Trong chùa Tướng Quốc yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang nghỉ ngơi, ngay cả phía hậu viện cũng im lặng không tiếng động, rơi vào trạng thái ngủ sâu. Ngoại trừ các tăng ni đi tuần tra không lơ là cảnh giác, hôm nay vừa xảy ra chuyện mặtnạ huyết chú, còn có yêu đương vụng trộm, gây tổn hại rât lớn tới danh tiếng của chùa, tiếp theo không thể để xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên giữa bầu trời tối đen phía sau một gian phòng khác có ánh sáng hoa lệ, soi sáng cả tòa sân viện, rất nhiều người bị kinh động, các thuộc hạ đang bảo vệ chủ tử trong hậu viện cũng bị kinh động.
Không ít người sợ hãi kêu lên.
“Chân long giáng thế, chân long giáng thế.”
Một con rồng màu vang bay từ phía sau căn phòng phóng lên trời đềm, ngạo thế quần hùng, uy chấn thiến hạ.
Không những hòa thượng trong chùa, mà cả khách nhân trong chùa cũng thức dậy chiêm ngưỡng.
Trong viện của Vân Nhiễm, nàng đang ngủ đột nhiên bị tiếng ồn ào phía ngoài đánh thức, nhanh chóng mở to mắt, gọi Sơn Trà cùng Dữu Tử vào.
“Đã xảy ra chuyện gì.”
“Bẩm quận chúa, chân long giáng thế, khí thế rất lớn.”
Sơn Trà kích động nói năng lộn xộn, Vân Nhiễm không giống như các nàng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hơi thở lạnh lùng. Vừa truyền ra tin phượng tinh lâm thế bốn sao quy vị, giờ lại có chuyện chân long hiện thế, rõ ràng là có người sắp xếp.
“Chân long giáng thế xảy ra ở sân của ai.”
Vân Nhiễm vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo, ngay cả tóc cũng không kịp chỉnh, dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài.
Sơn Trà nhanh chóng nói: “Là bay trên sân của Yến quận vương.”
Ánh mắt Vân Nhiễm tối sầm lại, trong lòng biết mình đoán không sai.
Đây là Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã sắp xếp đẩy Yến Kỳ vào chỗ chết.
Yến Kỳ chỉ là một quận vương nho nhỏ, bây giờ chân long lại xuất hiện trên sân của hắn, không phải nói cho Sở Dật Kỳ, nói cho cả thiên hạ hắn mới là chân long sao? Thử hỏi Sở Dật Kỳ sẽ buông tha cho hắn, Yến gia còn đứng vững được sao? Đây chính là đòn chí mạng.
Trong đêm, rất nhiều người chạy tới sân của Yến Kỳ. Thuộc hạ của Yến Kỳ cũng không ngăn cản tránh ra để cho mọi người tiến vào trong.
Vân Nhiễm cũng theo mọi người đi vào, Tiêu Bắc Dã thấy nàng nhanh chóng đi tới, chào hỏi.
“Vân Nhiễm, không ngờ Yến quận vương lại là chân long giáng thế, thật sự kinh ngạc, chẳng lẽ Yến quận vương sẽ thành minh quân thiên hạ.”
Vân Nhiễm nở nụ cười sâu xa, thản nhiên lên tiếng: “Tiêu thế tử đều xem mọi người là kẻ ngốc sao.”
Nói xong không thèm để ý tới Tiêu Bắc Dã, đi vào trong sân, nàng cũng không muốn biến thành kẻ ngốc.
Tiêu Bắc Dã ở phía sau u ám, bàn tay nắm thật chặt, thật sự Vân Nhiễm rất thông minh, nàng đã đoán ra chuyện này là do hắn và Cơ Kình Thiên thiết kế. Dù nàng biết thì đã làm sao, chuyện này như ván đã đóng thuyền. Hắn làm vậy chỉ vì muốn nhìn thấy một kết quả.
Khẳng định hoàng thượng Đại Tuyên sẽ không để một người như vậy tồn tại, không cần bọn họ động thủ cũng sẽ có người đi thu thập Yến Kỳ.
Mọi người đứng vây xung quanh sân Yến Kỳ, ngẩng đầu nhìn con rồng trên nóc nhà, lúc này đã nhạt dần, cuối cùng biến mất.
Vân Nhiễm cười lạnh, con rồng này rõ ràng là trò xiếc, cũng giống như ngũ sắc lưu quang họa của nàng, tất cả chỉ đánh lừa thị giác.
Đúng lúc này cửa phòng Yến Kỳ mở ta, một thân trường bào tuyết trắng, mặt mày ung dung như ngọc, khóe môi cời nhợt nhạt, nhìn mọi người đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt như không hiểu lên tiếng: “Các vị có chuyện gì vậy, sao tất cả lại chạy đến viện của bản vương.”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ ung dung, trong lòng liền hiểu, hắn đã sớm có chuẩn bị, cho nên không cần lo lắng.
Thanh âm trầm thấp của Cơ Kình Thiên vang lên: “Chúng ta vừa rồi nhìn thấy chân long giáng thế trên nóc phòng Yến quận vương, không ngờ Yến quận vương là chân long, ta thật sợ hãi.”
Cơ Kình Thiên vừa nói xong, Tiêu Bắc Dã đã tiếp lời: “Điềm báo của trời, cảnh tượng thật chân thật, có điều bản thế tử không hiểu, vì sao Yến quận vương lại thành chân long thiên tử.”
Tất cả đều nhìn Yến Kỳ, suy nghĩ, chẳng lẽ sau này Yến quận vương sẽ thành phản đồ, đoạt giang sơn của Sở gia.
Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Yến Kỳ, người người đều suy nghĩ, Vân Nhiễm cũng muốn biết Yến Kỳ làm thế nào để hóa giải tình thế.
Yến Kỳ nở nụ cười, tuyệt sắc khuynh thành, nhìn mọi người đang ngây người trong màn đêm.
“Các vị thật sự nhìn thấy chân long giáng thế sao?”
“Đúng vậy chúng ta nhìn thấy.” Tất cả mọi người có mặt đều gật đầu.
Chẳng lẽ Yến quận vương thật sự là chân long thiên tử, sau này sẽ làm hoàng đế.
Yến Kỳ tao nhã nở nụ cười, hai tay vắt đằng sau, “Các vị nghĩ nhiều, ta chỉ là một quận vương nho nhỏ ở Đại Tuyên, sao có thể trở thành minh quân, có điều chân long giáng thế có thể chỉ người khác?”
Yến quận vương mở cánh cửa ra, mọi người phát hiện ra, phía sau hắn còn có một người: “Bản quận vương nghĩ, chân long không phải chỉ một người đâu?”
Đằng sau Yến Kỳ đi ra một người, trong lòng căm phẫ, sắc mặt vô cảm, xơ xác tiêu điều, Định vương Đại Tuyên Sở Dật Lâm.
Sở Dật Lâm xuất hiện, mọi người giật mình, không ngờ Định vương lại ở trong phòng, như vậy chân long không phải Yến quận vương, mà là Định vương điện hạ. Sở Dật Lâm là thân vương gia, có khả năng trở thành chân long, Yến quận vương không có chuyện gì.
Vân Nhiễm nở nụ cười, quả nhiên Yến Kỳ đã sớm đề phòng cháy nhà.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cứng đờ, bọ họ không ngờ vất vả nghĩ ra kế hiểm, lại bị Yến Kỳ hóa giải. Sao hắn lại khó chơi như vậy, bọn họ đã nghĩ đủ cách, nếu là người khác chỉ có chờ chết, nhưng Yến Kỳ lại thoát được hết lần này đến lần khác, thật đáng giận.
Bàn tay hai người nắm chặt, không nói nên lời.
Định vương Sở Dật Lâm đi ra, quanh thân âm trầm sát khí, ánh mắt thị huyết: “Chân long giáng thế cái gì, việc này rõ ràng là có điểm khác thương, bổn vương cùng Yến quận vuong đang đánh cờ, sao có thể xảy ra chuyện như vậy, người đâu, điều tra cho bổn vương, nếu tra ra được, nhất định không tha.”
“Ân, vương gia.”
Định vương Sở Dật Lâm đằng đằng sát khí, phía sau vài tên thuộc hạ lĩnh mệnh, đi thăm dò. Định vương nhìn mọi người đang vây quanh viện, phất tay: “Đêm đã khuya, các vị về nghỉ ngơi đi, chẳng lẽ còn đang mong lại có chuyện xảy ra.”
“Ân, vương gia.”
Mọi người rời khỏi sân của Yến Kỳ.
Định vương ở phía sau nhìn Yến Kỳ, ánh mắt thật sâu, khóe môi cười sắc bén lạnh lẽo. Ai cũng không phải kẻ ngốc, đêm nay Yến Kỳ mời hắn tới đây chơi cờ, bây giờ lại có chân long giáng thế, khẳng định là có người tính kế Yến Kỳ, Yến Kỳ lại kéo hắn xuống nước. Ngươi được lắm, nhớ kỹ cho bổn vương.
Định vương không nói câu nào rời đi, hắn còn phải về nghĩ cách, giải thích chuyện này với hoàng huynh.
Tuy rằng việc này là giả, nhưng vị trong cung kia trời sinh tính đa nghi khó lòng tin đây là giả, tình cảnh của hắn sẽ càng khó khăn hơn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Định vương lại căm tức dị tường, bàn tay nắm chặt, trong lòng âm thầm thề, nếu có một ngày hắn lên ngôi hoàng đế Đại Tuyên, việc đầu tiên cần làm là giết Vân Nhiễm, thứ hai là diệt trừ Yến Kỳ, hai người kia như hai khối u nhọt trong lòng hắn, không trừ không được.
Một đêm có nhiều người mất ngủ, có người vì chuyện chân long giáng thế, có người vì tức giận, còn có người lại yên tâm thoải mái ngủ như Vân Nhiễm, Yến Kỳ, người khác tức giận đau đầu, bọn họ lại ngủ ngon lành.
Hôm sau, trời vừa sáng Định vương đã dẫn người về cung bẩm báo mọi chuyện.
Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn tự rời khỏi chùa Tướng Quốc. Tần Dục Thành cùng Triệu Thanh Nghiên đã về phủ từ đêm qua.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm là những người cuối cùng rời đi, bình tĩnh, tinh thần nhẹ nhàng sảng khoái.
Dưới chân núi, Tiêu Bắc Dã ngăn cản xe của Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, lần này tới chùa Tướng Quốc, sao không thấy Ninh Cảnh.”
Vẻ mặt Tiêu Bắc Dã quan tâm, giống như thật sự lo lắng cho Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm cười nhìn Tiêu Bắc Dã, tự nhiên nói: “Ngươi cũng biết tính Ninh Cảnh, cho nên lần này đến chùa Tướng Quốc ta không dẫn hắn theo, để tránh hắn lại gặp chuyện.”
Ý Vân Nhiễm là tránh để cho hắn bị người khác lợi dụng, tuy rằng nàng không có chứng cứ chứng minh Tiêu Bắc Dã lợi dụng Ninh Cảnh. Nhưng Vân Nhiễm cảm thấy nhất định Tiêu Bắc Dã đã làm gi đó, mới khiến Ninh Cảnh muốn nàng gả cho hắn.
Tiêu Bắc Dã đứng ngoài xe ngựa, vẻ mặt không cuồng dã như bình thường, ánh mắt hiện lên sự chua xót, cố chấp nhìn vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, có phải ta đã làm chuyện gì khiến ngươi không vui, hình như ngươi đang có chút hiểm lầm ta.”
Tiêu Bắc Dã đã sớm nhận ra, Vân Nhiêm duy trì khoảng cách với hắn, không nhiệt tình như trước, hắn đã làm gì khiến nàng thất vọng rồi.
Vân Nhiễm nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
“Tiêu thế tử suy nghĩ hơi nhiều thì phải, bản quận chúa có thể hiểu lầm chuyện gì, hay là Tiêu thế tử đã làm chuyện gì khiến bản quận chúa hiểu lầm.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã sâu sắc nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, hiện lên sự cố chấp kiên định. Vân Nhiễm, hắn nhất định phải cưới, hắn không tin không cưới được nàng, ý niệm hiện lên trong đầu, Tiêu Bắc Dã cười cuồng dã, đàng hoàng nói với Vân Nhiễm.
“Nếu Vân Nhiễm nói không có thì là không có, bản thế tử muốn đi cùng Vân Nhiễm đến phủ Vân vương thăm Ninh Cảnh, ít ngày nữa ta sẽ về Tây Tuyết, muốn hỏi hắn xem muốn theo ta về hay là ở lại.”
Vân Nhiễm nhíu mi, nói thật nàng khong muốn để Ninh Cảnh tiếp xúc nhiều với Tiêu Bắc Dã, nàng cảm thấy Ninh Cảnh ở cùng người này, đầu óc lại càng không bình thường.
Có điều Vân Nhiễm còn chưa kịp cự tuyệt, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng vó ngựa, rất nhanh đã nghe thấy một thanh âm trong trẻo: “Hóa ra là Tiêu thế tử ở đây, bản quận vương còn đang có việc muốn tìm Tiêu thế tử?”
Phía sau xe ngựa, Yến Kỳ vén rèm lên nhìn lại, ánh mắt thâm thúy, cười cười nhìn Tiêu Bắc Dã. Tiêu Bắc Dã nhíu mày rậm, tên này tìm mình có chuyện gì.
“Mời Tiêu thế tử.”
Giọng điệu Yến Kỳ ôn hòa, vẻ mặt không cho phép cự tuyệt, Tiêu Bắc Dã chán nản, cũng không có chỗ phát tác, người ta tìm hắn có việc, hắn có thể không cần để ý tới sao. Cuối cùng Tiêu Bắc Dã không cam lòng lên xe ngựa cùng Yến Kỳ rời đi. Lúc đi qua xe ngựa của Vân Nhiễm, nở một nụ cười với nàng, Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, buông rèm xe xuống cảm thấy thật hưởng thụ.
Yến đại quận vương quả nhiên là người hiểu chuyện. Hơn nữa nàng phát hiện, gần đây tuy rằng hắn vẫn ôn nhuận như ngọc, nhưng thi thoảng trên người lại lộ ra tà khí giảo hoạt.
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, không nhịn được cười rộ lên. Sơn Trà cùng Dữu Tử ở bên cạnh sững sờ, quận chúa nghĩ gì mà cười ngọt ngào như vậy.
“Quận chúa, ngươi đang nghĩ gì thế, sao lại cao hứng như vậy.”
Vân Nhiễm giật mình, phát hiện sao mình lại nghĩ đến Yến đại quận vương, còn nghĩ đến mất hồn. Gần đây hình như nàng hay nhớ đến hắn, đây cũng không phải dấu hiệu tốt, Yến Kỳ chỉ là đồng minh của nàng, nhiều hơn có thể làm bằng hữu, nàng không muốn lún sâu hơn, đến lúc muốn khóc cũng không được.
Vân Nhiễm thu hồi suy nghĩ, nhìn Sơn Trà: “Bản quận chúa có thể nghĩ cái gì, là chuyện lớn.”
Sơn Trà bĩu môi, nàng tin còn lâu mới tin, nhất định là nghĩ về Yến quận vương, cho nên mới vui vẻ như vậy. Xem ra quận chúa có chút tình ý với Yến quận vương, lần này đến lượt Sơn Trà cười kỳ quái, Vân Nhiễm vừa nhìn đã biết nàng ta nghĩ gì, gõ đầu tiểu nha hoàn một cái, cảnh cáo: “Đừng suy nghĩ linh tinh.”
Sơn Trà xoa đầu kháng nghĩ: “Quận chúa, nô tỳ có nghĩ gì đâu, cái gì cũng không nghĩ.”
Chủ tớ hai người ở trong xe cười vui vẻ, đi thẳng về phủ Vân vương.
Có điều xe ngựa vừa mới vào thành, đã có người đột nhập xe ngựa của Vân Nhiễm. Vẫn như cũ, Yến đại quận vương vừa tới đã điểm huyệt ngủ của hai nha hoàn, lần này may mắn hơn, hai người ngã trên nhuyễn tháp, nhưng lại bị Yến đại quận vương nhấc xuống.
Vân Nhiễm im lặng lườm hắn, quá ngông cuồng, động một tý là leo lên xe của nàng, còn điểm huyệt nha hoàn của nàng, Sơn TRà, Dữu Tử thật đáng thương.
“Yến Kỳ, không phải ngươi tìm Tiêu Bắc Dã có việc sao? Sao lại tới xe ngựa của bản quận chúa.”
Yến Kỳ nhướng mày, tựa vào nhuyễn tháp, cầm chén trà lên, vừa uống vừa nói: “Bản quận vương thì có chuyện tìm hắn, đó là ta giải vây cho ngươi, còn không biết cám ơn.”
Vân Nhiễm biết hắn giúp mình, trong lòng cũng sung sướng, có điều không muốn cho người nào đó đắc chí, lười biếng nói: “Ai cần ngươi giải vây? Bản quận chúa còn đang muốn mời Tiêu thế tử tới vương phủ dùng cơm trưa.”
Ánh mắt Yến Kỳ tối sầm lại, ai oán, vốn tao nhã, lập tức thành mỹ nam u buồn: “Chẳng lẽ bản quận vương đã làm sai, vốn bắt chân ngựa, kết quả lại vỗ mông ngựa.”
Vân Nhiễm tối sầm mặt, lập tức trừng mắt: “Ngươi mới là mông ngựa.”
“Không phải mông, bản quận vương là vỗ vào đùi ngựa, ngươi nghĩ bản quận vương muốn làm gì.”
Yến Kỳ cười rộ lên, xóa tan u buồn, hắn chỉ thích ngồi trong xe Vân Nhiễm, không khí rất hài hòa.
Vân Nhiễm trắng trợn liếc Yến Kỳ, cái gì chân ngựa, mông ngựa, rất tục tằng, không thể nói văn nhã hơn sao?”
“Yến đại quận vương nói đi, lần nay ngươi đến xe ngựa của ta là muốn liên thủ chỉnh ai?”
Yến Kỳ thu lại vẻ ung dung, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, giống như thanh kiếm sắc bén, thanh âm cũng hơi trầm thấp: “Ngươi đã quên chuyệ, phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị rồi sao, bây giờ ngươi đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió?”
Vân Nhiễm nhướng mày, không nhịn được cười rộ lên: “Ta làm sao, đừng nói ngươi cũng tin rằng ta là phượng tinh nha.”
Âm thanh Yến Kỳ lạnh băng: “Không phải ta nghĩ, ta chỉ là một quận vương, ngươi có phải là phượng tinh hay không có quan hệ gì đến ta. Huống hồ ta chưa bao giờ tin mấy điều nhảm nhí đó. Có điều những người khác không nghĩ vậy, chỉ sợ bọn họ đều khẳng định ngươi chính là phượng tinh, người người đều muốn cưới ngươi. Nhìn ở góc độ khác đây cũng có thể là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là chuyện xấu, nếu không chiếm được sẽ hủy diệt ngươi, cho nên hiện tại ngươi rât nguy hiểm.
Vân Nhiễm nghĩ lại cảnh tượng đêm hôm đó, quanh thành tràn đầy hàn khí, lúc đó nàng rất thoải mái, suy nghĩ đơn giản, xem ra sau chuyện ngắm sao nàng càng gặp nguy hiểm.
“Không ngờ, cuối cùng việc này lại rơi xuống trên đầu của ta, thật là buồn cười.”
Vân Nhiễm hừ lạnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Yến Kỳ, xem ra đây là mục đích hắn đến tìm nàng, vậy để xem hắn làm thế nào.
“Ngươi có cách gì không?”
“Họa thủy dẫn đông.”
Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng, Vân Nhiễm suy nghĩ một chút đã hiểu ý Yến Kỳ, chuyển hào quang trên người nàng cho người khác, có điểu chuyển cho ai đây?
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, ánh mắt hắn thâm thúy, kiên định, chắc là đã sớm chọn được người. Người này có lẽ là quận chúa Lan Lăng, nghe nói lúc nàng ta sinh trời có dị tượng, đem họa thủy dẫn lên người nàng ta, sẽ giảm bớt phiền toái cho chính mình.
“Chúng ta cùng hợp tác, nhất định dẫn họa thủy đi, nếu không ngươi sẽ gặp không ít phiền phức.”
Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng, Vân Nhiễm gật đầu: “Ngươi định làm như nào?”
Yến Kỳ đã đến tìm nàng, nhất định đã có kế hoạch hoàn thiện, nàng chỉ cần phối hợp với hắn.
“Đêm qua chân long giáng thế, sao chúng ta không tạo một phượng hoàng xuất thế, không phải là phù hợp với truyền thuyết sao?”
Vân Nhiễm nghe xong không phản đối, nhưng nàng nghĩ đến một khả năng khác.
“Chân long giáng thế đêm qua là do Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã diễn trò, nếu giờ chúng ta cũng làm, bọn họ sẽ tin sao?”
“Dù bọn họ có tin hay không, chỉ cần chúng ta làm, chuyên nhất định sẽ truyền ra ngoài. Dân chúng nhất định sẽ tin, chúng ta chỉ cần nguời trong thiên hạ tin rằng quận chúa Lan Lăng chính là phượng tinh, dù những người kia không tin, người khác sẽ tin. Bọn họ không khống chế được chuyện này, sẽ giảm bớt lực chú ý nguy hiểm trên người ngươi.”
Yến Kỳ nói xong, Vân Nhiễm không phản đối: “Được, đêm nay chúng ta sẽ tiến hành biểu diễn phượng hoàng xuất thế, bây giờ ta sẽ về phủ chuẩn bị thuốc, sau đó đưa tới cho ngươi, ngươi phái thuộc hạ vẽ hình phượng hoàng.”
“Được,” Yến Kỳ lắc đầu lắc mình rời đi, Vân Nhiễm gọi hắn lại, chân thành cảm ơn: “Yến Kỳ, cám ơn ngươi.”
Yến Kỳ cười ôn hòa, giải huyệt đạo cho hai nhà hoàn, nhấc người rời đi. Hắn không chỉ muốn có được lời cảm ơn của nàng, hắn muốn có được tim của nàng, hắn tin, từng chuyện từng chuyện sẽ như nước thấm vào lòng nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày trong tim nàng có hắn.
Trên xe ngựa, Vân Nhiễm nhíu mày, người này cũng không tệ còn biết nâng Sơn, Dữu Tử lên nhuyễn tháp.
Hai tiểu nha hoàn vừa tỉnh, liền xoay mình, oán giận nói: “Quận chúa, lần sau chúng ta không muốn ngồi cùng xe với người, vì sao mỗi lần Yến quận vương tới đều điểm huyệt ngủ của chúng nô tỳ, chẳng lẽ không thể kêu chúng nô tỳ xuống xe được ?”
Sơn Trà nói xong, Dữu Tử cũng đau khổ: “Quận chúa, cứ như vậy sớm muộn gì chúng nô tỳ cũng bị phế, lần sau nô tỳ muốn ngồi xe riêng.”
Vân Nhiễm đen mặt, nhìn hai tiểu nha hoàn: “Được rồi, lần sau bản quận chúa sẽ nói với Yến quận vương hạ thủ lưu tình.”
Hai tiểu nha hoàn sau nhiều lần chịu khổ, cuối cùng cũng biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Thì ra là mỗi lần Yến quận vương tới đều điểm huyệt các nàng.
Xe ngựa về tới phủ Vân vương, buổi chiều Vân Nhiễm ở trong viện điều chế ngũ sắc lưu quang họa, sau đó sai Long Nhất đưa cho Yến Kỳ.
Chập tối, Vân Nhiễm đang đi dạo trong hoa viên, làm việc gần nửa ngày, tay có hơi mỏi, nàng khẽ vận động chân tay, tính toán, võ công của mình khi nào sẽ khôi phục. Không có võ công rất thiệt thòi, quan trọng nhất là dễ gặp nguy hiểm, hơi động một chút liền không có khả năng phản kháng. Đây là do nàng dùng thần chú chương thiên phách chữa trị kinh mạch cho người khác, thân thể cũng suy yếu hơn người bình thường.
Có điều cũng may, không bao lâu nữa, công lực của nàng sẽ khôi phục bình thường, thật quá tốt rồi
Vân Nhiễm đang cao hứng, đột nhiên chô tối có người xông tới, mang theo sát khí cuồn cuộn đánh một chưởng về phía Vân Nhiễm.
Sắc măt Vân Nhiễm thay đổi, nhanh chóng lùi lại, đồng thời ra lệnh cho Long Nhị: “Long Nhị, bắt lại cho ta.”
Long Nhị lắc mình đi ra, nhanh chóng đỡ chưởng, người kia thấy một chưởng sượt qua gò má Vân Nhiễm, sắc mặt cũng thay đổi quay lại cùng giao chiến với Long Nhị. Không biết kẻ nào dám lớn mật, trực tiếp chạy đến phủ Vân vương đánh ngừi.
Vừa quan sát, sắc mặt Vân Nhiễm càng khó coi, muốn bốc hỏa, người tới không phải ai xa lạ chính là Đường Tử Khiên, Vân Nhiễm tức muốn hộc máu, tên này lại phát điên gì nữa đây.
“Đường Tử Khiên, tên khốn khiếp, ngươi lại phát điên gì thế, muốn giết bản quận chúa.”
Đường Tử Khiên vừa đánh nhau với Long Nhị, vừa mắng: “Vân Nhiễm, con mẹ nó ngươi còn là người sao? Vì giúp tiện nhân An Nhạc lại đi hãm hại Hương Di.”
Vân Nhiễm nghe hắn nói, tức giận đen mặt, khi nào thì nàng hãm hại Vân Hương Di. Tuy nàng cũng muốn thay An Nhạc thu thập nữ nhân này, nhưng cảm thấy đây là chuyện của ba người bọn họ, nàng không có tư cách xen vào cho nên vẫn chưa ra tay. Sao tên này lại nói nàng hại Vân Hương Di.
“Đường Tử Khiên, ngươi đừng đổ oan cho ta, ta chưa làm gì, Vân Hương Di đã chết hay là tàn phế khiến ngươi đau lòng như vậy.”
Vân Nhiễm không có gì để nói với Đường Tử Khiên, chuyện này là của người khác, hắn muốn giết nàng lại là chuyện khác, dám động vào nàng, nàng sẽ không để yên. Lúc trước ở chùa Tướng Quốc nàng đã nói, từ bây giờ ai dám trêu chọc nàng nàng sẽ không tha cho kẻ đó.
Ý niệm vừa nảy lên, hung dữ ra lệnh cho Long Nhị: “Đánh kẻ ăn nói linh tinh này cho bản quận chúa.”
Long Nhị, nhận được mệnh lệnh, ra tay càng ngoan độc hơn.
Lúc này Ninh Cảnh chạy tới hoa viên, thấy hai người kia đang đánh nhau, quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.”
Vân Nhiễm lắc đầu, căm tức nói: “Đường Tử Khiên tự nhiên muốn giết ta, ta sai Long Nhị thu thập hắn.”
Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói vậy, sắc mặt sớm thay đổi, bàn tay nắm chặt lại, tụ khí, thân hình khẽ động lao thẳng về phía Đường Tử Khiên. Bây giờ thành hai đánh một, Đường Tử Khiên sao có thể là đối thủ, liên tiếp lùi lại, rất nhanh liền bị Long Nhị cùng Ninh Cảnh đánh cho chật vật, trên mặt cũng ăn vài đấm.
Ninh Cảnh vừa đánh vừa tức giận: “Ngươi đáng chết, tiện nhân, dám giết Vân tỷ tỷ, chúng ta giết ngươi.”
Đường Tử Khiên vừa lùi lại, vừa gọi Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi dám làm không dám nhận, trước kia ta còn tưởng rằng ngươi chính trực ngay thẳng, bây giờ ta khinh bỉ ngươi.”
Vân Nhiễm, hung dữ, quát lạnh: “Lui xuống.”
Long Nhị lập tức dừng tay lui lại, Ninh Cảnh lại không để ý, vẫn điên cuồng tấn công Đường Tử Khiên, hắn thật sự tức giận, tên vô lại này muốn giết sư phụ hắn nhất định giết hắn.”
Vân Nhiễm quát Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, ta nói ngươi lui xuống không nghe thấy sao?”
Vân Nhiễm muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Cảnh không cam lòng lui xuống đi tới bên cạnh Vân Nhiễm, hung hăng lườm Đường Tử Khiên. Lúc này Đường Tử Khiên chật vật, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, trên người cũng có nhiều chỗ bị thương.
Xung quanh hoa viên có tiếng bước chân tới gần, Vân Nhiễm không muốn kinh động tới những người khác, nhìn Đường Tử Khiên quát: “Có chuyện gì, theo ta tới viện Như Hương rồi nói.”
Đường Tử Khiên bình tĩnh đi theo sau Vân Nhiễm, nhanh chóng rời khỏi hoa viên. Rất nhanh có thị vệ chạy vội tới, có điều không nhìn thấy ai, trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ nói thầm.
“Rõ ràng vừa nghe thấy có tiếng động.”
“Đúng vậy, các ngươi xem chỗ này có không ít đồ bị đánh hỏng rồi.”
“Chẳng lẽ có trộm, nhanh chóng đi kiểm tra các nơi.”
Thị vệ vương phủ bắt đầu kiểm tra mọi nơi. Vân Nhiễm dẫn Đường Tử Khiên tới viện Như Hương. Bên ngoài viện có trận pháp, hắn không thể tùy tiện xong vào, cũng may hắn xuất hiện ở hoa viên.
Trong phòng khách viện Như Hương, Vân Nhiễm ngồi chính giữa, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên hỏi.
“Nói đi, sao ngươi lại nói ta hại Vân Hương Di, ta đã làm gì khiến ngươi nghĩ vậy.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Đường Tử Khiên hét lên: “Mặt Vân Hương Di bị hủy rồi, không phải ngươi làm thì là ai, trong phủ này ngoài ngươi còn ai âm hiều dùng độc, hơn nữa ngươi cùng An Nhạc là bằng hữu, có thể ra tay giúp nàng ta.”
Vân Nhiễm kinh ngac, nàng không có ra tay với Vân Hương Di, vậy kẻ nào đã làm, mặt nàng ta bị hủy rồi sao?”
“Mặt Vân Hương Di bị hủy rồi sao?”
Vân Nhiễm cười châm chọc, nữ nhân kia bị hủy dung cũng đáng đời, có điều không phải do nàng hạ dược.
“Là ngươi động chân tay có đúng không?” Đường Tử Khiên lại hét lên, Vân Nhiễm lập tức phủ nhận: “Đường Tử Khiên, đừng ăn nói linh tinh, ta không ra tay với nữ nhân kia, nếu tà ta, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết. Nhưng không phải là ta làm ngươi đừng muốn đổ lên đầu ta.”
“Không phải ngươi, thì là ai, ai muốn hại Hương Di.”
Đường Tử Khiên vẫn cho rằng Vân Nhiễm hại Vân Hương Di. Hắn nghĩ vậy là bởi vì, Vân Nhiễm vì An Nhạc mà tuyệt giao với hắn, có thể thấy trong lòng Vân Nhiễm có vị trí rất quan trọng, vì nàng dĩ nhiên Vân Nhiễm có thể hủy mặt của Vân Hương Di.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh như băng, hung dữ nhìn Đường Tử Khiên mắng: “Đường Tử Khiên, đầu óc ngươi bị ngập nước sao? May mắn chúng ta đã tuyệt giao, nếu không có bằng hữu như ngươi ta không ngóc đầu dậy được, Vân Nhiễm ta là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ? Ta nói không phải ta làm là không phải, ngươi còn dám tới giết ta, có lần sau có tin ta giết ngươi không.”
Vân Nhiễm nói xong tiến lên hai bước, xuất ra một cây ngân châm, kề lên cổ Đường Tử Khiên, ánh mắt hiện lên sát khí.
“Nếu lần sau dám tìm ta gây phiền phức, có tin ta chém ngươi.”
Đường Tử Khiên ngây ngẩn cả người, không ngờ Vân Nhiễm thật sự muốn giết hắn, trong mắt nàng lóe lên sát khi.
“Từ này về sau, đừng nói ngươi là bằng hữu của ta, ta không có bằng hữu như vậy.”
“Vân Nhiễm, ngươi?” Đường Tử Khiên có chút khổ sổ, cẩn thận suy nghĩ lại với cá tính của Vân Nhiễm, tuy rằng nàng âm hiểm giả dối, nhưng chưa từng tính kế hắn, có lẽ nào hắn đã hiểu lầm.
“Thật sự không phải ngươi làm.”
Vân Nhiễm quay đầu khẽ cười quỷ dị, nhướng mày, ôn hòa nói: “Đường Tử Khiên, có phải ta làm hay không ta lười nói với ngươi, để ta cho ngươi xem diễn.”
Trong mắt Vân Nhiễm hiện lên thị huyết, nàng không muốn xen vào việc của bọn họ. Nhưng hiện tại Vân Hương Di đã muốn trêu chọc nàng, chẳng lẽ nàng phải nhịn sao, tuyệt đối không có khả năng, Vân Hương Di ngươi chờ đó cho ta.
Đường Tử Khiên tự nhiên chạy tới đây tính số với nàng, chắc chắn là tiết mục của Vân Hương di. Nữ nhân này muốn đổ chuyện mặt bị hủy lên người nàng, một khi đã như vậy, sao nàng có thể từ chối tiếp đãi vị nhị tiểu thư Vân gia này.
Đường Tử Khiên nhìn dáng vẻ Vân Nhiễm, bỗng nhiên có chút sợ hãi, Vân Nhiễm muốn làm gì, cho hắn xem trò gì, sao hắn cảm thấy thật bất an.
“Vân Nhiễm, bỏ đi, mặc kệ chuyện này có phải do ngươi làm hay không, ta cũng không trách ngươi. Ta tới tìm ngươi có một yêu cầu, ngươi chữa trị cho Hương Di đi, giúp nàng khôi phục dung nhan, ta sắc không nhắc lại chuyện này nữa có được không?”
Sở dĩ Đường Tử Khiên xuất hiện ở chỗ này, là vì Vân Hương Di nhờ hắn đến xin Vân Nhiễm chữa mặt cho nàng. Để Đường Tử Khiên nhận lời, tiện nhân kia đem chuyện mặt bị hủy đổ lên đầu Vân Nhiễm, Đường Tử Khiên giận dữ, sao còn suy nghĩ được nhiều chỉ muốn tìm Vân Nhiễm tính sổ.
Trong phòng khách, Vân Nhiễm cười rộ lên, nhìn Đường Tử Khiên: “Dựa vào đâu ta phải chữa mặt cho nữ nhân kia, dám hãm hại ta, ta sẽ giúp nàng sao?”
Vân Nhiễm nói xong, ra lệnh cho Long Nhị: “Bắt Đường Tử Khiên lại cho ta.”
Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên, cười tỏa nắng: “Không phải ta đã nói sao? Mời ngươi xem diễn.
Lúc này bên ngoài đã tối, khắp nơi trong vương phủ đã lên đèn, cảnh vật chìm trong ánh đèn mờ ảo.
Viện Như Hương lại cực kỳ yên tĩnh, Vân Nhiễm truyền Lệ Chi tiến vào, gần đây Lệ Chi không hầu hạ Vân Nhiễm, nàng ta phụ trách quản lý tiền bạc của Vân Nhiễm, cùng với Triệu ma ma trông coi mọi việc trong viện.
Lệ Chi trầm ổn lại có năng lực, là cánh ta đắc lực của Vân Nhiễm, hơn nữa Vân Nhiễm tin tưởng nàng ta sẽ không phụ sự kỳ vọng, hiện tại cả phủ Vân vương đều nằm trong tay Lệ Chi.
Vân Nhiễm ngoắc tay bảo Lệ Chi tới gần, giao cho nàng một việc, lập tức đi làm.
Trong phòng khách, Vân Nhiễm bưng trà lên khẽ nhấp, Đường Tử Khiên cực kỳ sợ hãi, hắn cảm thấy thứ Vân Nhiễm muốn hắn xem nhất định không tốt, cho nên hắn giãy dụa: “Vân Nhiễm, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ ngươi, ta tin ngươi không có hại Hương Di, ta chỉ xin ngươi chữa khỏi mặt cho nàng.”
“Không phải ngươi nói ta hạ dược sao? Nếu ta đã hạ, vì sao lại phải chữa cho nàng, ngươi nghĩ thật hay.”
“Là ta sai, ngươi giúp nàng một chút đi, vốn ta nên cưới nàng, nhưng bây giờ ta chỉ có thể cưới công chúa An Nhạc, nàng rất đáng thương, cho nên ngươi chữa khỏi cho nàng đi, để ngày sau nàng có thể sống tốt.”
Vân Nhiễm cười quỷ dị, nhìn Đường Tử Khiên, nếu để cho hắn biết, chuyện hắn cùng công chúa An Nhạc là do Vân Hương Di gây nên, không biết hắn cảm thấy thế nào.
Trong phòng khách nhất thời im lặng, ngoại trừ thanh âm Đường Tử Khiên không ngừng xin Vân Nhiễm giúp chữa trị cho Vân Hương Di.
Vân Nhiễm không thèm để ý đến Đường Tử Khiên, đến tận khi Lệ Chi đi tới, Vân Nhiễm nhìn Long Nhị: “Điểm huyệt câm của hắn, dẫn hắn theo chúng ta xem diễn, để hắn bớt giống chó điên, chỗ nào cũng cắn càn.”
Long Nhị điểm huyệt câm của Đường Tử Khiên, khiến hắn không thể nói, chỉ có thể trừng mắt theo Vân Nhiễm đi ra ngoài.
Từ khi Hạ Ngọc Trân rời khỏi phủ Vân vương, lão vương phi yêu nhất chính là Vân Hương Di, bà biết nàng ta muốn vào cung, cho nên mới lệnh cho nàng ta tiến cung dự tuyển, chỉ không ngờ sau đó hoàng thượng ra lệnh cho Hứa An truyền Vân Nhiễm tiến cung.
Trong viện Thu Hương, một mảnh yên tĩnh.
Lúc này trong phòng Vân Hương Di, vang lên tiếng nói chuyện của nha hoàn Kim Châu: “Tiểu thư, người nói xem quận chúa có tới chữa trị cho người không? Đường công tử đã đi lâu như vậy còn chưa trở lại, nói không chừng quận chúa không thèm để ý tới hắn.”
“Câm miệng, còn nói nữa ta sẽ khâu miệng của ngươi lại.”
Vân Hương Di, nghe Kim Châu nói xong sắc mặt hung dữ, Kim Châu nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ lo lắng cho người.”
“Nói nhiều điều vô ghĩa như vậy làm gì, còn không mau đi xem, nữ nhân kia có tới không.”
Vân Hương Di nhìn trong kính, chỉ thấy khuôn mặt tú lệ ngày xưa, giờ nhợt nhạt bầm dập, còn có nhiều mụn mủ màu trắng, khiến người ta sợ hãi.
Kim Châu vội đi ra ngoài, rất nhanh trước cửa có tiếng bước chân, Vân Nhiễm dẫn theo Sơn Trà cùng Lệ Chi đi tới. Vân Hương di vừa nhìn thấy nàng như thấy được hi vọng, vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Đại tỷ, người tới đây ngồi.”
Vân Nhiễm cũng không để ý tới nàng, nhìn chằm chằm Vân Hương Di, cười châm chọc: “Vân Hương Di, ngươi nhờ Đường Tử Khiên tới tìm ta chữa mặt đúng không?”
“Ta?” Vân Hương Di cắn môi. Nàng ta biết chính mình đi Vân Nhiễm có khả năng sẽ không chịu giú, cho nên mới nói với Đường Tử Khiên để hắn đi tìm Vân Nhiễm.
Giờ khắc này nghe Vân Nhiễm khí thế bức người, Vân Hương Di không biết nói gì mới đúng. Vân Nhiễm nhướng mày, tự nhiên nói: “Nếu muốn ta chữa mặt cho ngươi, cũng không phải không thể, có điều ngươi phải nói lại chuyện buổi tối ngày hôm đó của Đường Tử Khiên cùng công chúa An Nhạc, ta sẽ chữa cho ngươi.”
Vân Hương Di vừa nghe thấy lời Vân Nhiễm, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, theo phản xạ cắn môi.
“Ta không hiểu đại tỷ đang nói chuyện gì?”
“Xem ra ngươi không muốn chữa mặt, nếu đã vậy, bản quận chúa không cần phải ở lại.”
Vân Nhiễm xoay người, phía sau có tiếng người quỳ xuống, nha hoàn Kim Châu nha hoàn bên người Vân Hương Di nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, nô tỳ đồng ý sẽ kể, chỉ xin người cứu tiểu thư.”
Đột nhiên giữa bầu trời tối đen phía sau một gian phòng khác có ánh sáng hoa lệ, soi sáng cả tòa sân viện, rất nhiều người bị kinh động, các thuộc hạ đang bảo vệ chủ tử trong hậu viện cũng bị kinh động.
Không ít người sợ hãi kêu lên.
“Chân long giáng thế, chân long giáng thế.”
Một con rồng màu vang bay từ phía sau căn phòng phóng lên trời đềm, ngạo thế quần hùng, uy chấn thiến hạ.
Không những hòa thượng trong chùa, mà cả khách nhân trong chùa cũng thức dậy chiêm ngưỡng.
Trong viện của Vân Nhiễm, nàng đang ngủ đột nhiên bị tiếng ồn ào phía ngoài đánh thức, nhanh chóng mở to mắt, gọi Sơn Trà cùng Dữu Tử vào.
“Đã xảy ra chuyện gì.”
“Bẩm quận chúa, chân long giáng thế, khí thế rất lớn.”
Sơn Trà kích động nói năng lộn xộn, Vân Nhiễm không giống như các nàng, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, hơi thở lạnh lùng. Vừa truyền ra tin phượng tinh lâm thế bốn sao quy vị, giờ lại có chuyện chân long hiện thế, rõ ràng là có người sắp xếp.
“Chân long giáng thế xảy ra ở sân của ai.”
Vân Nhiễm vừa nói vừa nhanh chóng mặc quần áo, ngay cả tóc cũng không kịp chỉnh, dẫn hai nha hoàn đi ra ngoài.
Sơn Trà nhanh chóng nói: “Là bay trên sân của Yến quận vương.”
Ánh mắt Vân Nhiễm tối sầm lại, trong lòng biết mình đoán không sai.
Đây là Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã sắp xếp đẩy Yến Kỳ vào chỗ chết.
Yến Kỳ chỉ là một quận vương nho nhỏ, bây giờ chân long lại xuất hiện trên sân của hắn, không phải nói cho Sở Dật Kỳ, nói cho cả thiên hạ hắn mới là chân long sao? Thử hỏi Sở Dật Kỳ sẽ buông tha cho hắn, Yến gia còn đứng vững được sao? Đây chính là đòn chí mạng.
Trong đêm, rất nhiều người chạy tới sân của Yến Kỳ. Thuộc hạ của Yến Kỳ cũng không ngăn cản tránh ra để cho mọi người tiến vào trong.
Vân Nhiễm cũng theo mọi người đi vào, Tiêu Bắc Dã thấy nàng nhanh chóng đi tới, chào hỏi.
“Vân Nhiễm, không ngờ Yến quận vương lại là chân long giáng thế, thật sự kinh ngạc, chẳng lẽ Yến quận vương sẽ thành minh quân thiên hạ.”
Vân Nhiễm nở nụ cười sâu xa, thản nhiên lên tiếng: “Tiêu thế tử đều xem mọi người là kẻ ngốc sao.”
Nói xong không thèm để ý tới Tiêu Bắc Dã, đi vào trong sân, nàng cũng không muốn biến thành kẻ ngốc.
Tiêu Bắc Dã ở phía sau u ám, bàn tay nắm thật chặt, thật sự Vân Nhiễm rất thông minh, nàng đã đoán ra chuyện này là do hắn và Cơ Kình Thiên thiết kế. Dù nàng biết thì đã làm sao, chuyện này như ván đã đóng thuyền. Hắn làm vậy chỉ vì muốn nhìn thấy một kết quả.
Khẳng định hoàng thượng Đại Tuyên sẽ không để một người như vậy tồn tại, không cần bọn họ động thủ cũng sẽ có người đi thu thập Yến Kỳ.
Mọi người đứng vây xung quanh sân Yến Kỳ, ngẩng đầu nhìn con rồng trên nóc nhà, lúc này đã nhạt dần, cuối cùng biến mất.
Vân Nhiễm cười lạnh, con rồng này rõ ràng là trò xiếc, cũng giống như ngũ sắc lưu quang họa của nàng, tất cả chỉ đánh lừa thị giác.
Đúng lúc này cửa phòng Yến Kỳ mở ta, một thân trường bào tuyết trắng, mặt mày ung dung như ngọc, khóe môi cời nhợt nhạt, nhìn mọi người đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt như không hiểu lên tiếng: “Các vị có chuyện gì vậy, sao tất cả lại chạy đến viện của bản vương.”
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ ung dung, trong lòng liền hiểu, hắn đã sớm có chuẩn bị, cho nên không cần lo lắng.
Thanh âm trầm thấp của Cơ Kình Thiên vang lên: “Chúng ta vừa rồi nhìn thấy chân long giáng thế trên nóc phòng Yến quận vương, không ngờ Yến quận vương là chân long, ta thật sợ hãi.”
Cơ Kình Thiên vừa nói xong, Tiêu Bắc Dã đã tiếp lời: “Điềm báo của trời, cảnh tượng thật chân thật, có điều bản thế tử không hiểu, vì sao Yến quận vương lại thành chân long thiên tử.”
Tất cả đều nhìn Yến Kỳ, suy nghĩ, chẳng lẽ sau này Yến quận vương sẽ thành phản đồ, đoạt giang sơn của Sở gia.
Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm Yến Kỳ, người người đều suy nghĩ, Vân Nhiễm cũng muốn biết Yến Kỳ làm thế nào để hóa giải tình thế.
Yến Kỳ nở nụ cười, tuyệt sắc khuynh thành, nhìn mọi người đang ngây người trong màn đêm.
“Các vị thật sự nhìn thấy chân long giáng thế sao?”
“Đúng vậy chúng ta nhìn thấy.” Tất cả mọi người có mặt đều gật đầu.
Chẳng lẽ Yến quận vương thật sự là chân long thiên tử, sau này sẽ làm hoàng đế.
Yến Kỳ tao nhã nở nụ cười, hai tay vắt đằng sau, “Các vị nghĩ nhiều, ta chỉ là một quận vương nho nhỏ ở Đại Tuyên, sao có thể trở thành minh quân, có điều chân long giáng thế có thể chỉ người khác?”
Yến quận vương mở cánh cửa ra, mọi người phát hiện ra, phía sau hắn còn có một người: “Bản quận vương nghĩ, chân long không phải chỉ một người đâu?”
Đằng sau Yến Kỳ đi ra một người, trong lòng căm phẫ, sắc mặt vô cảm, xơ xác tiêu điều, Định vương Đại Tuyên Sở Dật Lâm.
Sở Dật Lâm xuất hiện, mọi người giật mình, không ngờ Định vương lại ở trong phòng, như vậy chân long không phải Yến quận vương, mà là Định vương điện hạ. Sở Dật Lâm là thân vương gia, có khả năng trở thành chân long, Yến quận vương không có chuyện gì.
Vân Nhiễm nở nụ cười, quả nhiên Yến Kỳ đã sớm đề phòng cháy nhà.
Sắc mặt Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã cứng đờ, bọ họ không ngờ vất vả nghĩ ra kế hiểm, lại bị Yến Kỳ hóa giải. Sao hắn lại khó chơi như vậy, bọn họ đã nghĩ đủ cách, nếu là người khác chỉ có chờ chết, nhưng Yến Kỳ lại thoát được hết lần này đến lần khác, thật đáng giận.
Bàn tay hai người nắm chặt, không nói nên lời.
Định vương Sở Dật Lâm đi ra, quanh thân âm trầm sát khí, ánh mắt thị huyết: “Chân long giáng thế cái gì, việc này rõ ràng là có điểm khác thương, bổn vương cùng Yến quận vuong đang đánh cờ, sao có thể xảy ra chuyện như vậy, người đâu, điều tra cho bổn vương, nếu tra ra được, nhất định không tha.”
“Ân, vương gia.”
Định vương Sở Dật Lâm đằng đằng sát khí, phía sau vài tên thuộc hạ lĩnh mệnh, đi thăm dò. Định vương nhìn mọi người đang vây quanh viện, phất tay: “Đêm đã khuya, các vị về nghỉ ngơi đi, chẳng lẽ còn đang mong lại có chuyện xảy ra.”
“Ân, vương gia.”
Mọi người rời khỏi sân của Yến Kỳ.
Định vương ở phía sau nhìn Yến Kỳ, ánh mắt thật sâu, khóe môi cười sắc bén lạnh lẽo. Ai cũng không phải kẻ ngốc, đêm nay Yến Kỳ mời hắn tới đây chơi cờ, bây giờ lại có chân long giáng thế, khẳng định là có người tính kế Yến Kỳ, Yến Kỳ lại kéo hắn xuống nước. Ngươi được lắm, nhớ kỹ cho bổn vương.
Định vương không nói câu nào rời đi, hắn còn phải về nghĩ cách, giải thích chuyện này với hoàng huynh.
Tuy rằng việc này là giả, nhưng vị trong cung kia trời sinh tính đa nghi khó lòng tin đây là giả, tình cảnh của hắn sẽ càng khó khăn hơn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Định vương lại căm tức dị tường, bàn tay nắm chặt, trong lòng âm thầm thề, nếu có một ngày hắn lên ngôi hoàng đế Đại Tuyên, việc đầu tiên cần làm là giết Vân Nhiễm, thứ hai là diệt trừ Yến Kỳ, hai người kia như hai khối u nhọt trong lòng hắn, không trừ không được.
Một đêm có nhiều người mất ngủ, có người vì chuyện chân long giáng thế, có người vì tức giận, còn có người lại yên tâm thoải mái ngủ như Vân Nhiễm, Yến Kỳ, người khác tức giận đau đầu, bọn họ lại ngủ ngon lành.
Hôm sau, trời vừa sáng Định vương đã dẫn người về cung bẩm báo mọi chuyện.
Cơ Kình Thiên cùng Tần Văn Hãn tự rời khỏi chùa Tướng Quốc. Tần Dục Thành cùng Triệu Thanh Nghiên đã về phủ từ đêm qua.
Yến Kỳ cùng Vân Nhiễm là những người cuối cùng rời đi, bình tĩnh, tinh thần nhẹ nhàng sảng khoái.
Dưới chân núi, Tiêu Bắc Dã ngăn cản xe của Vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, lần này tới chùa Tướng Quốc, sao không thấy Ninh Cảnh.”
Vẻ mặt Tiêu Bắc Dã quan tâm, giống như thật sự lo lắng cho Ninh Cảnh.
Vân Nhiễm cười nhìn Tiêu Bắc Dã, tự nhiên nói: “Ngươi cũng biết tính Ninh Cảnh, cho nên lần này đến chùa Tướng Quốc ta không dẫn hắn theo, để tránh hắn lại gặp chuyện.”
Ý Vân Nhiễm là tránh để cho hắn bị người khác lợi dụng, tuy rằng nàng không có chứng cứ chứng minh Tiêu Bắc Dã lợi dụng Ninh Cảnh. Nhưng Vân Nhiễm cảm thấy nhất định Tiêu Bắc Dã đã làm gi đó, mới khiến Ninh Cảnh muốn nàng gả cho hắn.
Tiêu Bắc Dã đứng ngoài xe ngựa, vẻ mặt không cuồng dã như bình thường, ánh mắt hiện lên sự chua xót, cố chấp nhìn vân Nhiễm.
“Vân Nhiễm, có phải ta đã làm chuyện gì khiến ngươi không vui, hình như ngươi đang có chút hiểm lầm ta.”
Tiêu Bắc Dã đã sớm nhận ra, Vân Nhiêm duy trì khoảng cách với hắn, không nhiệt tình như trước, hắn đã làm gì khiến nàng thất vọng rồi.
Vân Nhiễm nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ.
“Tiêu thế tử suy nghĩ hơi nhiều thì phải, bản quận chúa có thể hiểu lầm chuyện gì, hay là Tiêu thế tử đã làm chuyện gì khiến bản quận chúa hiểu lầm.”
Ánh mắt Tiêu Bắc Dã sâu sắc nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, hiện lên sự cố chấp kiên định. Vân Nhiễm, hắn nhất định phải cưới, hắn không tin không cưới được nàng, ý niệm hiện lên trong đầu, Tiêu Bắc Dã cười cuồng dã, đàng hoàng nói với Vân Nhiễm.
“Nếu Vân Nhiễm nói không có thì là không có, bản thế tử muốn đi cùng Vân Nhiễm đến phủ Vân vương thăm Ninh Cảnh, ít ngày nữa ta sẽ về Tây Tuyết, muốn hỏi hắn xem muốn theo ta về hay là ở lại.”
Vân Nhiễm nhíu mi, nói thật nàng khong muốn để Ninh Cảnh tiếp xúc nhiều với Tiêu Bắc Dã, nàng cảm thấy Ninh Cảnh ở cùng người này, đầu óc lại càng không bình thường.
Có điều Vân Nhiễm còn chưa kịp cự tuyệt, đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng vó ngựa, rất nhanh đã nghe thấy một thanh âm trong trẻo: “Hóa ra là Tiêu thế tử ở đây, bản quận vương còn đang có việc muốn tìm Tiêu thế tử?”
Phía sau xe ngựa, Yến Kỳ vén rèm lên nhìn lại, ánh mắt thâm thúy, cười cười nhìn Tiêu Bắc Dã. Tiêu Bắc Dã nhíu mày rậm, tên này tìm mình có chuyện gì.
“Mời Tiêu thế tử.”
Giọng điệu Yến Kỳ ôn hòa, vẻ mặt không cho phép cự tuyệt, Tiêu Bắc Dã chán nản, cũng không có chỗ phát tác, người ta tìm hắn có việc, hắn có thể không cần để ý tới sao. Cuối cùng Tiêu Bắc Dã không cam lòng lên xe ngựa cùng Yến Kỳ rời đi. Lúc đi qua xe ngựa của Vân Nhiễm, nở một nụ cười với nàng, Vân Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, buông rèm xe xuống cảm thấy thật hưởng thụ.
Yến đại quận vương quả nhiên là người hiểu chuyện. Hơn nữa nàng phát hiện, gần đây tuy rằng hắn vẫn ôn nhuận như ngọc, nhưng thi thoảng trên người lại lộ ra tà khí giảo hoạt.
Vân Nhiễm nghĩ nghĩ, không nhịn được cười rộ lên. Sơn Trà cùng Dữu Tử ở bên cạnh sững sờ, quận chúa nghĩ gì mà cười ngọt ngào như vậy.
“Quận chúa, ngươi đang nghĩ gì thế, sao lại cao hứng như vậy.”
Vân Nhiễm giật mình, phát hiện sao mình lại nghĩ đến Yến đại quận vương, còn nghĩ đến mất hồn. Gần đây hình như nàng hay nhớ đến hắn, đây cũng không phải dấu hiệu tốt, Yến Kỳ chỉ là đồng minh của nàng, nhiều hơn có thể làm bằng hữu, nàng không muốn lún sâu hơn, đến lúc muốn khóc cũng không được.
Vân Nhiễm thu hồi suy nghĩ, nhìn Sơn Trà: “Bản quận chúa có thể nghĩ cái gì, là chuyện lớn.”
Sơn Trà bĩu môi, nàng tin còn lâu mới tin, nhất định là nghĩ về Yến quận vương, cho nên mới vui vẻ như vậy. Xem ra quận chúa có chút tình ý với Yến quận vương, lần này đến lượt Sơn Trà cười kỳ quái, Vân Nhiễm vừa nhìn đã biết nàng ta nghĩ gì, gõ đầu tiểu nha hoàn một cái, cảnh cáo: “Đừng suy nghĩ linh tinh.”
Sơn Trà xoa đầu kháng nghĩ: “Quận chúa, nô tỳ có nghĩ gì đâu, cái gì cũng không nghĩ.”
Chủ tớ hai người ở trong xe cười vui vẻ, đi thẳng về phủ Vân vương.
Có điều xe ngựa vừa mới vào thành, đã có người đột nhập xe ngựa của Vân Nhiễm. Vẫn như cũ, Yến đại quận vương vừa tới đã điểm huyệt ngủ của hai nha hoàn, lần này may mắn hơn, hai người ngã trên nhuyễn tháp, nhưng lại bị Yến đại quận vương nhấc xuống.
Vân Nhiễm im lặng lườm hắn, quá ngông cuồng, động một tý là leo lên xe của nàng, còn điểm huyệt nha hoàn của nàng, Sơn TRà, Dữu Tử thật đáng thương.
“Yến Kỳ, không phải ngươi tìm Tiêu Bắc Dã có việc sao? Sao lại tới xe ngựa của bản quận chúa.”
Yến Kỳ nhướng mày, tựa vào nhuyễn tháp, cầm chén trà lên, vừa uống vừa nói: “Bản quận vương thì có chuyện tìm hắn, đó là ta giải vây cho ngươi, còn không biết cám ơn.”
Vân Nhiễm biết hắn giúp mình, trong lòng cũng sung sướng, có điều không muốn cho người nào đó đắc chí, lười biếng nói: “Ai cần ngươi giải vây? Bản quận chúa còn đang muốn mời Tiêu thế tử tới vương phủ dùng cơm trưa.”
Ánh mắt Yến Kỳ tối sầm lại, ai oán, vốn tao nhã, lập tức thành mỹ nam u buồn: “Chẳng lẽ bản quận vương đã làm sai, vốn bắt chân ngựa, kết quả lại vỗ mông ngựa.”
Vân Nhiễm tối sầm mặt, lập tức trừng mắt: “Ngươi mới là mông ngựa.”
“Không phải mông, bản quận vương là vỗ vào đùi ngựa, ngươi nghĩ bản quận vương muốn làm gì.”
Yến Kỳ cười rộ lên, xóa tan u buồn, hắn chỉ thích ngồi trong xe Vân Nhiễm, không khí rất hài hòa.
Vân Nhiễm trắng trợn liếc Yến Kỳ, cái gì chân ngựa, mông ngựa, rất tục tằng, không thể nói văn nhã hơn sao?”
“Yến đại quận vương nói đi, lần nay ngươi đến xe ngựa của ta là muốn liên thủ chỉnh ai?”
Yến Kỳ thu lại vẻ ung dung, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, giống như thanh kiếm sắc bén, thanh âm cũng hơi trầm thấp: “Ngươi đã quên chuyệ, phượng tinh lâm thế, bốn sao quy vị rồi sao, bây giờ ngươi đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió?”
Vân Nhiễm nhướng mày, không nhịn được cười rộ lên: “Ta làm sao, đừng nói ngươi cũng tin rằng ta là phượng tinh nha.”
Âm thanh Yến Kỳ lạnh băng: “Không phải ta nghĩ, ta chỉ là một quận vương, ngươi có phải là phượng tinh hay không có quan hệ gì đến ta. Huống hồ ta chưa bao giờ tin mấy điều nhảm nhí đó. Có điều những người khác không nghĩ vậy, chỉ sợ bọn họ đều khẳng định ngươi chính là phượng tinh, người người đều muốn cưới ngươi. Nhìn ở góc độ khác đây cũng có thể là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là chuyện xấu, nếu không chiếm được sẽ hủy diệt ngươi, cho nên hiện tại ngươi rât nguy hiểm.
Vân Nhiễm nghĩ lại cảnh tượng đêm hôm đó, quanh thành tràn đầy hàn khí, lúc đó nàng rất thoải mái, suy nghĩ đơn giản, xem ra sau chuyện ngắm sao nàng càng gặp nguy hiểm.
“Không ngờ, cuối cùng việc này lại rơi xuống trên đầu của ta, thật là buồn cười.”
Vân Nhiễm hừ lạnh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Yến Kỳ, xem ra đây là mục đích hắn đến tìm nàng, vậy để xem hắn làm thế nào.
“Ngươi có cách gì không?”
“Họa thủy dẫn đông.”
Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng, Vân Nhiễm suy nghĩ một chút đã hiểu ý Yến Kỳ, chuyển hào quang trên người nàng cho người khác, có điểu chuyển cho ai đây?
Vân Nhiễm nhìn Yến Kỳ, ánh mắt hắn thâm thúy, kiên định, chắc là đã sớm chọn được người. Người này có lẽ là quận chúa Lan Lăng, nghe nói lúc nàng ta sinh trời có dị tượng, đem họa thủy dẫn lên người nàng ta, sẽ giảm bớt phiền toái cho chính mình.
“Chúng ta cùng hợp tác, nhất định dẫn họa thủy đi, nếu không ngươi sẽ gặp không ít phiền phức.”
Yến Kỳ trầm ổn lên tiếng, Vân Nhiễm gật đầu: “Ngươi định làm như nào?”
Yến Kỳ đã đến tìm nàng, nhất định đã có kế hoạch hoàn thiện, nàng chỉ cần phối hợp với hắn.
“Đêm qua chân long giáng thế, sao chúng ta không tạo một phượng hoàng xuất thế, không phải là phù hợp với truyền thuyết sao?”
Vân Nhiễm nghe xong không phản đối, nhưng nàng nghĩ đến một khả năng khác.
“Chân long giáng thế đêm qua là do Cơ Kình Thiên cùng Tiêu Bắc Dã diễn trò, nếu giờ chúng ta cũng làm, bọn họ sẽ tin sao?”
“Dù bọn họ có tin hay không, chỉ cần chúng ta làm, chuyên nhất định sẽ truyền ra ngoài. Dân chúng nhất định sẽ tin, chúng ta chỉ cần nguời trong thiên hạ tin rằng quận chúa Lan Lăng chính là phượng tinh, dù những người kia không tin, người khác sẽ tin. Bọn họ không khống chế được chuyện này, sẽ giảm bớt lực chú ý nguy hiểm trên người ngươi.”
Yến Kỳ nói xong, Vân Nhiễm không phản đối: “Được, đêm nay chúng ta sẽ tiến hành biểu diễn phượng hoàng xuất thế, bây giờ ta sẽ về phủ chuẩn bị thuốc, sau đó đưa tới cho ngươi, ngươi phái thuộc hạ vẽ hình phượng hoàng.”
“Được,” Yến Kỳ lắc đầu lắc mình rời đi, Vân Nhiễm gọi hắn lại, chân thành cảm ơn: “Yến Kỳ, cám ơn ngươi.”
Yến Kỳ cười ôn hòa, giải huyệt đạo cho hai nhà hoàn, nhấc người rời đi. Hắn không chỉ muốn có được lời cảm ơn của nàng, hắn muốn có được tim của nàng, hắn tin, từng chuyện từng chuyện sẽ như nước thấm vào lòng nàng, sớm muộn gì cũng có một ngày trong tim nàng có hắn.
Trên xe ngựa, Vân Nhiễm nhíu mày, người này cũng không tệ còn biết nâng Sơn, Dữu Tử lên nhuyễn tháp.
Hai tiểu nha hoàn vừa tỉnh, liền xoay mình, oán giận nói: “Quận chúa, lần sau chúng ta không muốn ngồi cùng xe với người, vì sao mỗi lần Yến quận vương tới đều điểm huyệt ngủ của chúng nô tỳ, chẳng lẽ không thể kêu chúng nô tỳ xuống xe được ?”
Sơn Trà nói xong, Dữu Tử cũng đau khổ: “Quận chúa, cứ như vậy sớm muộn gì chúng nô tỳ cũng bị phế, lần sau nô tỳ muốn ngồi xe riêng.”
Vân Nhiễm đen mặt, nhìn hai tiểu nha hoàn: “Được rồi, lần sau bản quận chúa sẽ nói với Yến quận vương hạ thủ lưu tình.”
Hai tiểu nha hoàn sau nhiều lần chịu khổ, cuối cùng cũng biết xảy ra vấn đề ở chỗ nào. Thì ra là mỗi lần Yến quận vương tới đều điểm huyệt các nàng.
Xe ngựa về tới phủ Vân vương, buổi chiều Vân Nhiễm ở trong viện điều chế ngũ sắc lưu quang họa, sau đó sai Long Nhất đưa cho Yến Kỳ.
Chập tối, Vân Nhiễm đang đi dạo trong hoa viên, làm việc gần nửa ngày, tay có hơi mỏi, nàng khẽ vận động chân tay, tính toán, võ công của mình khi nào sẽ khôi phục. Không có võ công rất thiệt thòi, quan trọng nhất là dễ gặp nguy hiểm, hơi động một chút liền không có khả năng phản kháng. Đây là do nàng dùng thần chú chương thiên phách chữa trị kinh mạch cho người khác, thân thể cũng suy yếu hơn người bình thường.
Có điều cũng may, không bao lâu nữa, công lực của nàng sẽ khôi phục bình thường, thật quá tốt rồi
Vân Nhiễm đang cao hứng, đột nhiên chô tối có người xông tới, mang theo sát khí cuồn cuộn đánh một chưởng về phía Vân Nhiễm.
Sắc măt Vân Nhiễm thay đổi, nhanh chóng lùi lại, đồng thời ra lệnh cho Long Nhị: “Long Nhị, bắt lại cho ta.”
Long Nhị lắc mình đi ra, nhanh chóng đỡ chưởng, người kia thấy một chưởng sượt qua gò má Vân Nhiễm, sắc mặt cũng thay đổi quay lại cùng giao chiến với Long Nhị. Không biết kẻ nào dám lớn mật, trực tiếp chạy đến phủ Vân vương đánh ngừi.
Vừa quan sát, sắc mặt Vân Nhiễm càng khó coi, muốn bốc hỏa, người tới không phải ai xa lạ chính là Đường Tử Khiên, Vân Nhiễm tức muốn hộc máu, tên này lại phát điên gì nữa đây.
“Đường Tử Khiên, tên khốn khiếp, ngươi lại phát điên gì thế, muốn giết bản quận chúa.”
Đường Tử Khiên vừa đánh nhau với Long Nhị, vừa mắng: “Vân Nhiễm, con mẹ nó ngươi còn là người sao? Vì giúp tiện nhân An Nhạc lại đi hãm hại Hương Di.”
Vân Nhiễm nghe hắn nói, tức giận đen mặt, khi nào thì nàng hãm hại Vân Hương Di. Tuy nàng cũng muốn thay An Nhạc thu thập nữ nhân này, nhưng cảm thấy đây là chuyện của ba người bọn họ, nàng không có tư cách xen vào cho nên vẫn chưa ra tay. Sao tên này lại nói nàng hại Vân Hương Di.
“Đường Tử Khiên, ngươi đừng đổ oan cho ta, ta chưa làm gì, Vân Hương Di đã chết hay là tàn phế khiến ngươi đau lòng như vậy.”
Vân Nhiễm không có gì để nói với Đường Tử Khiên, chuyện này là của người khác, hắn muốn giết nàng lại là chuyện khác, dám động vào nàng, nàng sẽ không để yên. Lúc trước ở chùa Tướng Quốc nàng đã nói, từ bây giờ ai dám trêu chọc nàng nàng sẽ không tha cho kẻ đó.
Ý niệm vừa nảy lên, hung dữ ra lệnh cho Long Nhị: “Đánh kẻ ăn nói linh tinh này cho bản quận chúa.”
Long Nhị, nhận được mệnh lệnh, ra tay càng ngoan độc hơn.
Lúc này Ninh Cảnh chạy tới hoa viên, thấy hai người kia đang đánh nhau, quan tâm hỏi Vân Nhiễm: “Vân tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.”
Vân Nhiễm lắc đầu, căm tức nói: “Đường Tử Khiên tự nhiên muốn giết ta, ta sai Long Nhị thu thập hắn.”
Ninh Cảnh nghe Vân Nhiễm nói vậy, sắc mặt sớm thay đổi, bàn tay nắm chặt lại, tụ khí, thân hình khẽ động lao thẳng về phía Đường Tử Khiên. Bây giờ thành hai đánh một, Đường Tử Khiên sao có thể là đối thủ, liên tiếp lùi lại, rất nhanh liền bị Long Nhị cùng Ninh Cảnh đánh cho chật vật, trên mặt cũng ăn vài đấm.
Ninh Cảnh vừa đánh vừa tức giận: “Ngươi đáng chết, tiện nhân, dám giết Vân tỷ tỷ, chúng ta giết ngươi.”
Đường Tử Khiên vừa lùi lại, vừa gọi Vân Nhiễm: “Vân Nhiễm, ngươi dám làm không dám nhận, trước kia ta còn tưởng rằng ngươi chính trực ngay thẳng, bây giờ ta khinh bỉ ngươi.”
Vân Nhiễm, hung dữ, quát lạnh: “Lui xuống.”
Long Nhị lập tức dừng tay lui lại, Ninh Cảnh lại không để ý, vẫn điên cuồng tấn công Đường Tử Khiên, hắn thật sự tức giận, tên vô lại này muốn giết sư phụ hắn nhất định giết hắn.”
Vân Nhiễm quát Ninh Cảnh: “Ninh Cảnh, ta nói ngươi lui xuống không nghe thấy sao?”
Vân Nhiễm muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ninh Cảnh không cam lòng lui xuống đi tới bên cạnh Vân Nhiễm, hung hăng lườm Đường Tử Khiên. Lúc này Đường Tử Khiên chật vật, mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, trên người cũng có nhiều chỗ bị thương.
Xung quanh hoa viên có tiếng bước chân tới gần, Vân Nhiễm không muốn kinh động tới những người khác, nhìn Đường Tử Khiên quát: “Có chuyện gì, theo ta tới viện Như Hương rồi nói.”
Đường Tử Khiên bình tĩnh đi theo sau Vân Nhiễm, nhanh chóng rời khỏi hoa viên. Rất nhanh có thị vệ chạy vội tới, có điều không nhìn thấy ai, trên mặt hiện lên vẻ kỳ lạ nói thầm.
“Rõ ràng vừa nghe thấy có tiếng động.”
“Đúng vậy, các ngươi xem chỗ này có không ít đồ bị đánh hỏng rồi.”
“Chẳng lẽ có trộm, nhanh chóng đi kiểm tra các nơi.”
Thị vệ vương phủ bắt đầu kiểm tra mọi nơi. Vân Nhiễm dẫn Đường Tử Khiên tới viện Như Hương. Bên ngoài viện có trận pháp, hắn không thể tùy tiện xong vào, cũng may hắn xuất hiện ở hoa viên.
Trong phòng khách viện Như Hương, Vân Nhiễm ngồi chính giữa, sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Đường Tử Khiên hỏi.
“Nói đi, sao ngươi lại nói ta hại Vân Hương Di, ta đã làm gì khiến ngươi nghĩ vậy.”
Vân Nhiễm vừa nói xong, Đường Tử Khiên hét lên: “Mặt Vân Hương Di bị hủy rồi, không phải ngươi làm thì là ai, trong phủ này ngoài ngươi còn ai âm hiều dùng độc, hơn nữa ngươi cùng An Nhạc là bằng hữu, có thể ra tay giúp nàng ta.”
Vân Nhiễm kinh ngac, nàng không có ra tay với Vân Hương Di, vậy kẻ nào đã làm, mặt nàng ta bị hủy rồi sao?”
“Mặt Vân Hương Di bị hủy rồi sao?”
Vân Nhiễm cười châm chọc, nữ nhân kia bị hủy dung cũng đáng đời, có điều không phải do nàng hạ dược.
“Là ngươi động chân tay có đúng không?” Đường Tử Khiên lại hét lên, Vân Nhiễm lập tức phủ nhận: “Đường Tử Khiên, đừng ăn nói linh tinh, ta không ra tay với nữ nhân kia, nếu tà ta, ta cũng không sợ nói cho ngươi biết. Nhưng không phải là ta làm ngươi đừng muốn đổ lên đầu ta.”
“Không phải ngươi, thì là ai, ai muốn hại Hương Di.”
Đường Tử Khiên vẫn cho rằng Vân Nhiễm hại Vân Hương Di. Hắn nghĩ vậy là bởi vì, Vân Nhiễm vì An Nhạc mà tuyệt giao với hắn, có thể thấy trong lòng Vân Nhiễm có vị trí rất quan trọng, vì nàng dĩ nhiên Vân Nhiễm có thể hủy mặt của Vân Hương Di.”
Ánh mắt Vân Nhiễm lạnh như băng, hung dữ nhìn Đường Tử Khiên mắng: “Đường Tử Khiên, đầu óc ngươi bị ngập nước sao? May mắn chúng ta đã tuyệt giao, nếu không có bằng hữu như ngươi ta không ngóc đầu dậy được, Vân Nhiễm ta là người như thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ? Ta nói không phải ta làm là không phải, ngươi còn dám tới giết ta, có lần sau có tin ta giết ngươi không.”
Vân Nhiễm nói xong tiến lên hai bước, xuất ra một cây ngân châm, kề lên cổ Đường Tử Khiên, ánh mắt hiện lên sát khí.
“Nếu lần sau dám tìm ta gây phiền phức, có tin ta chém ngươi.”
Đường Tử Khiên ngây ngẩn cả người, không ngờ Vân Nhiễm thật sự muốn giết hắn, trong mắt nàng lóe lên sát khi.
“Từ này về sau, đừng nói ngươi là bằng hữu của ta, ta không có bằng hữu như vậy.”
“Vân Nhiễm, ngươi?” Đường Tử Khiên có chút khổ sổ, cẩn thận suy nghĩ lại với cá tính của Vân Nhiễm, tuy rằng nàng âm hiểm giả dối, nhưng chưa từng tính kế hắn, có lẽ nào hắn đã hiểu lầm.
“Thật sự không phải ngươi làm.”
Vân Nhiễm quay đầu khẽ cười quỷ dị, nhướng mày, ôn hòa nói: “Đường Tử Khiên, có phải ta làm hay không ta lười nói với ngươi, để ta cho ngươi xem diễn.”
Trong mắt Vân Nhiễm hiện lên thị huyết, nàng không muốn xen vào việc của bọn họ. Nhưng hiện tại Vân Hương Di đã muốn trêu chọc nàng, chẳng lẽ nàng phải nhịn sao, tuyệt đối không có khả năng, Vân Hương Di ngươi chờ đó cho ta.
Đường Tử Khiên tự nhiên chạy tới đây tính số với nàng, chắc chắn là tiết mục của Vân Hương di. Nữ nhân này muốn đổ chuyện mặt bị hủy lên người nàng, một khi đã như vậy, sao nàng có thể từ chối tiếp đãi vị nhị tiểu thư Vân gia này.
Đường Tử Khiên nhìn dáng vẻ Vân Nhiễm, bỗng nhiên có chút sợ hãi, Vân Nhiễm muốn làm gì, cho hắn xem trò gì, sao hắn cảm thấy thật bất an.
“Vân Nhiễm, bỏ đi, mặc kệ chuyện này có phải do ngươi làm hay không, ta cũng không trách ngươi. Ta tới tìm ngươi có một yêu cầu, ngươi chữa trị cho Hương Di đi, giúp nàng khôi phục dung nhan, ta sắc không nhắc lại chuyện này nữa có được không?”
Sở dĩ Đường Tử Khiên xuất hiện ở chỗ này, là vì Vân Hương Di nhờ hắn đến xin Vân Nhiễm chữa mặt cho nàng. Để Đường Tử Khiên nhận lời, tiện nhân kia đem chuyện mặt bị hủy đổ lên đầu Vân Nhiễm, Đường Tử Khiên giận dữ, sao còn suy nghĩ được nhiều chỉ muốn tìm Vân Nhiễm tính sổ.
Trong phòng khách, Vân Nhiễm cười rộ lên, nhìn Đường Tử Khiên: “Dựa vào đâu ta phải chữa mặt cho nữ nhân kia, dám hãm hại ta, ta sẽ giúp nàng sao?”
Vân Nhiễm nói xong, ra lệnh cho Long Nhị: “Bắt Đường Tử Khiên lại cho ta.”
Vân Nhiễm nhìn Đường Tử Khiên, cười tỏa nắng: “Không phải ta đã nói sao? Mời ngươi xem diễn.
Lúc này bên ngoài đã tối, khắp nơi trong vương phủ đã lên đèn, cảnh vật chìm trong ánh đèn mờ ảo.
Viện Như Hương lại cực kỳ yên tĩnh, Vân Nhiễm truyền Lệ Chi tiến vào, gần đây Lệ Chi không hầu hạ Vân Nhiễm, nàng ta phụ trách quản lý tiền bạc của Vân Nhiễm, cùng với Triệu ma ma trông coi mọi việc trong viện.
Lệ Chi trầm ổn lại có năng lực, là cánh ta đắc lực của Vân Nhiễm, hơn nữa Vân Nhiễm tin tưởng nàng ta sẽ không phụ sự kỳ vọng, hiện tại cả phủ Vân vương đều nằm trong tay Lệ Chi.
Vân Nhiễm ngoắc tay bảo Lệ Chi tới gần, giao cho nàng một việc, lập tức đi làm.
Trong phòng khách, Vân Nhiễm bưng trà lên khẽ nhấp, Đường Tử Khiên cực kỳ sợ hãi, hắn cảm thấy thứ Vân Nhiễm muốn hắn xem nhất định không tốt, cho nên hắn giãy dụa: “Vân Nhiễm, ta sai rồi, ta không nên nghi ngờ ngươi, ta tin ngươi không có hại Hương Di, ta chỉ xin ngươi chữa khỏi mặt cho nàng.”
“Không phải ngươi nói ta hạ dược sao? Nếu ta đã hạ, vì sao lại phải chữa cho nàng, ngươi nghĩ thật hay.”
“Là ta sai, ngươi giúp nàng một chút đi, vốn ta nên cưới nàng, nhưng bây giờ ta chỉ có thể cưới công chúa An Nhạc, nàng rất đáng thương, cho nên ngươi chữa khỏi cho nàng đi, để ngày sau nàng có thể sống tốt.”
Vân Nhiễm cười quỷ dị, nhìn Đường Tử Khiên, nếu để cho hắn biết, chuyện hắn cùng công chúa An Nhạc là do Vân Hương Di gây nên, không biết hắn cảm thấy thế nào.
Trong phòng khách nhất thời im lặng, ngoại trừ thanh âm Đường Tử Khiên không ngừng xin Vân Nhiễm giúp chữa trị cho Vân Hương Di.
Vân Nhiễm không thèm để ý đến Đường Tử Khiên, đến tận khi Lệ Chi đi tới, Vân Nhiễm nhìn Long Nhị: “Điểm huyệt câm của hắn, dẫn hắn theo chúng ta xem diễn, để hắn bớt giống chó điên, chỗ nào cũng cắn càn.”
Long Nhị điểm huyệt câm của Đường Tử Khiên, khiến hắn không thể nói, chỉ có thể trừng mắt theo Vân Nhiễm đi ra ngoài.
Từ khi Hạ Ngọc Trân rời khỏi phủ Vân vương, lão vương phi yêu nhất chính là Vân Hương Di, bà biết nàng ta muốn vào cung, cho nên mới lệnh cho nàng ta tiến cung dự tuyển, chỉ không ngờ sau đó hoàng thượng ra lệnh cho Hứa An truyền Vân Nhiễm tiến cung.
Trong viện Thu Hương, một mảnh yên tĩnh.
Lúc này trong phòng Vân Hương Di, vang lên tiếng nói chuyện của nha hoàn Kim Châu: “Tiểu thư, người nói xem quận chúa có tới chữa trị cho người không? Đường công tử đã đi lâu như vậy còn chưa trở lại, nói không chừng quận chúa không thèm để ý tới hắn.”
“Câm miệng, còn nói nữa ta sẽ khâu miệng của ngươi lại.”
Vân Hương Di, nghe Kim Châu nói xong sắc mặt hung dữ, Kim Châu nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu thư, nô tỳ chỉ lo lắng cho người.”
“Nói nhiều điều vô ghĩa như vậy làm gì, còn không mau đi xem, nữ nhân kia có tới không.”
Vân Hương Di nhìn trong kính, chỉ thấy khuôn mặt tú lệ ngày xưa, giờ nhợt nhạt bầm dập, còn có nhiều mụn mủ màu trắng, khiến người ta sợ hãi.
Kim Châu vội đi ra ngoài, rất nhanh trước cửa có tiếng bước chân, Vân Nhiễm dẫn theo Sơn Trà cùng Lệ Chi đi tới. Vân Hương di vừa nhìn thấy nàng như thấy được hi vọng, vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Đại tỷ, người tới đây ngồi.”
Vân Nhiễm cũng không để ý tới nàng, nhìn chằm chằm Vân Hương Di, cười châm chọc: “Vân Hương Di, ngươi nhờ Đường Tử Khiên tới tìm ta chữa mặt đúng không?”
“Ta?” Vân Hương Di cắn môi. Nàng ta biết chính mình đi Vân Nhiễm có khả năng sẽ không chịu giú, cho nên mới nói với Đường Tử Khiên để hắn đi tìm Vân Nhiễm.
Giờ khắc này nghe Vân Nhiễm khí thế bức người, Vân Hương Di không biết nói gì mới đúng. Vân Nhiễm nhướng mày, tự nhiên nói: “Nếu muốn ta chữa mặt cho ngươi, cũng không phải không thể, có điều ngươi phải nói lại chuyện buổi tối ngày hôm đó của Đường Tử Khiên cùng công chúa An Nhạc, ta sẽ chữa cho ngươi.”
Vân Hương Di vừa nghe thấy lời Vân Nhiễm, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, theo phản xạ cắn môi.
“Ta không hiểu đại tỷ đang nói chuyện gì?”
“Xem ra ngươi không muốn chữa mặt, nếu đã vậy, bản quận chúa không cần phải ở lại.”
Vân Nhiễm xoay người, phía sau có tiếng người quỳ xuống, nha hoàn Kim Châu nha hoàn bên người Vân Hương Di nhanh chóng lên tiếng: “Quận chúa, nô tỳ đồng ý sẽ kể, chỉ xin người cứu tiểu thư.”
Danh sách chương