Nếu như Quỷ sai không biến nhanh đến vậy, tôi kỳ thực còn muốn hỏi hắn một vấn đề.
Cũng không biết hắn lúc ở bệnh viện có hay không bắt được một ma nữ khoảng mười mấy tuổi? Có điều nhìn bóng lưng Quỷ sai lãnh huyết kia bay đi, tôi lại cảm thấy cũng không có gì cần phải hỏi.
Coi như là bắt được Kỳ Bội đi, Quỷ sai cũng là muốn đem cô mang đến địa ngục, tôi có hỏi kết quả cũng không có ý nghĩa gì, Kỳ Bội bây giờ đang ở trong túi bao vải bên hông Quỷ sai cũng không có gì khó nói, chỉ là nghĩ đến Quỷ sai không thể đem Kỳ Bội thả ra cho tôi xem thử, hơn nữa Quỷ sai biến quá nhanh không muốn để ý đến tôi, tôi liền muốn hỏi cũng không kịp.
Tôi thật giống như phạm nhân ngóng nhìn thế giới bên ngoài qua một cái song sắt, đứng ở góc đường mắt không chớp nhìn Quỷ sai rời đi, sau đó ngày qua ngày lang thang ở trên con đường này. Cũng không phải những con ma cùng Kỳ Bội may mắn như vậy, cho dù ý thức hỗn độn cũng có thể trùng hợp tránh khỏi khoảng thời gian Quỷ sai làm nhiệm vụ, có điều Kỳ Bội tránh thoát một lần, chỉ sợ là tránh không khỏi lần thứ hai, ở trong mắt Quỷ sai, những hồn ma này kỳ thực có trốn bao sâu cũng vô ích, hắn chỉ cần quét con mắt ngưu qua, đều có thể nắm rõ ràng được mọi thứ.
Ma Quỷ cùng loại tình duyên không giống nhau, nếu như không phải Kỳ Bội quá ngây ngô, tôi cũng không quá nguyện ý tiếp xúc với bọn họ, tôi liền vẫn là một cái tình duyên lẻ loi.
Lại cứ như vậy mấy ngày trôi qua, nói chuẩn xác cũng không có mấy ngày, bởi vì thời điểm Quỷ sai đi làm nhiệm vụ lần thứ hai trong tháng cũng chưa tới, nhưng đối với một kẻ tình duyên lẻ loi mà nói, dù cho là một phút cũng là dài đằng đẵng.
Ở rạp chiếu phim ngẩn người một hồi, thẫn thờ nhìn trên màn ảnh. đột nhiên cảm thấy rất tẻ nhạt, tôi liền bay ra khỏi sảnh người xem nơi đã tắt đèn một mảng tối đen để phát phim, chỉ có lập loè ánh sáng màn hình chiếu vào mặt của từng người, trông ra rất kỳ dị.
Tôi bay xuyên tường ra khỏi rạp chiếu phim, chính mình cũng không biết đi đâu, trôi dạt lơ lửng trên đường phố, cúi đầu nhìn xuống mặt đường.
Quỷ sai đã nói, tôi chính là chết ở đây.
Sau đó tôi thấy một người phụ nữ mặt thẩn thờ đứng ven đường, cũng là nhìn mặt đường.
Chỉ là một người sống bình thường mà thôi, không có gì kỳ quái, nhưng tôi nhìn thấy có một sợi tơ hồng hư không quấn quanh bên trên ngón út của cô ấy, cái này cũng không có gì kỳ quái, trên tay mỗi người đều có sợi tơ hồng, đó là đường nhân duyên, nhưng mà cô ấy có màu sợi tơ hồng rất nhạt, thật như là trong suốt vậy, xưa nay tôi chưa từng thấy qua.
Hơn nữa cái nửa kia của sợi tơ hồng là hướng kéo dài về bầu trời.
Tung bay ở trên trời cũng chỉ có loại "tình duyên" như tôi
Tôi ngơ ngác cúi đầu nhìn ngón tay mình, cái kia tơ hồng cũng hư không quấn quanh tay của tôi, cũng không biết xuất hiện tự lúc nào.
Kỳ quái, tôi đã chết rồi làm sao còn có thể phát sinh chuyện như vậy? Quỷ sai nói một tình duyên phải đợi, hắn không nói được là đợi cái gì, nhưng tôi đã đại khái hiểu ra, tôi đã đợi đến rồi.
Tôi liền bay qua đó theo sợi tơ hồng hướng về người phụ nữ kia, bay tới trước mặt cô ấy đánh giá một phen, không tên, tuy rằng tôi đối với cô ấy không có ấn tượng gì, nhưng cảm thấy cô ấy rất quen thuộc.
Một cô gái rất xinh đẹp, tôi tung bay ở trước mặt cô, cao hơn cô một chút, cô có một mái tóc đen nháy, tầm mắt xuyên qua tôi chính là mặt đường, ánh mắt vô hồn, thật giống một người tâm thần.
"Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, thế nào rồi?" bên cạnh một nam nhân cao to đi cùng cô trong bộ âu phục thẳng tấp, đẩy đẩy cô gọi cô là Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm giật mình, mới chợt tỉnh lại, sau đó lắc đầu, chỉ là trên mặt cô ấy có biểu hiện rất kỳ quái, rất phức tạp, nụ cười cũng rất đắng.
Thật giống như rất khó chịu.
"Chúng ta nên đi thôi, cuộc hẹn trước ba giờ, bác sĩ Lý không chờ đâu" nam nhân mặc âu phục thúc giục cô, Tiểu Nhiễm mới nhớ tới chuyện này, qua loa gật đầu, nam nhân mặc âu phục kia đón một chiếc taxi, hai người lên xe, tôi vẫn ở yên chỗ cũ nhìn sợi dây tơ hồng quấn quanh ngón tay màu sắc nhạt dần, vội vội vàng vàng đuổi theo, bay vào trong chiếc xe kia.
Tôi chỉ sợ cái sợi tơ hồng kia bởi vì khoảng cách mà càng nhạt thêm, xe taxi chạy được một đoạn đường, mới đột nhiên quay đầu lại nhìn, đã cách phố kinh doanh một khoảng xa.
Tôi cũng ước chừng hiểu được, tôi có thể khỏi cái đường phố xiềng xích kia, nhất định cùng cô gái này không tránh khỏi không liên quan.
Tôi vẫn đã nghĩ rời đi khỏi được cái thành phố không phút nào yên tĩnh kia, từ ngày chết ở đó đã nghĩ tới rồi, tôi nghĩ đi đến cái nơi khác, không bị quấy rầy, yên lặng như tờ, thì nguyện vọng mới suôn sẽ cỡ nào, hiện tại lúc này tôi rời đi được là tốt rồi, rời đi cái đường phố kia, Quỷ sai lại bắt không được tôi, tôi quả thực có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, muốn đi đâu thì đi đấy.
Nhưng tôi thử nhìn cùng cái người gọi là Tiểu Nhiễm kia, trên tay cô liên kết đường nhân duyên tuyết không đồng nhất, hay bởi vì trong lòng tôi có cảm giác quen thuộc, nên tôi lại không muốn rời đi.
Muốn rời đi lúc nào cũng được cơ mà, tôi cứ như vậy trấn định chính mình, rốt cuộc cũng không hề rời đi.
Cũng không biết hắn lúc ở bệnh viện có hay không bắt được một ma nữ khoảng mười mấy tuổi? Có điều nhìn bóng lưng Quỷ sai lãnh huyết kia bay đi, tôi lại cảm thấy cũng không có gì cần phải hỏi.
Coi như là bắt được Kỳ Bội đi, Quỷ sai cũng là muốn đem cô mang đến địa ngục, tôi có hỏi kết quả cũng không có ý nghĩa gì, Kỳ Bội bây giờ đang ở trong túi bao vải bên hông Quỷ sai cũng không có gì khó nói, chỉ là nghĩ đến Quỷ sai không thể đem Kỳ Bội thả ra cho tôi xem thử, hơn nữa Quỷ sai biến quá nhanh không muốn để ý đến tôi, tôi liền muốn hỏi cũng không kịp.
Tôi thật giống như phạm nhân ngóng nhìn thế giới bên ngoài qua một cái song sắt, đứng ở góc đường mắt không chớp nhìn Quỷ sai rời đi, sau đó ngày qua ngày lang thang ở trên con đường này. Cũng không phải những con ma cùng Kỳ Bội may mắn như vậy, cho dù ý thức hỗn độn cũng có thể trùng hợp tránh khỏi khoảng thời gian Quỷ sai làm nhiệm vụ, có điều Kỳ Bội tránh thoát một lần, chỉ sợ là tránh không khỏi lần thứ hai, ở trong mắt Quỷ sai, những hồn ma này kỳ thực có trốn bao sâu cũng vô ích, hắn chỉ cần quét con mắt ngưu qua, đều có thể nắm rõ ràng được mọi thứ.
Ma Quỷ cùng loại tình duyên không giống nhau, nếu như không phải Kỳ Bội quá ngây ngô, tôi cũng không quá nguyện ý tiếp xúc với bọn họ, tôi liền vẫn là một cái tình duyên lẻ loi.
Lại cứ như vậy mấy ngày trôi qua, nói chuẩn xác cũng không có mấy ngày, bởi vì thời điểm Quỷ sai đi làm nhiệm vụ lần thứ hai trong tháng cũng chưa tới, nhưng đối với một kẻ tình duyên lẻ loi mà nói, dù cho là một phút cũng là dài đằng đẵng.
Ở rạp chiếu phim ngẩn người một hồi, thẫn thờ nhìn trên màn ảnh. đột nhiên cảm thấy rất tẻ nhạt, tôi liền bay ra khỏi sảnh người xem nơi đã tắt đèn một mảng tối đen để phát phim, chỉ có lập loè ánh sáng màn hình chiếu vào mặt của từng người, trông ra rất kỳ dị.
Tôi bay xuyên tường ra khỏi rạp chiếu phim, chính mình cũng không biết đi đâu, trôi dạt lơ lửng trên đường phố, cúi đầu nhìn xuống mặt đường.
Quỷ sai đã nói, tôi chính là chết ở đây.
Sau đó tôi thấy một người phụ nữ mặt thẩn thờ đứng ven đường, cũng là nhìn mặt đường.
Chỉ là một người sống bình thường mà thôi, không có gì kỳ quái, nhưng tôi nhìn thấy có một sợi tơ hồng hư không quấn quanh bên trên ngón út của cô ấy, cái này cũng không có gì kỳ quái, trên tay mỗi người đều có sợi tơ hồng, đó là đường nhân duyên, nhưng mà cô ấy có màu sợi tơ hồng rất nhạt, thật như là trong suốt vậy, xưa nay tôi chưa từng thấy qua.
Hơn nữa cái nửa kia của sợi tơ hồng là hướng kéo dài về bầu trời.
Tung bay ở trên trời cũng chỉ có loại "tình duyên" như tôi
Tôi ngơ ngác cúi đầu nhìn ngón tay mình, cái kia tơ hồng cũng hư không quấn quanh tay của tôi, cũng không biết xuất hiện tự lúc nào.
Kỳ quái, tôi đã chết rồi làm sao còn có thể phát sinh chuyện như vậy? Quỷ sai nói một tình duyên phải đợi, hắn không nói được là đợi cái gì, nhưng tôi đã đại khái hiểu ra, tôi đã đợi đến rồi.
Tôi liền bay qua đó theo sợi tơ hồng hướng về người phụ nữ kia, bay tới trước mặt cô ấy đánh giá một phen, không tên, tuy rằng tôi đối với cô ấy không có ấn tượng gì, nhưng cảm thấy cô ấy rất quen thuộc.
Một cô gái rất xinh đẹp, tôi tung bay ở trước mặt cô, cao hơn cô một chút, cô có một mái tóc đen nháy, tầm mắt xuyên qua tôi chính là mặt đường, ánh mắt vô hồn, thật giống một người tâm thần.
"Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, thế nào rồi?" bên cạnh một nam nhân cao to đi cùng cô trong bộ âu phục thẳng tấp, đẩy đẩy cô gọi cô là Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm giật mình, mới chợt tỉnh lại, sau đó lắc đầu, chỉ là trên mặt cô ấy có biểu hiện rất kỳ quái, rất phức tạp, nụ cười cũng rất đắng.
Thật giống như rất khó chịu.
"Chúng ta nên đi thôi, cuộc hẹn trước ba giờ, bác sĩ Lý không chờ đâu" nam nhân mặc âu phục thúc giục cô, Tiểu Nhiễm mới nhớ tới chuyện này, qua loa gật đầu, nam nhân mặc âu phục kia đón một chiếc taxi, hai người lên xe, tôi vẫn ở yên chỗ cũ nhìn sợi dây tơ hồng quấn quanh ngón tay màu sắc nhạt dần, vội vội vàng vàng đuổi theo, bay vào trong chiếc xe kia.
Tôi chỉ sợ cái sợi tơ hồng kia bởi vì khoảng cách mà càng nhạt thêm, xe taxi chạy được một đoạn đường, mới đột nhiên quay đầu lại nhìn, đã cách phố kinh doanh một khoảng xa.
Tôi cũng ước chừng hiểu được, tôi có thể khỏi cái đường phố xiềng xích kia, nhất định cùng cô gái này không tránh khỏi không liên quan.
Tôi vẫn đã nghĩ rời đi khỏi được cái thành phố không phút nào yên tĩnh kia, từ ngày chết ở đó đã nghĩ tới rồi, tôi nghĩ đi đến cái nơi khác, không bị quấy rầy, yên lặng như tờ, thì nguyện vọng mới suôn sẽ cỡ nào, hiện tại lúc này tôi rời đi được là tốt rồi, rời đi cái đường phố kia, Quỷ sai lại bắt không được tôi, tôi quả thực có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, muốn đi đâu thì đi đấy.
Nhưng tôi thử nhìn cùng cái người gọi là Tiểu Nhiễm kia, trên tay cô liên kết đường nhân duyên tuyết không đồng nhất, hay bởi vì trong lòng tôi có cảm giác quen thuộc, nên tôi lại không muốn rời đi.
Muốn rời đi lúc nào cũng được cơ mà, tôi cứ như vậy trấn định chính mình, rốt cuộc cũng không hề rời đi.
Danh sách chương