cạnh, thấy Mộc Khanh Thần muốn quỳ xuống hành lễ thì duỗi tay đỡ người lên, khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm mang theo ý cười ôn nhuận như ngọc, hơi hơi cúi người, vạt áo buông xuống, xứng với một thân trường bào thuần màu trắng, tuấn mỹ đến mức giống như vừa từ trong sách bước ra: "Sư đệ không cần khách khí."
Tô Diêu không quên thôi miên chính mình, mặc kệ Sở Phi Diễn có chú ý tới nàng hay không, đều duy trì ánh mắt chuyên chú của mình, gò má hơi phiếm hồng, một bộ dáng e lệ. Chỉ là nàng không chú ý tới, bản thân lúc này đây đang xem đến phá lệ nghiêm túc.
Cuối cùng Mộc Khanh Thần đi đến trước mặt Tô Diêu: "Khanh Thần kính trà tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ đã chăm sóc."
Tô Diêu nhận lấy chén trà uống một ngụm, rồi sau đó khom lưng nâng hắn dậy, nàng vẫn chưa mở miệng nói lời nào thì tầm mắt hai người đã giao nhau, bèn hơi mỉm cười. Chẳng cần dùng ngôn ngữ, cũng có thể nhìn ra sự tín nhiệm và ỷ lại.
Lễ quan cao giọng xướng: "Lễ bái sư, thành!"
Khách khứa vẫn luôn mỉm cười, lúc này sôi nổi nói tiếng chúc mừng: "Mộc Khanh Thần tuổi còn nhỏ mà đã có biểu hiện bất phàm như thế, sau này nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của Ninh các lão."
"Cung chúc Ninh các lão."
"Ha ha, được."