Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Mộc Trân Trân hoảng hốt rời khỏi Từ An Cung. Có thái hậu chống lưng, tất nhiên nàng vô cùng vui sướng. Nhưng nàng không thích vị trí hoàng hậu, nàng chỉ thích mình công tử Cố gia...

Tô Diêu không biết sự tình phát sinh trong Từ An Cung, ban đêm nàng vốn dĩ đã đang chuẩn bị ngủ, lại có âm thanh vội vàng bẩm báo.

Người tới là thái giám chăm sóc Mộc Khanh Thần - Cát Phúc, mới tiến tới đã lập tức quỳ gối trên mặt đất: "Nô tài khấu kiến tiểu thư. Mộc công tử bệnh nặng, mong tiểu thư qua nhìn một cái."

Tô Diêu đánh giá thái giám trước mắt, tuổi tác hắn không lớn, trên trán lại mang theo mồ hôi, nói chuyện cũng thở không ra hơi, tràn đầy dáng vẻ nôn nóng: "Ngọc Phù, chuẩn bị chỗ ngồi cho vị công công này."

"Nô tài không dám." Cát Phúc vội vàng lắc đầu.

"Sắc trời đã tối như thế, ngươi nói cho ta một chút tình huống của Khanh Thần vậy. Nếu muốn ta chuẩn bị cái gì thì nói, nếu không, trừ lo lắng suông ra, ta cũng không thể thay đổi được gì."

"Hồi bẩm tiểu thư, Mộc công tử từ lần tham gia yến hội đợt trước đã bị nhiễm phong hàn, vẫn luôn bệnh nặng, thái y kê thuốc cũng không có hiệu quả. Trước đó một thời gian, có mấy công tử tới thăm Mộc công tử, bệnh của Mộc công tử càng nặng thêm, đến bây giờ đã không thể rời khỏi giường."

"Tới thăm?" Tô Diêu hơi híp mắt. Cho dù là chỗ nào, con người vẫn luôn luôn nâng cao giẫm thấp, nàng bên này đã bị nhắm vào, Mộc Khanh Thần bên kia hẳn là cũng không tốt cho lắm.

"... Vâng." Cát Phúc cúi đầu không dám nói trắng ra. Các tôn thất đưa vào cung đều là con vợ cả, duy chỉ có Mộc Khanh Thần là con vợ lẽ, tuổi tác hắn lại nhỏ, tất nhiên sẽ là đối tượng khi dễ tốt nhất.

Tô Diêu đứng dậy: "Ta đã biết. Ngươi chờ ở ngoài một lát, ta thay y phục rồi qua."

Cái Phúc thối lui đến cửa, Ngọc Phù cầm y phục giúp Tô Diêu thay, sắc mặt mang theo vài phần chần chừ: "Tiểu thư, sắc trời đã tối rồi. Nếu không thì chờ tới ngày mai lại qua đi, buổi tối thật sự không an toàn."

Sự việc đột nhiên phát sinh như vậy, không khiến người ta yên tâm một chút nào.

Tô Diêu hơi hơi lắc đầu: "Ta và Khanh Thần cùng bị đưa vào hoàng cung, sống nương tựa lẫn nhau ở chỗ này. Ta không biết hắn xảy ra chuyện gì thì thôi, nếu đã biết, không đi xem ta thực sự không yên lòng."

Từ đó tới nay, trong lòng nàng suy nghĩ rất nhiều chuyện, trong đó nhiều nhất chính là mưu tính sau này.

Lần trước trong yến hội nàng nghe được hoàng thượng nói muốn chọn lựa một người thừa kế trong đám con cháu tôn thất, nàng hơi mơ hồ hiểu ra. Thời gian này lại bị nhiều người gây khó dễ, khiến ý nghĩ này càng thêm rõ ràng.

Thứ tử bị Vinh Vương phủ cho rằng nhất định sẽ chết, nếu có thể bước lên ngôi vị hoàng đế thì sao? Nghĩ đến chuyện này có thể khiến Vinh Vương phủ tức tới mức nôn ra máu, Tô Diêu liền cảm thấy thoải mái. Đương nhiên, nàng có tâm, cũng phải nhìn xem Mộc Khanh Thần có mệnh hay không!

Mộc Khanh Thần an trí ở An Phúc Cư, không biết có ai cố ý hay không mà người ở cùng hắn lại là con vợ cả cùng Trang Vương - Mộc Văn Lễ, cũng chính là ca ca Minh Châu quận chúa - Mộc Trân Trân.

Ngọc Phù lo lắng giúp Tô Diêu đổi y phục, vẻ mặt muốn nói lại thôi, tựa hồ không biết làm như thế nào để khuyên can nàng.

Tô Diêu nhìn bộ dáng thật lòng lo lắng của nàng, không khỏi hơi mỉm cười: "Được rồi, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ ngu xuẩn đến mức trực tiếp chạy tới An Phúc Cư?"

Ngọc Phù sửng sốt: "Tiểu thư, ý của người là..."

"Nơi đó là chỗ ở của các thế gia công tử, một nữ tử như ta đột nhiên xông vào, chỉ sợ không bao lâu sau đã bị lan truyền đến mức làm thanh danh ô uế. Hơn nữa, ta lại không hiểu y thuật, cho dù có tới cũng không giúp được Mộc Khanh Thần."

Ngọc Phù nhẹ nhàng thở ra: "Vậy tiểu thư đổi xiêm y là để làm gì?"

"Trực tiếp đi qua không thể giúp Khanh Thần, vậy chỉ có thể tìm lối tắt, để người khác hỗ trợ." Tô Diêu hơi chớp mắt, tròng mắt màu đen phản chiếu ngọn nến long lanh, tựa hồ như có ánh sáng mỹ lệ hiện lên.

Nàng đi đến trước bàn trang điểm, ngắm nghía trước gương một phen. Dùng bột nước bôi lên mặt để trở nên nhợt nhạt hơn, rồi sau đó lấy khăn tay từ trong ống tay áo ra, ánh mắt lạnh lẽo chuyển động, tức khắc rơi nước mắt. Khăn tay còn chưa chạm đến gương mặt, nước mắt đã ào ạt rơi xuống.

Rồi sau đó, nàng cũng không mặc áo choàng, cứ như vậy mặc một thân xiêm y đơn bạc trực tiếp chạy ra khỏi Lãm Thúy Hiên, hướng về phía Từ An Cung của thái hậu mà tới.

Thái hậu vừa mới nghỉ ngơi không lâu, lại hơi lớn tuổi nên khá dễ tính, Tề ma ma vừa đi vào, bà ta liền mở mắt, nghe thấy bên ngoài có tiếng khóc nho nhỏ, lập tức nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hồi bẩm thái hậu, Mộc Nghi Hoa của Lãm Thúy Hiên tới, đang quỳ ở bên ngoài, nói là muốn thái hậu nương nương cứu mạng."

Thái hậu vừa nhíu mày, trong mắt hiện lên sự không vui, bất quá nghĩ đến tác dụng của nàng thì lập tức đem câu răn dạy trong miệng đè lại: "Để nàng vào."

"Vâng." Tề ma ma nhận ra thái hậu đang không vui, liền nín thở lui xuống.

Lần trước Tô Diêu muốn tới chỗ này tạ ơn thái hậu, bị bà ta lấy lý do thân thể không khỏe nên phải trở về. Sau đó lúc định tới lần nữa lại phải học quy củ, bởi vậy vẫn luôn trì hoãn, đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào Từ An Cung.

Bên trong đại điện bài trí cực kì xa hoa, có thể nhận thấy thái hậu vô cùng thoải mái mà sống.

Trong ánh nến, Tô Diêu ngước mắt nhìn thái hậu đang mặc thường phục ngồi ở một góc, vội vàng quỳ trên mặt đất, cung kính dập đầu hành lễ: "Thần nữ Mộc Nghi Hoa khấu kiến thái hậu nương nương."

Mọi việc đều có mặt lợi và mặt hại, ma ma dạy dỗ quy củ yêu cầu với Tô Diêu vô cùng khắc nghiệt, thậm chí muốn mượn cớ trừng phạt nàng, khiến nàng chịu nhiều đau khổ nhưng đồng thời cũng đốc thúc Tô Diêu đem tất cả quy củ trong cung học đến hoàn mỹ.

Lúc này, nàng quỳ lạy như nước chảy mây trôi, một thân váy lụa đơn giản phô ra trên đại điện giống như đóa hoa đang nở rộ, ống tay áo giao nhau, chiếc trâm trên đầu hơi đong đưa, mỗi một chi tiết đều tinh xảo khiến người ta không nhìn thấy bất cứ sai lầm nào.

Thái hậu đánh giá Tô Diêu, ánh mắt vẫn luôn nhàn nhạt nổi lên gợn sóng nhè nhẹ: "Từ đó tới giờ là thân thể ai gia không khỏe, vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy con. Con mau ngẩng đầu lên một chút, để ai gia nhìn một cái."

Tô Diêu ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, diễm lệ. Nàng lớn lên cực kì đẹp, cho dù hiện tại mới chỉ có mười lăm tuổi, chưa nảy nở hoàn toàn đã là một mỹ nhân, đặc biệt là cặp mắt kia, con ngươi đen nhánh giống như sao trời che kín màn đêm, xem một lần liền khiến cho người nhịn không được muốn đắm chìm trong đó, hàng lông mi dài giống như quạt lông, đuôi mắt hơi giơ lên, khiến khuôn mặt vốn mỹ lệ càng thêm vài phần mị hoặc.

Lúc này đôi mắt mỹ lệ có hai hàng nước mắt, vành mắt hơi phiếm hồng, khiến người nhìn cảm thấy như trái tim mình đều chuyển động theo từng vẻ mặt của nàng.

Ý cười trên môi thái hậu càng thêm lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Bà ta không nghĩ tới Tô Diêu này lại có thể đẹp xuất sắc tới như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện