Mắt Tiểu Nhiễm sưng đến lợi hại, tựa như là dáng vẻ khóc cả một ngày, vô cùng đáng thương.
Giống hệt như một cô ngốc
Nàng lảo đảo đứng lên, nhìn tôi chờ mong, thút tha thút thít nói với tôi: "Nếu như chị là Vân Thiển, vậy cùng em về nhà có được không?"
Được, đương nhiên được.
Tôi tung bay ở trước mặt nàng, nhìn nàng cắn cắn môi thấp thỏm giống như con thỏ nhỏ nơm nớp lo sợ đang run run.
Kỳ thực nàng không cần lo lắng như vậy, tôi đương nhiên sẽ cùng nàng trở về, tôi không chịu nổi mỗi khi nàng khóc, huống hồ đó cũng là nhà của tôi, hẳn là nàng cũng rõ điều đó.
Hơn nữa tôi rất thích nghe nàng nói "Vân Thiển của em". Tôi rất thích cái cảm giác được sủng nịch, rồi tôi cũng sẽ giống Tiểu Nhiễm như vậy.
Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằn khoảng không vắng vẻ không có cảm giác được tôi đáp lại, thất vọng xìu hai vai xuống, nàng đại khái cho rằng tôi không đáp ứng.
Tôi cúi người xuống nhìn A Miêu vẫy tay gọi nó: "Đi, A Miêu"
A Miêu hào hứng lè lưỡi rượt theo tôi, bọn tôi đi được hai bước, đồng thời dừng lại quay đầu nhìn Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm vừa mừng vừa sợ nhìn A Miêu, nhìn quanh bốn phía không thấy, vội vã đuổi theo, nàng xem ra rất cao hứng, một bên lau một mặt nước mắt một bên cười cười như thế như kẻ ngốc, "Chúng ta về nhà thôi" nàng lau nước mắt cười nói.
Tôi không biết lúc nào trên mặt mình lại nhoẻn lên một ý cười, tâm tình cũng tốt lên, đại khái là bấy giờ Tiểu Nhiểm không có sợ tôi, tôi lại nhìn qua con mắt sưng sưng, cái mũi đỏ ửng kia, Tiểu Nhiễm không chút nào bận tâm đến hình tượng, trái lại cảm thấy nàng đáng yêu, đưa tay dắt lấy tay nàng, đương nhiên là không chạm được, có điều không hề gì, tôi chẳng qua là cảm thấy cứ như vậy càng giống một đôi tình nhân hơn.
Bọn tôi đi tới vài bước, tôi nghe thấy được âm thanh phía sau, quay đầu nhìn về phía hai bảo an kia, hai bảo an tụm lại cùng nhau hướng về phía Tiểu Nhiễm chỉ chỉ chỏ chỏ thấp giọng nói gì đó, đúng là Tiểu Nhiễm xác thực cùng người tâm thần đồng dạng, cũng không trách người khác chỉ điểm nàng, hơn nửa đêm đi ra tìm một con ma, tôi cũng cảm thấy kì quặc huống gì người khác.
Tôi lại dời tầm mắt nhìn về Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm không hề bận tâm, trái lại rất hưng phấn, ý cười cũng không thể giấu được, thế nhưng nàng hiện tại lôi thôi lếch thếch, cười lên nữa trông rất buồn cười, lại có chút ngốc nghếch, rồi cùng đi phía trước thích thú đắc ý như A Miêu, quả nhiên một người một cún đều ngốc nghếch giống nhau.
Tôi nhìn về phía trước chúng tôi đang hư hư nắm tay nhau, lại ngẩng lên nhìn về hướng nhà phía trước.
Sau khi trở về nhà, Tiểu Nhiễm liền bắt đầu bận túi bụi, nàng đem một cái bàn nhỏ đặt trong góc phòng khách dọn dẹp đi một vài vật linh tinh nho nhỏ trên đó, lại tìm ra một bức ảnh bản gốc một người đặt vào khung hình, ảnh chụp cùng khung ảnh không đồng bộ, Tiểu Nhiễm liền miễn cưỡng cắt tỉa bớt bên rìa góc của tấm ảnh chụp rồi đưa vào khung hình, tôi chưa từng nhìn thấy tấm ảnh chụp này, thoạt nhìn giống giấy chứng nhận hoặc hộ chiếu mà chỉ có nửa thân người trên như vậy, lại còn mặc âu phục, trông cũng rất dễ nhìn đấy chứ.
Editor: từ gốc 相框里 dịch là: Tương Khuông Lí, 相框 nghĩa là khung hình, không biết nó thêm Lí thì có nghĩa gì, nhưng cứ hiểu đại khái khung hình để thờ cúng ý. ( •̀ᄇ• ́)ﻭ
______________________________
Tôi đầy hứng thú tung bay ở phía trước bàn nhỏ tỉ mỉ nhìn tấm ảnh này của chính mình, nghe thấy tiếng lục lọi lộn xộn ở gian phòng khác, vừa định bay qua xem, chỉ thấy Tiểu Nhiễm cầm bao thuốc lá chạy tới.
Đây là để làm gì? Tôi mờ mịt nhìn nàng, cũng chưa từng thấy Tiểu Nhiễm hút thuốc nha.
Cái khói phun bốc lên kia cũng biết là do thời gian để quá lâu dài nên chất lượng không còn tốt nữa, Tiểu Nhiễm dùng bật lửa nhen lên mấy cái cũng không có lên khói, hận không chính mình hút một hơi để nó thắp cháy lên, vừa nhìn nàng chính là không có biết hút thuốc, rời hút khỏi điếu thuốc liền sặc sụa ho khan, vốn là con mắt khóc trước đó nên mẫn cảm mà cay đỏ lên, nàng vội vả phất tay tản bớt đi khói thuốc trước mắt, sau đó ngược lại đặt điếu thuốc đang bốc khói vào cái hộp thiết, nhìn hình của tôi nói: "Trong nhà cũng không có nhan, ngày mai em đi mua, hôm nay chị liền tạm như thế nhé, thuốc lá này đều đã bỏ phế hơn hai năm, vẫn là do chị hút còn xót lại, em đều quên mất để nó ở đâu, may mà còn tìm ra được".
Ah, nguyên lai là cho mình, tôi lúc này mới chợt ngộ ra, nguyên lai là nàng không phải muốn hút thuốc, là muốn bái tế tôi, trong phim ảnh đều diễn như vậy, tôi đã xem qua, chỉ là lúc này không có liên tưởng, dù sao chuyện này cũng nảy sinh quá bất chợt đi.
Có thể kỳ thực cũng không cần như vậy, tôi cũng không phải ma quỷ.
Tiểu Nhiễm xua khói thuốc nhìn bức ảnh, cũng không biết có phải là do vụ cay mắt của nàng hay không, nàng không ngừng nháy mắt, cuối cùng một bên lau mắt một bên chậm rãi ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn hình tôi, nhỏ âm thanh nói: "Hôm nay làm em sợ hết hồn".
Tôi tin lời này của nàng, lúc nàng phát giác ra tôi, xác thực một dạng dáng vẻ như sắp bị hù chết, nghe nàng vừa nói thế, tôi cúi đầu phá lên cười một tiếng.
"Chị chớ có trách em, em không phải sợ chị đâu" nàng nói thêm.
Nàng không phải sợ tôi? Vậy tại sao còn muốn chạy đây? Tôi không hiểu.
Sau đó tôi nghe Tiểu Nhiễm chậm rãi kể lại, nàng nói nàng kỳ thực có đến ba lần cảm nhận bên người như có cái gì đó theo.
Ba lần nhiều như vậy? Tôi rất bất ngờ.
Sau đó Tiểu Nhiễm nói, lúc lần thứ nhất nàng phát hiện, là mấy tháng trước lúc sáng sớm tôi cùng A Miêu chơi đùa, khi đó nàng cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, bởi vì A Miêu hay thường cùng tôi chơi như vậy, mà nàng thì đứng ngay ở một bên nhìn, sẽ cảm thấy chúng ta rất giống một gia đình.
Tôi nhớ ra rồi, đó là ngày đầu tiên tôi tới, cùng A Miêu chơi trò vỗ tay, Tiểu Nhiễm vừa thức dậy không tỉnh táo, còn tưởng rằng chính mình hồ đồ.
Dù sao tôi cũng đã chết, làm sao có khả năng phát sinh sự tình như lúc còn sống?
Lần thứ hai, chính là thời điểm đẩy cái thanh niên kia.
Lúc đó tôi không thấy được, nhưng kỳ thực dao trong vỏ của Tiểu đã muốn rút ra, nếu như thanh niên kia thực sự gây bất lợi cho nàng, sẽ đụng phải dao, thời điểm lúc thanh niên kia vọt tới trước mặt nàng,Tiểu Nhiễm lúc đó sợ sệt nắm chặt lấy con dao, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp bay ra ngoài.
Cách khá xa không nhìn thấy, Tiểu Nhiễm nhìn được rất rõ ràng, ngay ở trước mắt nàng, cậu thanh niên kia bị đẩy ra ngoài, chuyện này tự nhiên thì làm sao có khả năng đây?
Sau đó nàng nhìn một màn tai nạn xe của thanh niên kia, đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn của tôi là giống y nhau.
Nàng cũng không biết thế nào, ngay lập tức nghĩ đến, có phải hay không tôi đã trở về?
Tình cảnh lúc tai nạn xe diễn ra lưu lại quá nhiều kích động, dù sao tôi cũng bị do tai nạn xe mà chết, còn là bởi vì nàng.
Không trách...Nàng sau khi trở về ngơ ngơ ngác ngác bệnh một ngày, nguyên lai bởi vì nhớ tôi.
Sau vụ kia, Tiểu Nhiễm liền bắt đầu phát hiện, tôi ở bên cạnh nàng, ngày hôm nay cố ý chơi trò chơi nhỏ trước đây, chính là muốn xác nhận, ở cạnh nàng có thật hay không là có một con ma không thể nhìn thấy, chỉ là tôi không phải là ma...
Nếu như là người khác, A Miêu sẽ không như vậy mà chơi cùng, nàng nhìn thấy A Miêu làm như vậy, liền lập tức có chút hoảng.
Bản thân nàng cũng không biết là hoảng sợ cái gì, hay là có một chút sợ sệt thôi, dù sao tôi đã chết hơn hai năm, đột nhiên trở về như vậy, nhất thời thật khó tiếp thu, liền vội vội vàng vàng mà chạy về nhà.
Có thể một hồi sau, nàng liền cảm thầy trong lòng vắng vẻ.
Nàng vốn định làm bộ cho qua chuyện này, nhưng còn chưa tới một ngày, nàng liền nhịn không được, không thể không đi tìm tôi.
Nàng nói nàng rất nhớ tôi, hỏi tôi tại sao bây giờ mới về, lại nói rất nhiều chuyện vặt trước đây của cả hai.
Chỉ là đáng tiếc, nàng nói nhiều chuyện của cả hai trước đây như vậy, kỳ thực tôi lại không có nhớ hay ấn tượng gì.
Tiểu Nhiễm nói liên thuyên lằng nhằng đến tận khi trời sắp sáng, nàng trầm thấp thờ dài một tiếng, bưng kín mặt, tôi nghe nàng trầm muộn hỏi tôi: "Vân Thiển, chị tại sao không hiện ra, tại sao không để ý đến em, đừng bắt em như một cái đứa ngốc như vậy, tự biên tự diễn như vậy a".
Có thể là một đứa ngốc, em nói những chuyện kia, tôi đều không có cách nào đáp được.
Tôi có thể làm, chỉ là một cái nhẹ nhàng ôm ấp nàng cũng không thể cho nàng cảm nhận được.
Giống hệt như một cô ngốc
Nàng lảo đảo đứng lên, nhìn tôi chờ mong, thút tha thút thít nói với tôi: "Nếu như chị là Vân Thiển, vậy cùng em về nhà có được không?"
Được, đương nhiên được.
Tôi tung bay ở trước mặt nàng, nhìn nàng cắn cắn môi thấp thỏm giống như con thỏ nhỏ nơm nớp lo sợ đang run run.
Kỳ thực nàng không cần lo lắng như vậy, tôi đương nhiên sẽ cùng nàng trở về, tôi không chịu nổi mỗi khi nàng khóc, huống hồ đó cũng là nhà của tôi, hẳn là nàng cũng rõ điều đó.
Hơn nữa tôi rất thích nghe nàng nói "Vân Thiển của em". Tôi rất thích cái cảm giác được sủng nịch, rồi tôi cũng sẽ giống Tiểu Nhiễm như vậy.
Tiểu Nhiễm nhìn chằm chằn khoảng không vắng vẻ không có cảm giác được tôi đáp lại, thất vọng xìu hai vai xuống, nàng đại khái cho rằng tôi không đáp ứng.
Tôi cúi người xuống nhìn A Miêu vẫy tay gọi nó: "Đi, A Miêu"
A Miêu hào hứng lè lưỡi rượt theo tôi, bọn tôi đi được hai bước, đồng thời dừng lại quay đầu nhìn Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm vừa mừng vừa sợ nhìn A Miêu, nhìn quanh bốn phía không thấy, vội vã đuổi theo, nàng xem ra rất cao hứng, một bên lau một mặt nước mắt một bên cười cười như thế như kẻ ngốc, "Chúng ta về nhà thôi" nàng lau nước mắt cười nói.
Tôi không biết lúc nào trên mặt mình lại nhoẻn lên một ý cười, tâm tình cũng tốt lên, đại khái là bấy giờ Tiểu Nhiểm không có sợ tôi, tôi lại nhìn qua con mắt sưng sưng, cái mũi đỏ ửng kia, Tiểu Nhiễm không chút nào bận tâm đến hình tượng, trái lại cảm thấy nàng đáng yêu, đưa tay dắt lấy tay nàng, đương nhiên là không chạm được, có điều không hề gì, tôi chẳng qua là cảm thấy cứ như vậy càng giống một đôi tình nhân hơn.
Bọn tôi đi tới vài bước, tôi nghe thấy được âm thanh phía sau, quay đầu nhìn về phía hai bảo an kia, hai bảo an tụm lại cùng nhau hướng về phía Tiểu Nhiễm chỉ chỉ chỏ chỏ thấp giọng nói gì đó, đúng là Tiểu Nhiễm xác thực cùng người tâm thần đồng dạng, cũng không trách người khác chỉ điểm nàng, hơn nửa đêm đi ra tìm một con ma, tôi cũng cảm thấy kì quặc huống gì người khác.
Tôi lại dời tầm mắt nhìn về Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm không hề bận tâm, trái lại rất hưng phấn, ý cười cũng không thể giấu được, thế nhưng nàng hiện tại lôi thôi lếch thếch, cười lên nữa trông rất buồn cười, lại có chút ngốc nghếch, rồi cùng đi phía trước thích thú đắc ý như A Miêu, quả nhiên một người một cún đều ngốc nghếch giống nhau.
Tôi nhìn về phía trước chúng tôi đang hư hư nắm tay nhau, lại ngẩng lên nhìn về hướng nhà phía trước.
Sau khi trở về nhà, Tiểu Nhiễm liền bắt đầu bận túi bụi, nàng đem một cái bàn nhỏ đặt trong góc phòng khách dọn dẹp đi một vài vật linh tinh nho nhỏ trên đó, lại tìm ra một bức ảnh bản gốc một người đặt vào khung hình, ảnh chụp cùng khung ảnh không đồng bộ, Tiểu Nhiễm liền miễn cưỡng cắt tỉa bớt bên rìa góc của tấm ảnh chụp rồi đưa vào khung hình, tôi chưa từng nhìn thấy tấm ảnh chụp này, thoạt nhìn giống giấy chứng nhận hoặc hộ chiếu mà chỉ có nửa thân người trên như vậy, lại còn mặc âu phục, trông cũng rất dễ nhìn đấy chứ.
Editor: từ gốc 相框里 dịch là: Tương Khuông Lí, 相框 nghĩa là khung hình, không biết nó thêm Lí thì có nghĩa gì, nhưng cứ hiểu đại khái khung hình để thờ cúng ý. ( •̀ᄇ• ́)ﻭ
______________________________
Tôi đầy hứng thú tung bay ở phía trước bàn nhỏ tỉ mỉ nhìn tấm ảnh này của chính mình, nghe thấy tiếng lục lọi lộn xộn ở gian phòng khác, vừa định bay qua xem, chỉ thấy Tiểu Nhiễm cầm bao thuốc lá chạy tới.
Đây là để làm gì? Tôi mờ mịt nhìn nàng, cũng chưa từng thấy Tiểu Nhiễm hút thuốc nha.
Cái khói phun bốc lên kia cũng biết là do thời gian để quá lâu dài nên chất lượng không còn tốt nữa, Tiểu Nhiễm dùng bật lửa nhen lên mấy cái cũng không có lên khói, hận không chính mình hút một hơi để nó thắp cháy lên, vừa nhìn nàng chính là không có biết hút thuốc, rời hút khỏi điếu thuốc liền sặc sụa ho khan, vốn là con mắt khóc trước đó nên mẫn cảm mà cay đỏ lên, nàng vội vả phất tay tản bớt đi khói thuốc trước mắt, sau đó ngược lại đặt điếu thuốc đang bốc khói vào cái hộp thiết, nhìn hình của tôi nói: "Trong nhà cũng không có nhan, ngày mai em đi mua, hôm nay chị liền tạm như thế nhé, thuốc lá này đều đã bỏ phế hơn hai năm, vẫn là do chị hút còn xót lại, em đều quên mất để nó ở đâu, may mà còn tìm ra được".
Ah, nguyên lai là cho mình, tôi lúc này mới chợt ngộ ra, nguyên lai là nàng không phải muốn hút thuốc, là muốn bái tế tôi, trong phim ảnh đều diễn như vậy, tôi đã xem qua, chỉ là lúc này không có liên tưởng, dù sao chuyện này cũng nảy sinh quá bất chợt đi.
Có thể kỳ thực cũng không cần như vậy, tôi cũng không phải ma quỷ.
Tiểu Nhiễm xua khói thuốc nhìn bức ảnh, cũng không biết có phải là do vụ cay mắt của nàng hay không, nàng không ngừng nháy mắt, cuối cùng một bên lau mắt một bên chậm rãi ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn hình tôi, nhỏ âm thanh nói: "Hôm nay làm em sợ hết hồn".
Tôi tin lời này của nàng, lúc nàng phát giác ra tôi, xác thực một dạng dáng vẻ như sắp bị hù chết, nghe nàng vừa nói thế, tôi cúi đầu phá lên cười một tiếng.
"Chị chớ có trách em, em không phải sợ chị đâu" nàng nói thêm.
Nàng không phải sợ tôi? Vậy tại sao còn muốn chạy đây? Tôi không hiểu.
Sau đó tôi nghe Tiểu Nhiễm chậm rãi kể lại, nàng nói nàng kỳ thực có đến ba lần cảm nhận bên người như có cái gì đó theo.
Ba lần nhiều như vậy? Tôi rất bất ngờ.
Sau đó Tiểu Nhiễm nói, lúc lần thứ nhất nàng phát hiện, là mấy tháng trước lúc sáng sớm tôi cùng A Miêu chơi đùa, khi đó nàng cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc, bởi vì A Miêu hay thường cùng tôi chơi như vậy, mà nàng thì đứng ngay ở một bên nhìn, sẽ cảm thấy chúng ta rất giống một gia đình.
Tôi nhớ ra rồi, đó là ngày đầu tiên tôi tới, cùng A Miêu chơi trò vỗ tay, Tiểu Nhiễm vừa thức dậy không tỉnh táo, còn tưởng rằng chính mình hồ đồ.
Dù sao tôi cũng đã chết, làm sao có khả năng phát sinh sự tình như lúc còn sống?
Lần thứ hai, chính là thời điểm đẩy cái thanh niên kia.
Lúc đó tôi không thấy được, nhưng kỳ thực dao trong vỏ của Tiểu đã muốn rút ra, nếu như thanh niên kia thực sự gây bất lợi cho nàng, sẽ đụng phải dao, thời điểm lúc thanh niên kia vọt tới trước mặt nàng,Tiểu Nhiễm lúc đó sợ sệt nắm chặt lấy con dao, nhưng không ngờ hắn lại trực tiếp bay ra ngoài.
Cách khá xa không nhìn thấy, Tiểu Nhiễm nhìn được rất rõ ràng, ngay ở trước mắt nàng, cậu thanh niên kia bị đẩy ra ngoài, chuyện này tự nhiên thì làm sao có khả năng đây?
Sau đó nàng nhìn một màn tai nạn xe của thanh niên kia, đột nhiên nhớ tới vụ tai nạn của tôi là giống y nhau.
Nàng cũng không biết thế nào, ngay lập tức nghĩ đến, có phải hay không tôi đã trở về?
Tình cảnh lúc tai nạn xe diễn ra lưu lại quá nhiều kích động, dù sao tôi cũng bị do tai nạn xe mà chết, còn là bởi vì nàng.
Không trách...Nàng sau khi trở về ngơ ngơ ngác ngác bệnh một ngày, nguyên lai bởi vì nhớ tôi.
Sau vụ kia, Tiểu Nhiễm liền bắt đầu phát hiện, tôi ở bên cạnh nàng, ngày hôm nay cố ý chơi trò chơi nhỏ trước đây, chính là muốn xác nhận, ở cạnh nàng có thật hay không là có một con ma không thể nhìn thấy, chỉ là tôi không phải là ma...
Nếu như là người khác, A Miêu sẽ không như vậy mà chơi cùng, nàng nhìn thấy A Miêu làm như vậy, liền lập tức có chút hoảng.
Bản thân nàng cũng không biết là hoảng sợ cái gì, hay là có một chút sợ sệt thôi, dù sao tôi đã chết hơn hai năm, đột nhiên trở về như vậy, nhất thời thật khó tiếp thu, liền vội vội vàng vàng mà chạy về nhà.
Có thể một hồi sau, nàng liền cảm thầy trong lòng vắng vẻ.
Nàng vốn định làm bộ cho qua chuyện này, nhưng còn chưa tới một ngày, nàng liền nhịn không được, không thể không đi tìm tôi.
Nàng nói nàng rất nhớ tôi, hỏi tôi tại sao bây giờ mới về, lại nói rất nhiều chuyện vặt trước đây của cả hai.
Chỉ là đáng tiếc, nàng nói nhiều chuyện của cả hai trước đây như vậy, kỳ thực tôi lại không có nhớ hay ấn tượng gì.
Tiểu Nhiễm nói liên thuyên lằng nhằng đến tận khi trời sắp sáng, nàng trầm thấp thờ dài một tiếng, bưng kín mặt, tôi nghe nàng trầm muộn hỏi tôi: "Vân Thiển, chị tại sao không hiện ra, tại sao không để ý đến em, đừng bắt em như một cái đứa ngốc như vậy, tự biên tự diễn như vậy a".
Có thể là một đứa ngốc, em nói những chuyện kia, tôi đều không có cách nào đáp được.
Tôi có thể làm, chỉ là một cái nhẹ nhàng ôm ấp nàng cũng không thể cho nàng cảm nhận được.
Danh sách chương