Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Mộc Khanh Thần cảm thấy có chút không được tự nhiên, Tô Diêu trước mắt ngữ khí mềm nhẹ, lòng bàn tay ấm áp, làm hắn có chút ỷ lại không nói nên lời: "Thời điểm ngươi dâng tặng lễ vật cho hoàng thượng hôm nay, Minh Châu quận chúa kia nhìn chằm chằm ngươi bằng ánh mắt hung ác. Ta nghe nói, nàng... Nàng thích Cố Viễn Du, ngươi... Ngươi phải cẩn thận một chút."

"Bây giờ nhị đệ đã học được cách quan tâm ta rồi, khiến người làm tỷ tỷ này thật sự cảm động."

Vẻ mặt Mộc Khanh Thần hơi xấu hổ, thậm chí gò má có chút đỏ lên, may mắn có bóng đêm che đậy nên Tô Diêu chưa phát hiện: "Ta chỉ là không nghĩ một mình mình có thể chiến đấu được."

"Được." Tô Diêu nhìn bộ dáng ngạo kiều khi cúi đầu của Mộc Khanh Thần, lần lần nữa duỗi tay xoa xoa trên đầu hắn: "Trở về đi, an tâm chép xong kinh phật rồi thì cho người đưa lại đây."

"Tỷ tỷ, có một chuyện, ta muốn tỷ giúp ta." Thanh âm Mộc Khanh Thần có chút thấp, đôi tay trong ống tay áo đã bất an nắm chặt thành quyền, quan hệ của hắn cùng Tô Diêu tuy có hòa hoãn hơn một chút, nhưng rốt cuộc vẫn còn đang trong giai đoạn thử lòng nhau, có thể giao phó sự tín nhiệm hay không, còn cần thời gian để phán đoán.

"Nói cho ta nghe một chút."

"Những người khi dễ ta khi trước, ta muốn trả thù họ." Mộc Khanh Thần nói xong, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tô Diêu.

"Được nha." Tô Diêu vui sướng gật đầu: "Có thù thì phải báo."

Mộc Khanh Thần kinh ngạc trừng lớn mắt: "Ngươi đáp ứng ta rồi?"

"Không sai." Xem hắn trợn tròn hai mắt, một bộ dáng không thể tin tưởng được, Tô Diêu chậm rãi nâng đôi mắt lên, giương khóe miệng khẽ cười một tiếng: "Như thế nào? Cảm thấy ta bây giờ hẳn là nên khuyên người quân tử báo thù mười năm chưa muộm, tạm thời ngươi phải nhẫn nại sao?"

"Ngươi... Chẳng lẽ không nên làm như vậy?"

Tô Diêu dựa nửa người vào lan can, ngón tay nâng lên, hướng tới nơi có ánh trăng và bầu trời, nhẹ nhàng làm ra tư thế vuốt ve: "Ngươi muốn đụng tới bầu trời và ánh trăng, tự nhiên sẽ muốn ẩn nhẫn chờ đợi, tìm được cơ hội trong bầu trời đêm. Nhưng nếu như ngươi chỉ nghĩ muốn nhặt cục đất cục đá lên, khom lưng xuống không phải là nhặt được rồi sao? Báo thù cũng phải phân nặng nhẹ để biết được nhanh hay chậm, tỉ như Vinh Vương phủ, chúng ta không có năng lực, cũng chỉ tạm thời có thể nhẫn nại chờ thời cơ. Nhưng nếu chỉ là đối phó với mấy tiểu tử khi dễ ngươi, lại ẩn nhẫn, nghẹn nghẹn khuất khuất, thì còn cái gì gọi là lạc thú chứ?"

Mộc Khanh Thần chớp chớp mắt, cảm thấy làm như vậy có chút mạo hiểm, nhưng trong lòng lại thập phần vui sướng: Một đường từ Vinh Vương phủ xông ra, hắn vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng, lại có thể giãy giụa sống tới tận bây giờ, không bị những thái giám trong phủ khi dễ chết, hoàn toàn dựa vào thái độ tàn nhẫn của bản thân.

Ở trong cung muốn thay đổi tính tình của mình khiến hắn ẩn nhẫn rất khó chịu, hôm nay hỏi lời này cũng chỉ là muốn thử một chút, không nghĩ tới Tô Diêu lại thật sự đáp ứng giúp hắn.

Tô Diêu cong ngón tay lại, nhẹ nhàng búng vào giữa mày Mộc Khanh Thần: "Muốn ta giúp ngươi thì có thể, bất quá ngươi phải hoàn toàn nghe theo lời nói của ta."

Tay Mộc Khanh Thần che lại trán, gật gật đầu: "Được, ta đều nghe ngươi."

"Trước tiên kêu một tiếng tỷ tỷ đi đã?"

Nghe ngữ khí hài hước của Tô Diêu, không biết tại sao thần sắc Mộc Khanh Thần lại càng không được tự nhiên: "... Tỷ tỷ..."

Tô Diêu vẫy vẫy tay với hắn, rồi sau đó nhẹ giọng nói vào tai hắn mấy câu.

Mộc Khanh Thần càng nghe, mắt càng trừng to hơn: "Nhất định phải làm như vậy sao?"

Tô Diêu cong môi gật gật đầu: "Vừa rồi ngươi mới nói cái gì cũng nghe theo ta, hiện tại không thể đổi ý."

"Được, ta đã biết."

Mà lúc này Vinh Vương phủ, Vinh Vương phi đang quăng ngã bộ dụng cụ uống trà: "Tô Diêu, cái con tiện nhân này! Cũng dám ngáng chân Vinh Vương phủ!"

Kinh doanh nhiều năm như thế, căn cơ của Vinh Vương phủ ở kinh đô rất rắn chắc, động tĩnh trong cung như thế nào đều được truyền lại đây.

Chu ma ma quỳ gối trước mặt Vinh Vương phi - Kiều thị, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán: "Vương phi bớt giận."

"Không phải là Tô Diêu kia xuất thân hương dã, không có kiến thức gì sao? Không phải đã cho nàng uống thuốc, khiến nàng quên hết quá khứ rồi sao? Vậy đây là chuyện gì? Hả?"

Một nha đầu hương dã, thế nhưng lại nói được câu vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh. Loại lời nói này, nói ra ai tin chứ? "Hồi bẩm Vương phi, thuốc kia là Triệu ma ma cho uống, nói là không có vấn đề gì. Sau đó thì người cũng nhìn thấy rồi, Tô Diêu kia quá thật không nhớ những chuyện trong quá khứ. Những lời này tại sao lại xuất hiện, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm. Tội nô tỳ đáng chết vạn lần, xin Vương phi trách phạt!"

Vinh Vương phi không kiên nhẫn phất phất tay: "Cả đám các ngươi... Lui xuống cả đi!"

"Vâng."

Vinh Vương phi hít thật sâu, áp lửa giận đang dâng lên trong lòng xuống: "Từ Tu, con nghĩ nên xử trí như thế nào?"

Mộc Từ Tu ngồi ở một bên, thần sắc đạm mạc, nghe được Vinh Vương phi nói, hơi hơi ngẩng đầu lên: "Mẫu thân không cần phải lo lắng, con cùng phụ thân đã thương lượng xong đối sách rồi. Hiện tại cách truy cứu xuất xứ của câu nói trong miệng Tô Diêu kia đã không dùng được, điều có thể làm chính là phải xây thành bao quanh thật vững vàng, để bá tánh có thể an ổn vượt qua mùa đông này."

"Lời con nói không sai, nhưng ai biết được Tô Diêu kia còn có thủ đoạn khác hay không chứ? Hôm nay nàng phủ lên đầu Vinh Vương một câu vì nhân dân lập mệnh, vì muôn đời khai thái bình đã khiến cho hoàng thượng nghi kỵ, chặt đứt nguồn cung cấp cứu tế cho nạn dân xung quanh Vinh Thành, bây giờ trên đầu chúng ta đặt một thanh đao vô cùng sắc bén, ai biết được nàng lại nói ra lời gì, có thể làm hoàng thượng hạ sát thủ hay không?"

Ánh mắt Mộc Từ Tu nhẹ nhàng đong đưa, thần sắc đạm mạc trong mắt càng thêm đậm: "Mẫu thân, Vinh Vương phủ chúng ta phát triển đến nay, đến triều đình cũng phải kiêng kị ba phần. Chẳng lẽ còn có thể bị vài ba câu nói nho nhỏ của một nữ tử hủy diệt được?"

Hô hấp Vinh Vương phi cứng lại, rồi sau đó chậm rãi lộ ra một nụ cười kiêu ngạo: "Tất nhiên ta tin con có năng lực, là mẫu thân không tốt. Tết nhất đến rồi còn bị Tô Diêu kia nháo đến mức không yên, trong lòng khó tránh khỏi tức giận, con không cần phải để ở trong lòng."

"Mẫu thân nói quá lời rồi." Mộc Từ Tu đứng dậy hành lễ: "Trong thư phòng còn có một số việc cần con phải xử lý, hài nhi cáo lui trước."

"Hai ngày nay thời tiết rét lạnh, con phải chăm sóc mình tốt hơn."

"Vâng."

Mộc Từ Tu đi ra, thần sắc nặng nề nhìn về người hầu cận phía sau: "Về sau nếu Tô Diêu còn gửi thư thì trực tiếp đem đến thư phòng cho ta, không cần nói cho mẫu thân biết."

"Tuân lệnh thiếu gia."

Trở lại thư phòng, Mộc Từ Tu đem tin tức bị xé nát trong tay ghép lại, còn chưa nhìn thấy nội dung bên trong, đã phát hiện ra trên giấy viết thư có vài vết nước mắt, khiến nét mực nhàn nhạt bị nhòe đi một chút.

Hắn ngẩng đầu nhìn con bướm ở trong cái chai, con bướm trước kia cũng đã chết rồi, con hiện tại này là do hắn bảo người lấy từ thôn trang có suối nước nóng tới, nhưng thời tiết quá lạnh, cho dù có chăm sóc thật tỉ mỉ cũng không có tinh thần.

Sau khi ngây người một lát, hắn mới cúi đầu xem nội dung trong thư.

Bên trong viết rất linh tinh, giống như người viết thư cũng không có manh mối gì, nói một câu đông một câu tây, sau đó chẳng nhớ mình đã viết gì.

Nhưng Mộc Từ Tu lại có thể cảm nhận được cảm giác bất an và hoảng loạn của Tô Diêu qua những hàng chữ, nàng chỉ là một nữ hài tử, không có ký ức khi trước, có thể nói là trong đầu chỉ có một mảng trắng, người duy nhất có thể tín nhiệm là người chưa tiếp xúc được bao lâu là Vinh Vương phi và ca ca như hắn, nhưng nàng lại không biết, người nàng tín nhiệm lại đem nàng đẩy đến cái nơi nguy hiểm như kinh đô.

Tin tức trong thư rất dài, Tô Diêu viết rừng trúc trong cung có bao nhiêu đẹp đẽ, kể tất cả mọi thứ cho hắn, cuối cùng nói nàng ở kinh đô vô cùng mạnh khỏe, hắn không cần phải lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện