"Độc Tô Thống lĩnh trúng là Nam Cương kỳ độc nửa đêm câu hồn, độc tính hung mãnh. Nếu không có giải dược, sợ là khó sống sót."

Diêm đại phu nghiên cứu rất nhiều về độc, dựa vào triệu chứng sau khi trúng độc đã xác định được Tô Biệt Hạc trúng độc gì.

Tạ Khuynh nghe vậy vội la lên:

"Lão... Ách, Diêm đại phu, ngươi có thể phối giải dược không?"

Diêm đại phu nhìn thoáng qua vị Quý phi nương nương lớn lên giống y hệt đại tiểu thư Tạ Khuynh, trả lời:

"Hồi nương nương, nếu cho tiểu nhân chút thời gian, tiểu nhân nhất định phối ra giải dược."

Nói đến đây, Diêm đại phu nhìn lại Tô Biệt Hạc nằm trên giường, tiếc nuối nói:

"Chỉ tiếc, Tô Thống lĩnh có khả năng không chống đỡ được đến ngày tiểu nhân phối ra giải dược."

Tạ Khuynh ngũ vị tạp trần:

"Chống đỡ không được... Là có ý gì? Hắn sẽ chết sao?"

Diêm đại phu và Hồ đại phu nhìn nhau, Hồ đại phu xoa xoa tay, nói:

"Nếu không có giải dược, phỏng chừng chỉ ba bốn ngày."

Kết quả này đối với Tạ Khuynh quá đột ngột. Bởi vì Tô Biệt Hạc bảo vệ cho nàng mới trúng độc. Nếu hắn vì nàng mà chết, chỉ sợ nàng sẽ áy náy cả đời.

"Diêm đại phu phối giải dược phải mấy ngày? Ngự Dược phòng trong cung có vạn loại dược liệu, vô luận trân quý hi hữu đến mức nào, hẳn là đều có thể tìm ra. Trong vòng ba ngày có kịp phối giải dược không?"

Cao Tấn hỏi.

Diêm đại phu tiến lên hồi bẩm kĩ càng:

"Bệ hạ. Nửa đêm câu hồn độc cũng không phức tạp, nó có tên dân gian là Đoạn Trường thảo. Sau đó được người Nam Cương giỏi dùng độc cải tiến thành Nửa đêm câu hồn. Phối giải dược này cần chín chín tám mươi mốt công đoạn, mỗi công đoạn phải mất tám chín canh giờ. Dù có không ngủ không nghỉ liên tục phối chế cũng phải tốn một tháng. Tô Thống lĩnh không thể đợi lâu như vậy."

Cao Tấn im lặng, hắn có là Hoàng đế thì cũng không thể làm khó người khác.

Lúc này, Tô Lâm Kỳ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng:

"Bệ hạ, nương nương, Nửa đêm câu hồn độc này tiểu nhân từng nghe nói qua. Ở Nam Cương được xem như một loại độc tương đối phổ biến, thường xuyên được bôi lên dây leo bẫy rập để bắt thú lột da buôn bán. Có vài người Nam Cương sẽ mang giải dược bên mình để phòng thân. Kinh thành đông đúc, có địa phương nào thường hay tập trung người dị tộc hay không, có thể tới đó tìm người Nam Cương."

Cao Tấn nghĩ đến một nơi:

"Có, Tinh Kỳ phường."

Tạ Khuynh cũng nhớ tới nơi này, mặc dù nàng chưa từng tới, nhưng đã được Cao Tấn nói qua. Chỗ đó treo cờ đủ mọi màu sắc trên nóc nhà nên mới có cái tên như vậy. Nơi đó gần với phố Trường An, Chu Tước. Những chỗ này phồn hoa náo nhiệt, tụ tập đủ người ngũ hồ tứ hải.

Muốn tìm người Nam Cương ở kinh thành, không đâu bằng Tinh Kỳ phường.

Tô Lâm Kỳ chủ động xin đi:

"Bệ hạ, thần nguyện tìm giải dược cho Tô Thống lĩnh. Mong ngài có thể phái vài người đi cùng, đương nhiên cũng muốn thỉnh hai vị Diêm đại phu cùng Hồ đại phu đi cùng phân biệt giải dược thật giả."

Tạ Khuynh kỳ quái nhìn về phía Tô Lâm Kỳ:

[ từ khi nào lão Tô nhiệt tình như vậy? ]

[ chẳng lẽ muốn biểu hiện một phen trước mặt Cao Tấn? ]

[ muốn thăng quan tiến chức? ]

Cao Tấn nhìn nàng một cái, trầm ngâm nói:

"Trẫm đi cùng các ngươi."

Tạ Khuynh nghe vậy vội vàng đuổi theo:

"Còn thiếp nữa, thiếp cũng đi."

Cao Tấn quay đầu lại, giống như định phản bác. Tạ Khuynh tranh thủ nói trước:

"Bệ hạ đi đâu thiếp theo đó."

Nói xong, giống như sợ Cao Tấn đột nhiên chạy, Tạ Khuynh nhau chóng ôm lấy cánh tay hắn.

Tô Biệt Hạc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không thấy. Cao Tấn không còn cách nào chỉ có thể đồng ý.

**

ƯattpadTaiTheTuongPhung

Tinh Kỳ phường ở phía Tây Nam kinh thành, cách tuyến đường chính của phố Chu Tước cùng phố Trường An khá xa. Nơi này ngư long hỗn tạp, bình thường những người phú quý trong kinh thành đều không cho phép con cháu trong nhà đến đây dạo chơi, sợ chọc tới người không thể trêu vào hoặc dính thứ gì không nên dính.

Nhưng trái cấm là trái ngon, dù người nhà có ngăn cấm hay giảng giải thế nào cũng không ngăn cản được sự tò mò trong người cứ thôi thúc. Tinh Kỳ phường càng thần bí thì càng hấp dẫn người khác tới tìm tòi.

Giống như Cao Tấn thuở thiếu thời.

Khi đó Vũ Định hầu phủ chưa xảy ra chuyện, hắn còn là tiểu hoàng tử được sủng ái nhất kinh thành, vụиɠ ŧяộʍ chuồn khỏi cung, đi thăm thú địa phương trong truyền thuyết kia một chút.

Đáng tiếc, chân trước hắn bước vào đại môn Tinh Kỳ phường, chân sau đã bị ám vệ mang về. Sau đó hàng loạt chuyện xảy ra, thẳng đến khi đăng cơ, hắn không có cơ hội tới đây lần nào nữa. Vì vậy, ấn tượng của Tinh Kỳ phường đối với hắn cũng chỉ dừng lại trong truyền thuyết, không ngờ hôm nay lại có cơ hội tới đây.

Bởi vì không có mục tiêu chính xác, mọi người chia làm ba tiểu đội, Tạ Khuynh đương nhiên đi cùng Cao Tấn một đội, Tô Lâm Kỳ và Hồ đại phu một đội, Diêm đại phu tự mình làm một đội. Cứ như vậy chia ra ba đường, xông vào đường phố Tinh Kỳ phường đèn đuốc sáng trưng, phi thường não nhiệt.

Tạ Khuynh theo Cao Tấn đi về hướng Đông, hai bên đường xa hoa trụy lạc, đủ loại người mặc quần áo lố lăng ở đây không có gì kì lạ, dù mới nhìn có chút hỗn loạn, nhưng nhìn nhiều nhận ra thứ tự, cũng dần quen thuộc.

Một người bán nghệ ở gánh xiếc ven đường bỗng nhiên phun hai luồng hỏa, Tạ Khuynh vô thức lui về sau hai bước. Cao Tấn thấy thế, vươn tay nắm chặt tay nàng, dặn dò:

"Nơi này tam giáo cửu lưu, ngư long hỗn tạp, nàng nhớ theo sát trẫm."

Tạ Khuynh ngọt ngào cười với Cao Tấn, trong lòng cũng không nhàn rỗi:

[ người tam giáo cửu lưu nào mà lão tử chưa thấy? ]

[ chỗ ngư long hỗn tạp nào mà lão tử chưa đi? ]

[ chỗ này bị Thành Phòng doanh quản quá gắt gao, người phiên bang có thể đặt chân ở kinh thành đừng nói là đao, phỏng chừng hình nộm cũng không dám giấu. ]

[ có cơ hội phải mang Cao Tấn tới biên quan xem một chút nơi tụ tập của man nhân chân chính là như thế nào. ]

[ người liếm máu trên lưỡi đao chỗ nào cũng có. ]

Cao Tấn nghe đến đó, không khỏi cười thầm. Đây là lần đầu tiên Tạ Khuynh chủ động muốn mang Cao Tấn tới một góc nhỏ trong thế giới quen thuộc của nàng.

Ý tưởng này cứ tới tự nhiên như vậy, phỏng chừng chính nàng cũng không phát giác.

"Tinh Kỳ phường lớn như vậy, đi đâu tìm người Nam Cương đây?"

Tạ Khuynh thuận miệng trả lời:

"Dựa theo quần áo và trang sức, với cửa hàng nữa. Người Nam Cương thích chuyển ngân khí cùng thảo dược. Không khó phân biệt."

Cao Tấn phân phó những hộ vệ sau lưng:

"Có nghe chưa? Đi tìm đi."

Các hộ vệ lĩnh mệnh mà đi.

Không còn hộ vệ đi theo, Tạ Khuynh và Cao Tấn giống như một đôi thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà giàu, dù bề ngoài hai người có xuất sắc thì cũng không gây chú ý nhiều như lúc có bộ vệ đi theo sau.

Cao Tấn lôi kéo Tạ Khuynh đi sâu vào chợ, Tạ Khuynh bỗng nhiên dừng bước, mũi nhẹ ngửi hai lần. Cao Tấn hỏi:

"Sao vậy?"

Tạ Khuynh buông tay Cao Tấn, đi theo mùi hương kia, rất nhanh đã đứng ngoài một tiệm bánh. Nhìn một đĩa bánh hồ có đậu que xanh mơn mởn được mang vào tiệm, Tạ Khuynh quên cả chớp mắt.

Hương vị phương Bắc, đã rất lâu rồi chưa nếm lại.

Cao Tấn nhìn nàng, thậm chí không cần nghe tiếng lòng của nàng, hắn đã biết nàng đã tái phát bệnh cũ: thấy đồ ăn liền không nhấc chân lên nổi.

"Muốn ăn?" Cao Tấn hỏi.

Tạ Khuynh gật đầu, hỏi Cao Tấn:

"Bệ hạ có mang tiền sao?"

Cao Tấn sờ sờ vạt áo, Tạ Khuynh nhìn biểu tình của hắn đã biết hắn không đùa. Vốn dĩ trên người nàng có mang tiền, nhưng thời điểm xuất cung thay đổi y phục, túi tiền cũng ở cùng một chỗ với bộ y phục cũ, để lại trong cung.

Thời khắc Tạ Khuynh thất vọng, bỗng nhiên Cao Tấn cầm gì đó lung lay trước mặt nàng, một cái hầu bao quen thuộc lóe lên trước mắt Tạ Khuynh.

Tạ Khuynh như một chiếc mèo con bị cần câu mèo hấp dẫn, ánh mắt chuyển động theo tay Cao Tấn, vèo một phát tóm được mục tiêu.

Cao Tấn mở lòng bàn tay ra, đúng là cái hầu bao thêu tùng bách trước kia Tạ Khuynh thật giả lẫn lộn đưa cho hắn.

Tạ Khuynh cầm hầu bao lên ước lượng vài cái, cảm giác nặng trĩu làm nàng mừng rỡ:

"Ngài thế mà mang tiền!"

Cao Tấn cười không nói, nhìn nàng cúi đầu đếm đếm, cảm thấy dáng vẻ tham tiền này sao mà đáng yêu.

Kể từ lần trước dạo chợ đêm không mang tiền, Cao Tấn hồi cung liền nhét chút ngân lượng vào hầu bao tùy thân, ngày ngày đều mang theo. Dù sao bên người có một nữ nhân thích vụиɠ ŧяộʍ xuất cung chơi đùa, lại còn tham ăn nữa, lo trước khỏi họa.

Hoàng đế ở trong cung mà mang ngân lượng theo thì rất ngốc, may là người ngoài không biết, còn thường xuyên phỏng đoán hầu bao hắn đeo ngày này qua ngày khác đến tột cùng là ẩn giấu cái trân bảo hiếm thấy gì.

Tạ Khuynh như một lẽ đương nhiên mà chiếm lấy hầu bao của Cao Tấn làm của riêng, sau đó lôi kéo hắn vào tiệm bánh. Đột nhiên Tô Lâm Kỳ thở hồng hộc chạy ngang, trông thấy hai người, vội vàng chạy tới.

Cao Tấn hỏi:

"Sao vậy?"

Tô Lâm Kỳ nói:

"Tìm được hai người Nam Cương, tuy trên người họ không có giải dược nhưng đều đã nghe qua độc Nửa đêm câu hồn này, tìm tiếp nhất định có thể được."

Cao Tấn gật gật đầu, Tô Lâm Kỳ nhìn sang tiệm bánh kia một chút, rồi lườm Tạ Khuynh, chắp tay nói:

"Vậy tiểu nhân không quấy rầy hai vị, cáo từ."

Nói xong, Tô Lâm Kỳ định đi thì bị Cao Tấn gọi lại, hỏi:

"Tô đại nhân đã dùng bữa tối chưa?"

Tô Lâm Kỳ không hiểu lắc đầu:

"Vẫn chưa."

Xác thật chưa ăn, Tạ Khuynh hùm hổ xông vào phủ Tướng quân tìm người, Tô Lâm Kỳ còn chưa ăn cơm chiều đã bị nàng lôi đi.

Cao Tấn nói:

"Vậy cùng ăn đi, ăn xong lại tìm cũng không muộn."

Tô Lâm Kỳ không ngờ là mình sẽ được mời, chưa biết nên nhận lời hay cự tuyệt. Cao Tấn cũng không cho hắn cơ hội suy nghĩ, nắm tay Tạ Khuynh đi vào tiệm bánh.

Tạ Khuynh đi đằng trước, quay đầu lại vẫy vẫy tay với Tô Lâm Kỳ, để hắn đừng khách khí mà đuổi theo. Lúc này Tô Lâm Kỳ mới hoàn hồn.

Ba người vừa bước chân qua ngạch cửa, đã nghe thấy ngoài tiệm truyền đến tiếng kinh hô:

"Cao công tử? Tạ nương tử?"

Cao Tấn và Tạ Khuynh nhìn nhau, cảm thấy 'Cao công tử cùng Tạ nương tử' này rất có thể gọi hai người.

Quay đầu nhìn lại, trông thấy một người thanh niên anh tuấn, mặc quần áo thư sinh, chen chúc khỏi đám người, không ngừng phất tay chạy tới chỗ ba người họ, toàn thân trên dưới đều tản ra loại kích động 'tha hương ngộ cố tri'.

[ con hàng này cũng tới? ]

[ khá lắm, đủ một bàn mã điếu. ]

Thác Bạt Diên nhập gia tùy tục, cởi đi phục sức truyền thống của Bắc Liêu, mặc vào y phục Lễ triều. Khí chất xuất chúng, ăn nói bất phàm, khẩu âm không có nửa điểm ngoại tộc. Nếu không biết rõ hắn thì thất sự là không nhìn ra.

Hắn ba chân bốn cẳng vọt tới chỗ Cao Tấn và Tạ Khuynh, Tô Lâm Kỳ nhích sang hai bước nhường chỗ cho hắn.

"Thật là các ngươi. Cao công tử dẫn Tạ nương tử đi chơi à? Đời người khó gặp, thật sự quá trùng hợp." Thác Bạt Diên mỉm cười chắp tay chào hỏi.

Cao Tấn và Tô Lâm Kỳ chào đáp lại, Cao Tấn nói:

"Quả thật trùng hợp, Thác Bạt huynh đệ tới dạo phố?"

Thác Bạt Diên cười sang sảng, phe phẩy quạt xếp trong tay, phong lưu phóng khoáng thừa nhận:

"Đúng vậy, Cao công tử. Đã sớm nghe nói Tinh Kỳ phường của Lễ triều kinh đô bao hàm toàn diện. Tại hạ đã sớm mong ngóng, không ngờ có thể gặp được hai vị ở chỗ này. Không bằng tại hạ làm chủ, mời mấy vị đi nhã gian uống một chén rượu, được chứ?"

Tạ Khuynh thầm mắng:

[ uống cái đầu ngươi! ]

[ lão tử muốn ăn bánh hồ đậu. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện