Ông già nhìn tôi rất cảnh giác, rõ ràng không tin tưởng," Làm thế nào cô có thể lạc đến đây? Nơi này rất ra, người bình thường khó mà tìm thấy được”

Thái độ tồi tệ của ông lão khiến tôi hơi khó nhổ, nhưng lý do thực sự rất khó nói. "Ông ơi, cháu thực sự bị lạc. Cháu có thể mượn điện thoại của ông không?"

"Không." Ông ta từ chối không do dự và chuẩn bị đóng cửa.

Tôi vội vàng đặt cánh tay của mình vào cánh cửa, " vậy ông có thể cho cháu xin cốc nước không? Cháu rất khát, và chưa được ăn gì trong ngày hôm nay." Tôi thực sự chưa ăn, và bây giờ tôi rất đói.

"Đợi một lát tôi sẽ mang nước ra cho cô." Ông lão quay lại và đóng cửa thật chặt, không chừa một lỗ hổng.

Sau một lúc ông ta mở cửa với một chiếc cốc trong tay và nhét chiếc ly vào tay tôi. "Uống nhanh rồi đi đi, nếu không... đừng trách tôi..."

Giọng ông ta càng lúc càng nhỏ, và tôi chỉ có thể phân biệt được một vài âm thanh bằng tai. Tôi đang suy nghĩ về việc có nên quay vào từ cửa sổ không, có vẻ như ông ta nhìn ra suy nghĩ của tôi cũng k vội vàng đóng cửa sổ mà nhìn thẳng vào cái kính trong tay tôi.

Tôi cảm thấy tóc gáy lạnh dựng đứng, và rồi tôi nhận ra rằng tôi vẫn đang cầm ly trên tay. Nhìn xuống, tôi thấy một lớp mỡ màu vàng nổi trên bề mặt ly nước.

Tôi cảm thấy ghê tởm trong lòng, do dự uống nước, nhưng bị ông già thiếu kiên nhẫn bắt đi và cánh cửa bị đóng lại bằng một tiếng "bụp". Tôi chưa trả lời, và tôi bị bỏ lại trong hành lang trống rỗng. Một mình.

Một cánh cửa lặng lẽ mở ra sau lưng tôi. Tôi chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi sau lưng. Tôi không thể không rùng mình. Khi tôi nhìn lại, đó là một phụ nữ trung niên. Cô ấy rất kinh hoàng sau đó cảm thấy nhẹ nhõm khi không thấy ai xung quanh. Cô thì thầm với tôi, "Cô bé, đến đây, đừng đứng đó."

Tôi làm theo lời của cô ấy và bước vào phòng tránh đi cái lạnh bên ngoài” Căn phòng nhỏ, với đầy đủ đồ đạc, rèm cửa không được đóng lại, tán lá cây che khuất chỉ có một vài tia sáng chiếu vào.

Người phụ nữ quay lại và đóng cửa lại, vì vậy cô ấy dám nói to, mãi tôi cũng thấy một người bình thường trong một thời gian dài. “Tôi nói với cô, đừng nói chuyện với ông già, ông ấy có một vấn đề ở đây” Sau đó, cô ấy chỉ ngón tay vào đầu mình. "Thật may ông ấy không làm gì cô, lần sau đừng đến nơi này”

"Có chuyện gì với ông ta vậy?" Tôi không thoải mái kéo góc quần áo của cô ấy ra, tò mò.

"Cô không đâu biết, ông ta cũng rất đáng thương. Kể từ khi con trai ông ta chết, ông ta già đi cả chục tuổi trong vài ngày, vợ ông ta cũng vậy”

"Bà đó à?" Tôi nhớ bà già mà tôi đã thấy trước đây, lưng còng và già như cái cây khô

"Cô đã nhìn thấy bà ấy chưa? Ôi chúa ơi, cô phải cách xa họ một chút." Người phụ nữ chạm vào ngực cô với nỗi sợ hãi kéo dài.

Tuy nhiên, tôi tò mò về một điều khác, "Tại sao mà con trai họ chết?"

Người phụ nữ cúi đầu và vuốt ve những chiếc sừng xếp li. "Con trai của họ là một người đàn ông hư hỏng, anh ta đã làm chết đi đứa con trong bụng vợ anh ta, người phụ nữ xinh đẹp đó đã tự tử vì anh ta”

"Người phụ nữ xinh đẹp đó?" Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, như thể nắm lấy thông tin quan trọng.

"Ừ, người phụ nữ đó trông ổn, nhưng thật đáng tiếc..." Giọng nói của người phụ nữ hơi vô cảm, và cô ấy cúi đầu để làm phẳng góc quần áo, nhưng điều đó không giúp ích gì.

"Wow wow..." Một tiếng khóc của đứa bé đột nhiên vang lên, và người phụ nữ nói với tôi vội vàng, "cô ngồi đây một lúc, tôi đi bế em bé, nhóc con tỉnh ngủ rồi”

Tôi ngay lập tức đi theo cô ấy, "Tôi sẽ đi với cô”

Người phụ nữ có phần lưỡng lự, nhưng tôi nhất quyết đi theo cô ấy vào phòng bên.Phòng bên trong hẹp hơn, với một chiếc giường trẻ em ở giữa. Trước khi tôi đến gần, tôi thấy rằng cô ấy đã ôm đứa bé quấn chặt Trong vòng tay cô rồi đưa núm vú vào miệng nó

Tôi định hỏi cô ấy làm thế nào để thoát khỏi nơi này, và khi tôi nhìn lên, tôi tình cờ thấy rất nhiều vết máu trên quần áo. "Sao cô lại bị chảy máu?"

Máu chảy ra từ miệng em bé. Đứa bé cắn vú cô, nhưng cô không phản ứng gì cả. Cô ngồi đó im lặng và dường như mất hồn.

"Uống, uống... tôi và bạn... một..." người phụ nữ lẩm bẩm và lần này tôi nghe rõ.

Anh với em là một, chúng ta luôn bên nhau.

Tôi cảm thấy một cảm giác lo lắng mạnh mẽ hơn xuất hiện trong lòng. Đột nhiên, cánh cửa phòng được mở ra và một âm thanh vỡ lớn vang lên, nhưng người phụ nữ vẫn không đáp lại.

Trước cửa là bà già và ông già. Họ bước vào cùng nhau và dường như không thấy tôi. Bà già nói với giọng khàn khàn: "Đến giờ phải ăn rồi, con trai mẹ đói lắm rồi mẹ đến đây”

Ông già trả lời:”Con trai chúng ta mạnh nhất, nhưng không thể đói, hãy đến và cắn bố." Ông vươn cánh tay gầy của mình lên.

Người phụ nữ dường như đã mất linh hồn, kéo đứa bé trong tay, nuốt miệng nhai thịt và máu trên núm vú của người phụ nữ trong cái miệng nhỏ quằn quại. Tôi thấy rằng núm vú tròn ban đầu của người phụ nữ đã bị khô. Có một lỗ lớn trên ngực.

Ông già bế đứa trẻ trên tay. Đứa trẻ nhắm mắt lại và đưa tay vào miệng để bắt đầu nhai.

Cả ba người họ thay đổi cách cho ăn. Không khí tràn ngập mùi máu nồng nặc. Tôi hơi căng ngực. Có gì đó trong bụng tôi đang lên men, bốc lên, lan khắp cổ họng. Vị chua đến miệng tôi chạy lại bức tường và nôn mửa.

Gia đình này thật điên rồ, đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi khi hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện