Biên tập: B3

Thi thoảng Gia Ninh sẽ đến phủ đệ của hoàng huynh, bây giờ hoàng huynh nàng làm Kim Lăng Vương nên luôn rất bận rộn, thời gian ở trong phủ cũng không nhiều.

Mặc dù Gia Ninh không muốn sinh con, nhưng vẫn rất yêu thương cháu trai của mình.

Tuy vậy nàng luôn cảm thấy đứa bé này càng lớn càng không giống hoàng huynh nàng.

Hoàng huynh nàng có một đôi mắt phượng, hoàng tẩu là mắt hạnh, nhưng đứa bé này lại có đôi mắt một mí đặc biệt nhỏ, có thể nói, dáng vẻ của đứa bé này không giống hoàng huynh nàng một chút nào. Nếu như muốn nói là giống hoàng tẩu, thì cũng không hề. Gia Ninh thấy đứa bé này càng giống với lão Tân Đế đã chết kia hơn.

Nhưng…

Sự nghi ngờ này của Gia Ninh càng ngày càng lớn, nàng không dám nói thẳng với hoàng huynh mà chỉ nói cho Ổ Tương Đình nghe.

Dường như Ổ Tương Đình không hề kinh ngạc với chuyện này: “Nếu như đứa bé này là người ngoài thì chắc chắn đã phải chết.”

Gia Ninh nghe Ổ Tương Đình nói vậy mới kịp phản ứng, lời của hắn có nghĩa là đứa bé này chỉ có thể là của hoàng huynh nàng, nếu không phải, cả đứa bé này và còn cả hoàng tẩu nữa, đều nhất định phải chết, bởi vì đó là huyết mạch của Tân Đế, tức là… thực ra hoàng huynh nàng cũng đã sớm biết rồi.

***

Lại mấy ngày nữa trôi qua, Gia Ninh đến phủ đệ của hoàng huynh nàng.

Đúng hôm hoàng huynh nàng ở nhà, hắn đang bế hài tử đi dạo trong vườn hoa. Thấy Gia Ninh tới, hắn cười nói với Gia Ninh: “Hôm nay ở lại dùng bữa đi.”

Gia Ninh đưa hộp quà trong tay ra: “Muội chỉ tới đưa thứ này thôi, muội vừa đi dạo phố, thấy món này rất hợp với Chí Nghiêm nên mới mua. Tối nay muội muốn dùng bữa với Ổ Tương Đình, chàng ấy nói sẽ đưa muội đi ngắm sông Tần Hoài.”

Chí Nghiêm là tên cháu trai nàng.

Hoàng huynh cười thở dài: “Muội đúng là, gả cho người ta rồi thì ta không giữ được muội nữa.”

Gia Ninh le lưỡi, đi tới bên cạnh hoàng huynh, trẻ nhỏ đúng là mỗi ngày một khác, nàng cỏ cảm giác như nó đã lớn hơn mấy ngày trước. Nhưng có một điểm duy nhất không thay đổi chính là, dáng vẻ càng ngày càng khác xa hoàng huynh nàng.

Nàng đưa tay nhéo gương mặt non nớt của Chí Nghiêm, mấy ngày nay nàng đã nghĩ thông rồi, hoành huynh nàng có thể sống sót, cũng đều nhờ vào sự hy sinh của hoàng tẩu.

Nàng phải cảm tạ hoàng tẩu khi ở trong hoàn cảnh đó rồi mà vẫn cố gắng bảo vệ hoàng huynh nàng, đứa bé này là con của ai, đối với bọn họ mà nói thì đã không còn quan trọng nữa.

***

Xe ngựa của Ổ Tương Đình dừng ở cổng Vương phủ, Gia Ninh vừa ra đã nhìn thấy.

Ổ Tương Đình đứng cạnh xe ngựa, hôm nay hắn mặc y phục xanh thẫm, làm che bớt đi mấy phần diễm sắc trên gương mặt, nhưng lại tăng thêm vẻ thanh cao tĩnh lặng.

Gia Ninh nhìn thấy Ổ Tương Đình thì chạy tới, Ổ Tương Đình giơ tay ra, nàng liền nhào vào trong ngực hắn.

Ổ Tương Đình ôm Gia Ninh, Kim Lăng Vương đứng ở cổng thấy thế thì khẽ vuốt cằm, không hiểu sao lại bật cười.

Gia Ninh quay đầu lại nhìn hoàng huynh, vẫy tay: “Huynh vào đi.”

Lên xe ngựa, Ổ Tương Đình hỏi Gia Ninh: “Chiều nay nàng ở nhà huynh trưởng chơi có vui không?”

Gia Ninh ngẫm nghĩ: “Tạm được.”

“Vậy thì tốt này nhất định phải vui vẻ vào.”

***

Đến bờ sông Tần Hoài, Gia Ninh phát hiện thấy toàn bộ thanh lâu làm ăn bên bờ sông đều đã đóng cửa, Ổ Tương Đình thuê một chiếc thuyền.

Gia Ninh nhớ lại lần du ngoạn trên sông vào đêm giao thừa, pháo hoa bắn khắp bầu trời, giống hệt như đoá hoa rực rỡ nhất đang bung nở.

Lần này thanh lâu ở bên sông Tần Hoài đều đóng cửa hết, không có lấy dù chỉ một tiếng sáo.

Gia Ninh nhìn bàn đầy thức ăn, không nhịn được mà nói: “Có phải là hơi yên tĩnh quá không?”

Nàng vừa dứt lời, Ổ Tương Đình lại móc từ ống tay áo ra cây sáo ngắn mà nàng đã thấy trước đây, đôi mắt đào hoa của hắn như ánh trăng rọi xuống sông Tần Hoài.

“Ta thổi cho nàng nghe nhé?” Hắn cong khoé môi.

Gia Ninh đã sớm vui vẻ vô cùng, nàng cảm thấy mình thật là kỳ quái, rõ ràng đối phương chỉ vì nàng thổi một cây sáo thôi, không hiểu sao mà nàng lại vui vẻ đến vậy.

Tuy trong lòng vui vẻ, nhưng Gia Ninh cố gắng che giấu thích thú trên mặt, giả vờ bình tĩnh nói: “Chàng thổi đi.”

Làm như không hề để ý xem Ổ Tương Đình có thổi hay không.

Có lúc Gia Ninh sẽ cảm thấy thật thần kỳ, trước đây dù nghĩ kiểu gì đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành phu nhân của Ổ Tương Đình, sẽ cùng hắn ngồi trên một chiếc thuyền, ăn cơm chung một bàn, ngủ cùng một giường, giống như mọi đôi phu thê khác trên đời.

Khi còn bé nàng luôn nghĩ không biết Phò Mã tương lai của nàng trông sẽ như thế nào, rốt cuộc thì bây giờ đã có thể biết được.

Nàng nằm trong ngực đối phương, vừa lắng nghe tiếng sáo vừa ngắm nhìn mặt sông sóng gợn lăn tăn ở bên ngoài cửa sổ, lòng thầm nghĩ, cuộc sống thần tiên chắc cũng chỉ được đến thế mà thôi.

***

Mấy ngày sau, Gia Ninh nhận được một lá thư, người gửi bên ngoài ghi là Lan Tranh.

Nàng nhìn lá thư kia, rất lâu cũng không mở ra, cuối cùng nàng quyết định cất lá thư vào trong rương đựng khối noãn ngọc mà Lan Tranh đưa cho nàng.

Hoàn chính văn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện