Đại khái là từ lúc cùng con ma Kỳ Bội kết giao qua lại, tôi liền lưu tâm chính mình có dung mạo ra sao. Kỳ thực không tính là kết giao quá sâu sắc, chỉ là dẫn cô nàng đi xem phim, cuối cùng tôi bởi vì thiếu kiên nhẫn mà thẳng thắn tuỳ ý bỏ mặc cô ấy muốn ra sao thì ra, hơn hết đến cuối cùng tôi cũng là con ma duy nhất nàng ta giao lưu, khi tiếp xúc với cô, tôi đối với chuyện sinh tử rất không quan tâm cũng như đối với sự tình lúc mình còn sống không mảy may tìm tòi nghiên cứu.

Tôi dáng vẻ ra sao, tôi hỏi qua Quỷ sai, nhưng hắn đã lừa tôi, sau đó cũng đã gặp qua mấy con ma khác, chỉ là do bị chuyện khác chiếm mất sự chú ý mà quên đi hỏi, bất quá tôi muốn nếu như khi tôi còn sống cùng Tiểu Nhiễm có quan hệ là một đôi tình nhân, vậy tôi cùng cô ấy không kém tuổi bao nhiêu, bằng không nếu tôi là một phụ nữ trung niên, vậy cũng xem như là trâu già thích gặm cỏ non, Tiểu Nhiễm tuy rằng yêu thích nữ nhân, nhưng nhìn lên vẫn có lập trường.

Hai mươi tám, hai mươi chín, chính là cái độ tuổi hào hoa phong nhã, lại như Tiểu Nhiễm, nói toạc ra là xinh đẹp, kiêu sa không một chút kiêng dè.

Tôi nằm thẳng tấp bên cạnh Tiểu Nhiễm nhìn như có như không lên trần nhà, thực sự cảm thấy tẻ nhạt, nghiêng đầu qua ngắm Tiểu Nhiễm. Tiểu Nhiễm hướng tôi nằm nghiêng, ngủ rất an ổn, so với bộ dạng tư thế câu nệ kia lúc cô ấy bắt đầu ngủ thoải mái hơn nhiều, cái bộ dáng này của cô, để cho tôi cảm giác cô ấy thật mới xem như là giống như ngủ rồi sau khi mộng du.

Tay của cô ấy không có để trong chăn, tuỳ ý khoát lên bên cạnh người, tôi nhìn hai cái tay kia rất muốn thử nắm chặt một cái, đột nhiên cảm thấy mình lẽ ra nên là như vậy, tôi liền sờ tay cô ấy, như điều hiển nhiên, bàn tay tôi trong suốt xuyên qua ngón tay của cô, cái gì cũng không chạm được, chỉ có thể hư hư bày ra một bộ dạng tư thế cầm tay cô ấy.

Tôi luôn quên chính mình không phải là ma, là cái tình duyên, tình duyên có tình duyên tốt, nếu như tôi là ma, chính mình vẫn dựa vào cô ấy như vậy không nên, dù sao ma quỷ âm khí cũng nặng một ít, dựa vào người sống lâu dài, sẽ luôn để cho người sống cảm thấy âm lãnh, nếu tôi cùng Tiểu Nhiễm khi còn sống là quan hệ luyến ái, đương nhiên cũng không muốn làm hại cô ấy. May mà tôi là cái tình duyên, cho dù mỗi ngày đều cùng Tiểu Nhiễm làm bạn, cũng sẽ không để Tiểu Nhiễm bị ảnh hưởng gì, vừa nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy thập phần vui vẻ.

Dù sao chết cũng đã chết rồi, ai oán cũng sẽ không thay đổi được chuyện thực này, tình duyên dù sao cũng khá hơn ma quỷ một chút.

Ngẩn người đối với tôi mà nói là chuyện thường ngày, dù sao tôi chết rồi, Quỷ sai cũng không bắt tôi đi đầu thai, thời gian đối với tôi mà nói là quá dài lâu, tôi cái gì lại cũng không thể làm, vì lẽ đó chỉ có thể ngẩn người.

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm tay tôi cùng Tiểu Nhiễm hư không cùng nhau nắm lại, mãi đến tận khi Tiểu Nhiễm thức giấc.

Tiểu Nhiễm lần này tỉnh dậy rất tự nhiên, còn say ngủ, lê dép xoa xoa tóc rối tung đi ra phòng ngủ, tôi theo cô ấy bay ra phòng khách, A Miêu tai rất thính, đã bị động tĩnh làm thức giấc, thật biết điều nằm nhoài trước cửa phòng, xem chính là tôi đi ra, rất vui vẻ vẫy đuôi.

"Sớm vậy A Miêu" Tiểu Nhiễm hững hờ hướng A Miêu chào hỏi, ung dung lắc lư đi vào phòng vệ sinh.

A Miêu ngủ một giấc tinh thần lên ghê gớm, vây quanh tôi lòng vòng, đối với người nhìn thấy là tôi, A Miêu ta rất hoan nghênh vẫn rất yêu thích tôi nhất, tôi liền hướng cúi người xuống chào hỏi A Miêu: "Sớm nha A Miêu", A Miêu hướng tôi vẫy đuôi, A Miêu liền nghĩ là tôi muốn chơi cùng nó, rất hưng phấn nhào về phía tôi, nó thực sự không chịu nhớ, tôi là ma, nó đương nhiên vồ hụt, có điều đại khái dung lượng não A Miêu có hạn, quay đầu liền quên sự tình, vẫn cứ quấn quít lấy tôi không tha, bay một bước liền muốn sít sao cùng theo, nếu như tôi là một con người, nó đại khái sẽ cắn ống quần của tôi không tha hướng về tôi làm nũng, thật là không có biện pháp, bất quá tôi vẫn người xổm người xuống, muốn nhìn con lông vàng này một chút coi nó muốn làm gì, kết quả tôi vừa ngồi chồm hổm xuống, A Miêu như bị trúng cái gì, lỗ tai run run lên, con mắt lập tức sáng rực, sau đó đột nhiên lại nằm lật ngửa người trên mặt đất hướng cái bụng về tôi nằm ở trên sàn uốn éo tớ lui.

Tôi vốn là ma, như thế nào có thể gãi ngứa cho nó đây? Nhưng xem ra ánh mắt A Miêu rất trông chờ, tôi tiện tay đặt lên bụng A Miêu xoa qua loa, A Miêu không hề có cảm giác gì, lại lật thân nằm nhoài trên sàn nhà, nghiêng đầu rất nghi hoặc nhìn tôi.

Thực sự là một con cẩu ngốc nghếch, không thấy tôi là ma sao? Tiểu Nhiễm đại khái nghe thấy tiếng kêu phấn khích của A Miêu trong phòng khách, ngậm bàn chải đánh răng đi ra, con mắt buồn ngủ đều không mở ra được, miệng đầy bọt kem đánh răng dựa vào khung cửa phòng vệ sinh bên này.

A Miêu thè lưỡi nhấc móng vuốt trái, cào móng vuốt phải, tôi ngồi xổm ở trước mắt nó chơi trò "thách đố đập tay", nó lúc này cũng rất thông minh, tuy rằng móng của nó dùng sức sẽ xuyên thấy qua bàn tay trong suốt của tôi, có điều không chút nào ảnh hướng khi chúng tôi chơi trò này, tôi còn cảm thấy rất thú vị, A Miêu cũng vậy. Tiểu Nhiễm rất mờ mịt xem một màn này, nói chính xác là nhìn động tác của A Miêu, mơ hồ không rõ hỏi một câu: "A Miêu, ngươi ở cùng ai chơi vậy?" hỏi xong Tiểu Nhiễm cũng có chút mộng mị, đưa tay gõ gõ đầu mình, đại khái cũng thấy chính mình đang hỏi một vấn đề ngốc nghếch, lại lắc lư ung dung về phòng vệ sinh đánh răng tiếp, chỉ cho rằng A Miêu đang tự biên tự diễn đi.

Chờ cô ấy khi tỉnh táo, A Miêu đã hồng hộc đem nửa mặt chôn ở chén ăn, xem ra vẫn là một con cẩu ngốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện