Dương Nguyên Nhất vác theo cái dạ dày căng đầy đi tản bộ xung quanh văn phòng thám tử, cuối cùng đứng dưới tán cây đa trong sân vườn, dưới tán cây đa có treo một cái ghế xích đu. Cậu ngồi lên, nhắm mắt lại, gió nhẹ phe phẩy, buồn ngủ.

Một năm bốn mùa cũng chỉ có trời thu là thư thái nhất, ngay cả tâm tình đều trở nên bình lặng, chỉ muốn dưỡng lão qua ngày. Qua không bao lâu, xích đu đột nhiên thõng xuống, có người ngồi bên cạnh. Dương Nguyên Nhất mở mắt ra, thấy sườn mặt của Ngụy Duyên Khanh.

Ngụy Duyên Khanh chân dài đạp đất, xích đu nhẹ nhàng đung đưa. Anh hỏi Dương Nguyên Nhất: "Tôi làm vỡ bài vị tiên phu của cậu, cậu thật sự không giận?"

Dương Nguyên Nhất: "Không sao, chỉ là một cái bài vị thôi." Với cậu mà nói, người sống mới quan trọng nhất. Người đã chết, đốt thành tro, tro cốt còn sót lại đặt ở phật đường, không đụng vào là được. Bài vị chỉ là gửi gắm tình cảm, không quá quan trọng.

Ngụy Duyên Khanh: "Nhưng cậu chưa bao giờ quên thắp hương."

Dương Nguyên Nhất: "Cái kia hả, chỉ là nghi thức thôi."

Ngụy Duyên Khanh dừng chân, xích đu ngừng lại. Anh nghiêng đầu hỏi: "Nghi thức?"

Dương Nguyên Nhất nhún nhún vai: "Cuộc sống rất buồn chán, nghi thức có thể làm ngày bình thường trở nên đặc biệt. Giao ý nghĩa đặc biệt cho một vài ngày nào đó, ngày nào đó sẽ trở nên thú vị. Nếu như không mang theo bài vị, tôi cũng chỉ còn lại một mình, không có người thân thiết, tin tưởng tuyệt đối, sớm muộn cũng sẽ quên tôi đã kết hôn, có một người chồng đã qua đời hoặc có thể nói là người thân. Nếu như vậy, kết hôn sẽ trở nên vô nghĩa."

Ngụy Duyên Khanh: "Đối với cậu mà nói, hôn nhân tựa như "xung hỉ" có ý nghĩa gì?"

Dương Nguyên Nhất tò mò hỏi ngược: "Làm sao anh biết là "xung hỉ"?"

Ngụy Duyên Khanh: "Vương Tiểu Hồng nói." Thuần thục lôi Vương Tiểu Hồng ra gánh tội.

Dương Nguyên Nhất nhớ ra quả thực có nói với Vương Tiểu Hồng rằng hôn nhân của mình và tiên phu vốn là xung hỉ, cậu gật gật đầu nói: "Kể từ lúc qua đó, cuối cùng tôi cũng được ăn no." Nói theo một cách tương đối, cực kỳ có ý nghĩa.

"....." Ngụy Duyên Khanh không ngờ bản thân mình có ý nghĩa đối với Dương Nguyên Nhất là được ăn no, lòng thoáng chua xót. Anh đang định mở miệng thì nghe được tiếng chuông cửa.

Đinh đinh đinh ——

Tiếng chuông cửa gấp gáp chói tai, trực tiếp đánh vỡ thời khắc yên tĩnh này. Dương Nguyên Nhất đứng dậy vòng qua cây đa nhìn về phía cửa chính, ở cửa có một phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen, ôm một đứa trẻ trong lòng. Thần sắc cô rất hoảng loạng, tay ấn chuông cửa liên tục không buông ra. Chỉ chốc lát sau, cửa sắt "két" một tiếng mở ra, người phụ nữ hơi kinh ngạc, vội vã đi tới.

Khi cô đã đi được ba bốn thước thì cửa sắt chậm rãi đóng lại, cuối cùng phát ra một tiếng vang lớn. Người phụ nữ kia như chim sợ cành cong, mờ mịt luống cuống nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Dương Nguyên Nhất đứng dưới tán cây đa khổng lồ thì như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vã đi tới.

Ngụy Duyên Khanh bước lên, đứng sau lưng Dương Nguyên Nhất lẳng lặng nhìn cô chòng chọc. Cô đột ngột dừng bước, vẻ mặt vui mừng đột nhiên cứng đờ, hoàn toàn biến thành kinh hoảng. Cô nhìn người đàn ông phía sau thanh niên giống như đang nhìn thấy bóng đêm lan rộng, sợ hãi không bước đến, níu chặt trái tim không để nó nhảy hoảng lên.

Dương Nguyên Nhất đi về phía trước một bước: "Cô tìm ai?"

Người phụ nữ hoảng sợ lui về phía sau, môi đỏ mọng hơi run, không nói ra lời.

Ngụy Duyên Khanh rũ mắt, nói nhỏ: "Tôi vào trước." Nói xong, không đợi Dương Nguyên Nhất gật đầu, anh lập tức đi vào trong phòng.

Rốt cuộc khi anh biến mất khỏi sân thì tâm trạng người phụ nữ kia mới được thả lỏng, cả người như cạn kiệt sức lực thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn sức ôm đứa bé trong ngực nữa. Khi cô sắp ngã xuống thì Dương Nguyên Nhất nhanh tay tiếp được đứa trẻ đang ngủ mê man, cô nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu. Xin hỏi... Ở đây —— đây là văn phòng thám tử sao?"

Dương Nguyên Nhất: "Monster?"

Người phụ nữ xoa xoa tay đầy bất an, không ngừng gật đầu: "Đúng đúng, chính là chỗ này. Tôi muốn ủy thác các người bảo vệ con tôi."

Dương Nguyên Nhất quan sát người này, cô một thân đồ đen, thẩm mỹ quần áo rất tốt. Trang điểm không che được mệt mỏi, thần sắc có chút bất an, khi tiến vào sân lại không ngừng kiểm tra mọi nơi, ánh mắt luôn liếc về nơi khác, giống như có thứ gì đó theo sau lưng, làm cô sợ hãi, sợ đến mức phải đề cao cảnh giác mọi thời gian.

"Vào đi."

Bọn họ đi vào phòng khách lầu một, Ngụy Duyên Khanh đeo khẩu trang xuống lầu. Kỳ quái là người phụ nữ nhìn hắn lại không cảm thấy khác thường, bình lặng không chút sợ hãi, giống như không có tí gì gọi là tò mò, thậm chí ngay cả một chút hứng thú cũng không có.

Ngô Úy, Hạ Lan Lam và Vương Tiểu Hồng đều trở về phòng nghỉ ngơi, dưới lầu chỉ còn Tôn lão, vì vậy do cậu tới tiếp đãi người phụ nữ này. Dương Nguyên Nhất vừa đặt đứa bé lên sô pha xong liền bị Ngụy Duyên Khanh kéo sang bên cạnh ngồi xuống. Cậu bé vừa tiếp xúc với sô pha mềm liền tỉnh, dụi mắt khẽ kêu: "Mẹ ơi."

Người phụ nữ ôm con vào lòng, ngẩng đầu nghẹn ngào nói: "Tôi, tôi thực sự hết cách rồi... Trước kia tôi không tin —— nhưng con trai tôi suýt chút nữa bị cái thứ kia tha đi, suýt chút nữa đã bị hại chết. Tôi thực sự hết cách, chồng tôi không tin lời tôi, không thì nói là tôi bị điên, là tôi muốn hại chết con trai. Tôi được người quen chỉ đến đây, nên hôm nay tôi tới nhờ giúp đỡ."

Tôn lão rót cho cô một tách trà: "Cứ từ từ nói."

Người phụ nữ bưng tách trà nóng, nhấp một ngụm, dần dần tỉnh táo lại: "Tôi là La Khiết Nhụy, con trai tôi tên Hạo Hạo. Chuyện là như thế này, cuối tuần tháng trước, tôi với đồng nghiệp dẫn con đi công viên nước. Khi đó trời còn vào hạ, thời tiết rất nóng nực, nhưng vị trí của cái hồ đó khá đặc biệt, xung quanh đủ loại đại thụ, rất lạnh rất thoải mái. Cho nên tôi bàn bạc với đồng nghiệp dẫn con đến cái hồ đó chơi ——"

Ngụy Duyên Khanh: "Cái hồ đó?"

La Khiết Nhụy nói: "Công viên nước ở ngoại ô thành phố Tân Hà, tên là hồ Tú Lệ. Cái hồ kia thông với đập chứa nước, bình thường không xả lũ, nước cũng rất sâu. Chỉ là không nghe nói có người chết đuối, cũng không có ồn ào gì, có rất nhiều người đến chơi. Ngày đó tôi dẫn Hạo Hạo, đồng nghiệp dẫn con gái cùng con của họ hàng. Chúng tôi thuê hai con thuyền đạp vịt..."

Bọn họ đi không đúng thời điểm giữa trưa nắng quá gắt, mấy đứa nhỏ ồn ào không muốn đi chơi. Các cô chỉ có thể thuê một con thuyền đạp vịt, hai người cùng đạp vào hồ nước. Trong hồ cũng có rất nhiều người, nhưng đều nấp vào bóng râm. Các cô sợ trẻ nhỏ bị cảm nắng, cũng đạp về phía có bóng mát, vừa may nhìn thấy ở một góc xa xa có vách đá, rừng cây tươi tốt, cực kỳ râm mát.

Thuyền đạp vịt vượt qua vùng nước nắng gắt, lúc đến nơi râm mát thì da đều bị phơi nắng đỏ ửng lên. La Khiết Nhụy nhìn mấy đứa nhỏ, đều chơi rất vui vẻ cũng không bị ánh nắng làm rát da. Vì vậy cô yên tâm, muốn lấy di động ra selfie.

Ngẩng đầu tìm góc độ, chú ý đến mảnh đất này ngoại trừ thuyền của các cô ra thì không có người khác. Vách đá được hồ nước cọ rửa rất sạch, trên vách đá cây cối mọc nghiêng, trên mặt nước lá cây lay động hướng về cùng một phía. Phía trước cách đó không xa có một lỗ hổng rộng chừng ba thước, bên trong rất âm u, nhìn không thấy ánh sáng.

Lúc đó La Khiết Nhụy tò mò hỏi đồng nghiệp: "Cái hang kia là gì? Thông tới đâu?"

Đồng nghiệp chỉ chỉ cái hang ở trên vách đá: "Đây là nham thạch, trước khi là một ngọn núi nhỏ, tích lũy một thời gian mới tạo thành lỗ hổng kia. Đi vào cái hang này, nghe nói là có thể đến đập nước."

Mấy đứa nhỏ nghe thấy tò mò, liền hỏi đập nước là cái gì.

Đồng nghiệp cười nói: "Là hồ nước còn lớn hơn hồ Tú Lệ."

Mấy đứa nhỏ hưng phấn, la hét muốn đi chơi. Đồng nghiệp không khuyên được, hỏi La Khiết Nhụy nghĩ như thế nào. La Khiết Nhụy rất do dự, cô nhìn cái lỗ đen ngòm, tự dưng trong lòng thấy sợ hãi, vì vậy lắc đầu từ chối: "Bên trong tối đen không thấy rõ, nếu không cẩn thận có thể lật thuyền. Chúng ta có thể bơi nhưng trẻ con thì không thể."

Đồng nghiệp hơi suy nghĩ, nhanh chóng bỏ qua.

Mấy đứa trẻ thất vọng, nhưng sau đó đề nghị đến xem cửa động. Lúc này La Khiết Nhụy không phản đối, cô đến cửa động thì phát hiện trên mặt nước đầy lá rụng, vàng rực óng ánh rất đẹp. Vì vậy cô lấy điện thoại ra selfie, mới vừa bày tư thế ra thì nhìn thấy trong màn ảnh đột nhiên xuất hiện một bóng dáng màu đen sau lưng mình.

La Khiết Nhụy hoảng hốt, vội vã quay đầu nhìn lại thì sau lưng trống không. Cô tưởng mình bị hoa mắt, mở di động nhìn ảnh chụp thì cả người lạnh lẽo như bị dội nước đá.

Trong hình ngoại trừ nụ cười rực rỡ của cô thì còn có một bóng đen, bóng đen đứng trong lỗ hổng tối tăm không chút nhúc nhích

La Khiết Nhụy tay run run nhìn đồng nghiệp, phát hiện sắc mặt đồng nghiệp cũng không đẹp hơn cô là bao. Cô mở miệng: "Chúng ta đi nhanh lên đi."

Đồng nghiệp ừ một tiếng, hai người vội vàng đạp thuyền rời khỏi nơi này. Chạy đến nơi nắng gắt, nóng đến cháy da làm La Khiết Nhụy cảm kích không thôi, cô nén sợ hãi quay đầu lại nhìn, phát hiện bóng đen kia vẫn còn ở đó, thậm chí còn rõ ràng hơn.

La Khiết Nhụy kích động: "Là thật! Tôi thấy được tóc nó màu xám bẩn thỉu, trơn nhẵn như bèo vậy. Tôi cách lỗ hổng kia gần như vậy mà chỉ thấy bóng đen, nhưng lúc đi ra xa hơn mười thước thì lại thấy rõ. Lúc đó tôi đoán vật kia quấn lấy tôi, muốn mạng con trai tôi!"

Dương Nguyên Nhất: "La nữ sĩ, bình tĩnh chút. Cô xác định mình không hoa mắt nhìn lầm? Vì sao cô nghĩ vật kia muốn mạng con cô mà không phải bản thân cô? Cô nói lúc đó đồng nghiệp của mình cũng rất khác lạ, cô ấy cũng nhìn thấy?"

Tay La Khiết Nhụy run rẩy, Hạo Hạo ôm cánh tay của cô, nghi ngờ hỏi: "Mẹ ơi?"

La Khiết Nhụy ôm lấy con trai, hai mắt hồng hồng: "Tôi xác định không nhìn nhầm, hơn nữa khẳng định đồng nghiệp của tôi cũng thấy thứ đó. Đêm đó sau khi chúng tôi chia tay nhau, cô ấy gọi cho tôi, lúc đầu không có lên tiếng, qua thật lâu mới nói. Thế nhưng —— tín hiệu đột nhiên yếu đi, tôi chỉ nghe được cô ấy nói "Đừng... Cẩn thận... Nước... Âm thanh". Ngày thứ ba, cô ấy đi làm, tinh thần rất tệ, thường xuyên đờ dẫn. Mắt luôn nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính một hai tiếng đồng hồ, chưa từng nhúc nhích dù chỉ một cái."

Cô nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Sau đó, có một lần cô ấy bưng cafe vào phòng nghỉ, lúc đó trong phòng còn có mấy người khác nữa. Trong đó có người nói chuyện phiếm nói đến âm nhạc, người kia liền bật nhạc hơi u buồn, đồng nghiệp của tôi lại đột nhiên phát điên. Cô ấy đập ly cafe vào vách tường, gào thét, giật tóc của mình, xé nát quần áo, giống như một... Như một người điên. Lúc đó rất loạn, cực kỳ loạn, đột nhiên có một đồng nghiệp nam tới cản cô ấy, cô ấy đột nhiên trở nên vô cùng mạnh mẽ, làm người khác bị thương rồi chạy trốn.

Dương Nguyên Nhất: "Sau đó?"

La Khiết Nhụy lắc đầu, lại hoảng sợ nuốt nước miếng: "Cô ấy không tới làm, ngay cả tiền bồi thường sa thải cũng không đến nhận. Sau đó tôi nghe nói, cô ấy, cô ấy tự sát trong phòng tắm, chính là vùi mặt vào bồn rửa tay, làm bản thân chết đuối. Trước khi tự sát, còn trói hai đứa nhỏ của hàng xóm, kể cả con gái của cô ấy... Cùng chìm trong bể bơi phao. Hàng xóm phát hiện bất thường, phá cửa vào cứu ba đứa trẻ, nhưng cô ấy đã chết, không cứu được."

Dương Nguyên Nhất: "Ba đứa trẻ không chết?"

La Khiết Nhụy: "Đúng, không chết. Nếu lúc đó phát hiện trễ chút nữa, e rằng không cứu được."

Ngụy Duyên Khanh tổng kết: "Các người nhìn thấy bóng đen ở hồ Tú Lệ. Đêm đó sau khi về nhà đồng nghiệp gọi cho cô, tín hiệu không tốt nên cô không nghe thấy tiếng. Sau đó đồng nghiệp của cô phát điên tự sát, trước khi tự sát còn muốn dìm chết ba đứa nhỏ nhưng không thành công. Vậy còn cô? Cô gặp chuyện gì?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Nguyên Nhất: Góa vốn là chuyện có nghi thức, cần giữ bài vị kỷ niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện