Biên tập: B3

Sương Sương¡cảm thấy ỔìTương Đình rất,quá đáng.

Gọinàng tới, lại bắtínàng bồi hắnĩuống rượu, nàngĨvốn không muốnƪuống, nhưng đối²diện vớiánh mắt của đốiſphương, nàng chỉ/có thể yênĩlặng uống vào.

Hắntmột ly, nàngīmột ly,mới có mấy lyịmà Sương Sươngªđã choáng váng1hết cả đầuƗóc, không biết⇂mình đangở đâu, ngay cả↨ngồi vào ngực⁞đối phương lúc`nào cũng khôngĨhay biết.

Hình như}nàng nghethấy tiếng của ThuỷỉHương, sau đóľnàng liền bị‘đau mà tỉnh/lại.

“Ổ Tương Đình!”

SươngἳSương thậtsự tức giận, nàng⍳đã rất khó)chịu rồi, vậyŧmà Ổ Tương³Đình còn cốIý bóptay nàng, sức lựcỉlớn đến mức⁞như muốn bópǁvỡ cổ tay/nàng ra vậy.

“Ngươiįbuông ra!”Sương Sương giãy giụa.

Ánhƪmắt Ổ Tương¡Đình âm trầm,ŧdường như trongjđáy mắt hắnÍcó mộtcon dã thú đang³ẩn nấp, con)dã thú kiaÌđang nhòm ngócon mồi trướcỉmặt, cũngđang cố gắng kiềmƪchế sự hungỉbạo của mình.

“Tạiìsao?”

Sương Sương nghe_được câu hỏiɩcủa đốiphương thì càng thêm¹căm tức: “Đau`chết luôn, ngươiìcòn hỏi tạiƚsao?” Nàng giật(giật cổtay mình, lúc giãyígiụa nàng đãfnhìn thấy cổƪtay mình đỏǰrực, nhưng sứcÎlực củanàng hoàn toàn khôngǁlà gì trongìmắt đối phương,ɉnàng ra sứcǁgiãy giụa vài:cái khiếntay vừa thêm đauŧmà lại vừaƚkhông thoát rafđược, vì sayìrượu nên SươngɩSương càngtủi thân, giọng nóiĨcũng mang theo¡mấy phần nứcÍnở: “Ngươi chỉ)biết bắt nạtĩta.”

Ổ TươngĐình nghe được câuƪnày, ánh mắt[lập tức thay^đổi.

Hắn chậm rãiíbuông tay SươngἲSương ra,nhìn thấy cổ tayŧtrắng như tuyếtſbị hắn xiếtíđỏ, không nhịn⇣được mà xoa¹xoa giúpSương Sương, giọng nói,cũng trở nên⍳nhẹ nhàng hơnĩnhiều: “Đau không?ŧTa đi lấyĩthuốc mỡcho nàng bôi cóŧđược không?”

Trong mắt(Sương Sương đangÌsay rượu thìÌviệc hắn độtínhiên thayđổi thái độ cũngìchẳng có gìjlà lạ lùng,¦nàng không chúịý đến lời²nói củađối phương, chỉ rútỉtay mình raŧkhỏi tay đối⇣phương, sau khi1nhìn thấy cổ,tay đỏrực thì hai mắtţrưng rưng.

Dù nàngĩkhông còn làỉCông Chúa nữa,jnhưng vẫn cảm•thấy tủithân, tại sao đốiịvới bất kỳỉhoa nương nàoïỔ Tương Đình‡cũng đều dịuɨdàng, nhưnglại hung dữ vớiÍnàng như vậy?,Không phải làťhắn thích nàngjsao? Không đúng,↾hắn khôngthích nàng mà cònìhận nàng nữa.

ỔfTương Đình thấy⁞Sương Sương đángĩthương ôm cổ]tay, môikhẽ mấp máy: “RấtƗđau sao?”

Sương Sương↨nâng mắt nhìn⁏hắn, đôi mắtţcực kỳ giốngľvới ánhtrăng trên mặt sông*Tần Hoài, lẳngllặng trôi theo⁞dòng nước, hấp²dẫn trái timïdu khách.

Lànda nàng trắng như*tuyết, đôi môi↾xinh xắn đỏ1mọng như hồngſmai, đẹp đếnİmức nhưcó thể ép raǁmật hoa.

Không thểǰkhông nói, Sương¡Sương khi sayĩrượu đáng yêu↿hơn nhiềuso với ngày thường,*vẻ cao ngạoĩtrên gương mặt[nàng đã bịĩquét sạch, lúcÎnày chẳngkhác nào một cô¡nương gia bình`thường, chẳng quaícô nương giaĩnày giống nhưļđược làmbằng nước, chỉ cần‘người ta hơiìkhông chú ý,ɉnàng sẽ chạyſtrốn.

“Ngươi nhìn đi?ÍĐỏ hếtlên rồi.” Dù SươngíSương đang tráchlmóc Ổ TươngǁĐình, nhưng vìƗuống say, giọngînàng rấtnhỏ, nghe qua cóíchút nũng nịu,²dĩ nhiên làỉchính nàng khôngƗhề nhận ra.

Nhưngígần nhưsau đó chỉ một⇣cái chớp mắt,_cằm nàng đã|bị nắm lấy,ịhơi thở ấmļáp phủlên mặt nàng.

Sương Sươngɉhơi tránh né,ªnhưng nàng khôngítránh được, nàng¦cảm thấy như{mình bịmột con rắn quấnïlấy, nàng trốníkiểu gì cũng/không thoát được.

***

Hômỉsau, khi SươngıSương tỉnhdậy còn ngây ngốc*một lúc, bởiỉnàng chỉ nhớ_nàng uống rượu,↨còn làm thế[nào đểnằm lên trên giường²thì nàng hoànftoàn không biết.

Vì↿uống rượu nênƪcả người SươngÎSương vôlực, nhất là đầu,⍮đặc biệt đau.

Nàngïgắng sức bò*dậy, việc đầu»tiên là kiểmἴtra thânthể mình, khi thấyïgiữa hai chân³không có gì‡khác thường thìÍmới thở phàoÎnhẹ nhõm.

SươngSương ngồi trên giườngĩmột hồi thìǁcó người gõŧcửa.

“Sương Sương tỷĨtỷ, tỷ đãÏtỉnh chưa?”

Làmột giọng nói xa,lạ.

Sương Sương ngờ↨vực đáp mộttiếng, liền thấy|một tiểu cô‹nương cònnhỏ hơn cả Thuỷ⁞Hương tiến vào,¦cô bé bưngỉchậu nước, nhìnlthấy Sương Sương↾thì mỉmcười.

“Sương Sương tỷ tỷ,jmuội là Liên)Đại, quê ThuỷHương có chuyện⁞nên phải tạmĩthời rờiđi, từ bây giờ⇣sẽ do muội,tới hầu hạỉSương Sương tỷȊtỷ.” 

Quê quán ThuỷĨHương cóchuyện? Không đúng, sau này)Thuỷ Hương cũngísẽ làm hoaínương, Đỗ Nương²cứ như vậy²mà choThuỷ Hương rời khỏiƚThược Kim QuậtÌsao?

Dù Sương Sương⁏cảm thấy kỳÌquái, nhưng mộtįThuỷ Hươngcũng không khiến nàng↿chú ý quá‘nhiều, nàng chỉſtự hỏi một⇣chút rồi cứIthế némchuyện này ra saufđầu, huống chiịnàng lại thíchfLiên Đại hơn.

Liên³Đại còn nhỏItuổi, nghelời, so với ThuỷĨHương lắm mồm[thì tốt hơntnhiều.

***

Lúc xế chiềuţThiền Y tới,Ïnàng tanhìn thấy Sương Sươngljuể oải khôngfbuồn cử động,±dáng vẻ cảỉngười như đoáỉhoa saucơn mưa thì cườiĩkhẽ, lại trêuỉchọc Sương Sương:ị“Đêm qua khôngtsao chứ?”

Chuyện đêmĭqua nàngđã quên gần hết,ìthấy Thiền Yínhắc lại nàngſbèn trợn mắtìnhìn Thiền Y.

“Cònītrừng tanữa, bây giờ muội↿có Ổ thiếuƗgia chống lưng⍮rồi, giỏi lắm.”tThiền Y thấyÎgò mátrắng phấn của Sương»Sương, không nhịnìđược đưa tayỈra bóp một‘cái, nàng taĨchỉ tiệntay bóp mà thôi,ĩnhưng sau khiťbóp xong thìívô cùng kinh(ngạc.

“Sương Sương, mặtỉmuội quánon mềm, để choïta bóp thêm⇣cái nữa.”

Sương Sươngĩnghe nói vậyjliền tránh đi.

Sợ(đối phươngbóp tiếp, nàng cònïđưa tay raìche mặt mình(lại, nhưng cũngikhông quên hỏi:°“Lời tỷvừa nói là thếţnào? Cái gìtgọi là tajcó Ổ thiếuígia chống lưng?”

ỔɩTương Đìnhhành hạ nàng còn‘chưa kịp, sao¡có chuyện chốngílưng cho nàng?

Thiền&Y lại nói:⇂“Muội còngiả bộ hồ đồìnữa, đêm quaỈỔ thiếu gia1bế muội vềịphòng, còn cố{ý nóingười khác không đượcịphép đánh thứcïmuội, để cho/muội ngủ thật²ngon.”

Sương Sương nghe}xong nhưngcũng chẳng hề cảmĨthấy vui vẻ.

ThiềníY nói tiếp:ť“Sương Sương, nhấtĨđịnh muội phảiḷdỗ Ổthiếu gia thật tốt,ìbây giờ hắn↿chưa có hôn⍳phối, nếu như|muội có thểīkhiến hắnchuộc thân cho muội,&trở thành mộtĩtiểu thiếp củaìhắn, vậy thìľcuộc sống sauḻnày củamuội sẽ tốt hơn/nhiều.”

Sương Sương nghe^nói vậy thìithầm nín thở,↾trước đây ỔɩTương Đìnhkhông đủ tư cáchţđể làm Phò`Mã của nàng,ỉvậy mà hiệnĩtại nàng cònľphải nỗlực để trở thànhỉtiểu thiếp của⁏hắn.

Thôi, Phượng Hoàng1gặp nạn còn&không bằng gà. 

“Taịbiết rồi.”Sương Sương nói.

Thiền Yĩthấy vẻ bấtìđắc dĩ củanàng thì ýìcười càng sâu,]nàng talớn hơn Sương Sương»mấy tuổi, ngườiɉkhác cảm thấyǰSương Sương kiêuƚcăng, nhưng nàngɪta chỉcảm thấy đối phương↾thật ngây thơ,ĩgiống như muộiĩmuội của mình,ţcho nên cóÍmấy phầndung túng với SươngɉSương: “Đừng rầu↾rĩ không vuiǰnữa, ở phương|diện kia Ổīthiếu giacó dịu dàng vớiƚmuội không? Nếuỉnhư chỗ đó_của muội không‘thoải mái thìichỗ tacó thuốc.”

Ban đầu SươngỉSương hơi sửngƗsốt, sau đó↨gò má trắngfnõn lập tứcİđỏ bừng.

“Dùsao thì da mặt¹muội cũng mỏng,ịhồi đó khi|ta mới tiếp±khách lần đầuĨtiên, nguyênmột ngày cũng không_xuống nổi giường,⇣giữa hai chân[thực sự rất¦đau, cuối cùngjphải bôithuốc mới đỡ hơn,±muội có muốnfbôi một chútɉkhông?”

Sương Sương lắcǰđầu, Ổ TươngĪĐình cănbản không hề chạmívào nàng, nànglcần gì phảitbôi thuốc.

“Không cần,_ta không đau.”

SươngĨSương dodự một chút, cuốiĩcùng vẫn khôngŗnói ra chuyện,Ổ Tương Đình_không chạm vàoἱnàng.

Thiền Ycả kinh, sau đóŀmiệng thốt lên`một câu: “Chẳngťlẽ muội trời⇣sinh không xương?”

Ngheḻlời nóicàng lúc càng thái⍳quá, Sương Sương/liền đuổi ThiềntY ra ngoài,fnữ nhân thanhįlâu nóichuyện không ý tứljchút nào cả.

***

Sauïkhi Thiền Y&rời khỏi, SươngţSương ngồi nghĩĪđến tươnglai của mình, nàng[muốn đi tìm,Lan Tranh, nhưng⍮hiện giờ LantTranh đang ởĨTây Nam,không biết nàng ởłđây.

Nàng muốn cứuiThái Tử ca&ca, còn muốn|phục quốc, bước‹đầu tiênít nhất là phải³rời khỏi nơiƪnày.

Nàng đã hỏi»Thiền Y, hoa1nương muốn rời¹khỏi ThượcKim Quật sẽ có¹ba cách, cáchfthứ nhất là&hoa nương lâuťnăm, nhan sắc¹suy tàn,không tiếp khách được¹nữa thì cóljthể rời đi.⁞Cách thứ haiïlà hoa nươngĩđược chuộcthân, chuộc thân cũngǰcó hai loại:ljMột loại làịkhách nhân giúpƪhoa nương chuộcἳthân, mộtloại khác là dolhoa nương tựȊchuộc thân choìmình.

Nghĩ tới đây,ljSương Sương bỗngIcó chúthối hận vì đãſtiện tay đưa‘hộp trang sức)mà Ổ TươngɉĐình tặng choīThuỷ Hương,không chừng Thuỷ Hươngŗđã cầm chínhĩhộp trang sức(kia để tự*chuộc thân choìmình.

Hoa nươngtiếp khách chỉ đượcťnhận những đồ|mà khách nhânĩthưởng thêm, cònƪtiền bạc củaἳkhách nhân,toàn bộ đều rơiìvào trong túi_của Đỗ Nương,lhoa nương khôngíđược nhận dùḻchỉ mộtchút.

Sương Sương muốn tựţchuộc thân, chỉĨcó thể moi↨tiền từ kháchỉnhân nơi đó,[mà bâygiờ vị khách duy_nhất của nàng¹chính là ỔiTương Đình.

Nhưng xemǰra lấy tiềnἵcủa ỔTương Đình không dễílắm.

***

Ổ Tương Đình²tới lần nữaŀlà vào baìngày sau.

Ngày hômĮđó hắnmặc một bộ xiêmfáo bằng tơrlụa màu khói,/từng đường thêu^không chỗ nàoɩlà khôngtinh xảo, trên đầu&đội ngọc quan‘cùng màu, đem»cả khuôn mặt⇣đều lộ ra,ḷkhoé mắtđào hoa không nhuộmƪmà hồng, tựa³như được rángĩchiều bao phủ,ĩlông mày dàyḻrậm, mànốt ruồi son phía»dưới đuôi mắtªkia giống như,là dùng mựcĩđỏ vẽ lên.

Sương³Sương chuẩnbị moi tiền từìchỗ của Ổ*Tương Đình, mặc²dù luôn cảm¦thấy làm nhưḷvậy sẽném đi thân phận`Công Chúa củaÍnàng, nhưng người⍮ở dưới mái&hiên, không cúi²đầu khôngđược, dù sao ỔĩTương Đình cũngǁkhông biết thânfphận thật củaſnàng, một hoaĪnương thamtiền, đó là chuyệnÌrất bình thường.

Choĩnên Sương Sươngŧliền cố đèƚnén tính tình¸để dịudàng với Ổ TươngǰĐình.

Ổ Tương ĐìnhƗrũ mắt nhìn|Sương Sương rótĩrượu, ánh mắt↿càng ngàycàng sâu, chỉ là‘lúc Sương Sươngíngẩng đầu lên,ìhắn hơi hơiſchuyển tầm mắtἲsang nơikhác.

“Ổ thiếu gia, mờiɉuống rượu.”

Sương Sương(nhẹ giọng nói,↨nàng cố ýſkhiến giọng mình↾thật mềmmại.

Ổ Tương Đình ngửaţcổ uống cạn.

SươngŧSương lại rót±thêm bảy támŧly, Ổ TươngĨĐình đềuuống hết.

Bầu rượu trongťnhanh chóng cạn⁏đáy, Sương Sươngìliền đứng dậyłchuẩn bị bảo)người đưathêm rượu vào, mụcłđích của nàngÌrất rõ ràng,¦chuốc Ổ Tương↿Đình uống say[rồi sẽlừa gạt moi tiềnìcủa hắn.

Chẳng quałnàng vừa mớiịđứng lên, eoìđã bị người]kéo lấy,sau đó nàng liềnǁngã ngồi lênſđùi của ỔlTương Đình.

Dường nhưĨỔ Tương Đình,thực sựcó chút say, ánh»mắt giống như/mặt nước gợnísóng lăn tăn.

Hắnĩôm Sương Sương↿vào trongngực, đầu hơi cúi_thấp, giọng rấtịtrầm: “Sao hôm³nay nàng lạiţngoan như vậy?”

SươngἷSương vẫnchưa quen thân mậtƪvới nam nhân⇣như thế, sauÌlưng nàng rétílạnh.

Ổ Tương Đình²thấy nàngkhông nói lời nào,íđầu lại cúiïthấp thêm mộtỉchút, chóp mũiɉcó thể ngửiɩđược mùithơm của người trong↾ngực, hắn yênǰlặng hít mộtŀhơi thật dài,ídùng giọng mũiἲnói.

“Hửm?”

Lúc nàySương Sương vừa sợ¡lại vừa giận,fchính xác mànói thì phảiìcó đến bảyÎphần sợ,vì nếu như Ổ`Tương Đình thật)sự muốn làm↨gì đó vớiỊnàng, nàng có]trốn cũngkhông thoát.

Khi Sương Sươngívẫn còn chưa¦biết phải phản⍳ứng ra saoſthì Ổ TươngjĐình lạinói tiếp.

“A Ninh, hìnhĩnhư ta đangỉnằm mơ, mơ⍳thấy nàng ngoan±ngoãn ngồi trongļngực tathế này.”

Sương Sương khẽìchớp mắt, hắnịuống say sao?ìCòn nói ra⍳nhũ danh củajnàng? Khoanđã, lời kia của|hắn nghĩa là²hắn đối vớiǁmình tình cũĨkhó quên sao?

SươngἷSương vừamới nghĩ hay là¦nói rõ ra1thân phận củaỈmình, sau đó^ra lệnh cho(Ổ TươngĐình cứu nàng raỉngoài thì ỔŀTương Đình đãljchốt hạ mộtłcâu.

“Nếu như khôngḹphải mơ,ta sẽ khoá nàngỈở trên giường,ìđể cho nàngłkhông thể đirbất cứ đâu.”

Đôiἱmắt hắnâm trầm, giống hệt‡như dã thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện