"Lấy được đầu thái tử Đại Tông, lần này là có thể lĩnh thưởng lớn." Dường như là giọng của nam tử trung niên.

"Không biết đã trốn đi đâu, rõ ràng xe ngựa còn ở đây." Một người trả lời hơi mất kiên nhẫn.

Hàn Nhạn không biết rốt cuộc bên ngoài có bao nhiêu người tới, chỉ cảm thấy tiếng bước chân lộn xộn nhưng lại như có một quy luật đắc biệt, có vẻ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh. Trong lòng nàng không khỏi căng thẳng, lúc này Thái tử đã ngừng thở, không dám phát ra bất cứ một tiếng động nào. Tiếng bước chân kia cách bọn Hàn Nhạn càng ngày càng gần, tựa như đã tới cửa động rồi. Thái tử căng thẳng, không cẩn thận mà đụng vào Trang Hàn Minh bên cạnh. Trang Hàn Minh bị chạm vào vét thương, không nhịn được mà phát ra chút rên rỉ. Trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, tiếng rên rỉ này có vẻ cực kỳ chói tai. Lòng Hàn Nhạn căng thẳng, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Dường như cửa động nhỏ thoáng cái trở nên chật chội, mà tiếng bước chân kia dừng lại trong thoáng chốc rồi bước về phía nàng.

Bị phát hiện! Trong lòng Hàn Nhạn chỉ có ý nghĩ này. Nếu rơi vào trong tay đám người này, ba người mình chắc chắn là không một ai còn sống. Mục tiêu của bọn họ là Thái tử, Hàn Nhạn không muốn chôn theo hắn. Nhưng trước mắt không phải là mình định đoạt. Nếu bị phát hiện...Nếu bị phát hiện...Nàng cắn răng, bỗng xoay người giật áo ngoài của Thái tử ra, khoác lên người mình. Thái tử sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Hàn Nhạn quay đầu lại nhìn hắn thật sâu. Ánh mắt kia là cầu xin mình chăm sóc tốt cho Trang Hàn Minh? Có bất đắc dĩ, càng nhiều kiên quyết hơn. Ngay sau đó, Hàn Nhạn liền xông ra ngoài. Nàng mặc áo dài màu vàng, khuôn mặt bị che khuất dưới mái tóc rối rung. Vóc người nàng gần giống Thái tử, những người kia vừa thấy nàng thì cho là đã thấy Thái tử, lập tức đuổi theo.

Bên trong động, Thái tử đứng ngơ ngác tại chỗ, Trang Hàn Minh hôn mê bất tỉnh bên cạnh hắn. Hắn cắn răng, không để cho mình khóc thành tiếng, không biết tại sao trong lòng hắn lại đau đớn muốn chết.

Trên núi ở phía đông thành, Hàn Nhạn rất thích chơi ở đây. Nàng hết sức quen thuộc từng ngọn cây cọng cỏ ở đây nên có ưu thế về địa hình. Không biết là những người kia bởi vì không quen thuộc nơi này hay căn bản là ngoại tộc, bị nàng dẫn chạy ngược chạy xuôi. Hàn Nhạn cố ý chọn những khúc quanh, nơi có đá rải lởm chởm, cho nên cũng kéo dài thêm được chút thời gian.

Lúc này nàng đang ở trên một bãi cỏ, nơi đây vô cùng bằng phẳng. Đám nam tử cầm đao bước tới, mắt thấy sẽ bắt được nàng thì lại bị Hàn Nhạn khéo léo mà tránh. Cùng lúc dó, chỉ cảm thấy người trầm xuống, thầm nghĩ không tốt, định tránh thoát theo bản năng nhưng lại phát hiện người mình lại bị vùi xuống.

Đó là một cái đầm lầy.

Hàn Nhạn quay đầu lại, những đại hán kia hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía nàng. Đối với đầm lầy này, sức người thực ra rất nhỏ bé, bọn hộ chưa bao giờ trải qua tình huống này. Mái tóc dài che đi khuôn mặt Hàn Nhạn, những đại hán kia chỉ thấy cái cằm trắng nõn của nàng hơi nâng lên, khóe môi hiện nụ cười mỉa mai mà lạnh lùng. Dường như tiểu Thái tử Đại Tông này còn khó dây dưa hơn tưởng tượng nhiều.

Sau lưng có một đám người khác chạy tới rất nhanh. Hàn Nhạn lập tức chạy về phía trước, nhưng cũng biết đây là kế hoãn binh. Tới lúc một vực thẳm xuất hiện trước mặt nàng mới dừng lại.

Sau lưng là vực sâu vạn trượng, không thể lui lại được nữa. Nàng từ từ xoay người, nắm chặt trâm hoa mai cuối cùng trên người.

Lúc này nàng mới nhìn rõ, những người trước mặt này đúng là không phải là người Trung Nguyên mà là người Tây Nhung. Người Tây Nhung không biết tiểu Thái tử, chỉ nhìn vào quần áo màu vàng rực rỡ trên người Hàn Nhạn, lại không thấy rõ mặt nên nàng liền nhận định nàng là Thái tử.

Hàn Nhạn lẳng lặng đứng tại chỗ, không động đậy, không hoảng hốt lo sợ mà bỏ chạy, cũng không kêu gào xin tha thứ. Thậm chí nàng còn từ từ nhếch lên một nụ cười, tựa như một con thú cô độc lâm vào đường cùng, đang chuẩn bọ cho một kích cuối cùng.

Cứ nha vậy khiến bọn người kia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tiểu Thái tử này thực quá xảo quyệt. Vừa rồi đầm lầy đã khiến bọn hắn bị tổn thất nặng. Lúc này tiểu Thái tử Đại Tông nở nụ cười, ai biết có phải đang có cách quái quỷ gì. Bọn họ chú ý hơi nhiều, trong nhất thời nóng lòng muốn thử nhưng không ai dám tiến lên.

Một chọi bảy, Hàn Nhạn thầm tính toán trong lòng. Dù thế nào thì mình cũng không có phần thắng. Thế nhưng những người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Vừa lúc đó, một tên đại hán trong đó không nhịn được, hét lớn một tiếng rồi bổ nhào về phía Hàn Nhạn. Nnafg tránh không kịp, bị bắt bắt lấy. Đại hán kia kẹp chặt cổ họng của nàng, một tay bắt lấy cánh tay nàng. Hàn Nhạn không thể tránh được, trong nhất thời bị hắn xách lên trong tay như một con gà.

"Thái tử Đại Tông cũng chỉ như vậy!" Không ngờ lại có thể chế trụ đối phương dễ dàng như vậy, đại hán kia dương dương tự đắc mà cười to. Hàn Nhạn cúi đầu, cánh tay nhỏ bé yếu ớt vô lực rũ xuống.

"Ha ha, các ngươi nhìn đi, Thái tử hoàng gia da mịn thịt mềm này, cánh tay nhỏ bé này còn trắng hơnd✶đ✶L✶q✶đcả phụ nữ Tây Nhung chúng ta nữa." Dứt lời, hắn vươn tay gạt mái tóc rối bời trên trán Hàn Nhạn ra, lúc thấy rõ ràng khuôn mặt nàng thì liền ngây ngẩn cả người, sau đó nuốt nước miếng: "Bộ dạng của tiểu Thái tử này y như cô bé, chết như vậy thật đáng tiếc, không bằng để ta vui vẻ..." Dứt lời, một tay ném Hàn Nhạn xuống đất, bắt đầu cởi dây lưng của mình.

Từ lúc những người còn lại thấy đồng bọn của mình bắt được Hàn Nhạn thì liền thở phào nhẹ nhõm. Bôn ba như vậy khiến lúc này đã hơi mệt, cười đáp: "Không thể chỉ hưởng một mình, đợt lát nữa để các huynh đệ cùng nếm thử chút thơm ngon."

Phong tục của Tây Nhung rất cởi mở, chuyện nuôi nam đồng cũng từng có. Lúc này bọn họ cũng chỉ coi Hàn Nhạn như một thiếu niên xinh đẹp, liền nảy sinh ý nghĩ xấu xa, nghĩ tới dù sao cũng là người chết, không bằng để cho mình vui vẻ một chút. Đại hán bắt được Hàn Nhạn cách bọn họ xa hơn một chút. Bây giờ Hàn Nhạn đã là con mồi không hề có sức lực mà chống lại, vì vậy cũng không đề phòng. Hắn ngồi xổm xuống, nở nụ cười dâm đãng, cởi áo của Hàn Nhạn ra. Nàng bị dọa sợ đến mức lùi lại liên tiếp. Đại hán kia thấy nàng như vậy thì lòng càng ngứa ngáy. Hàn Nhạn hơi loạng choạng mà bò về sau, những người còn lại dường như vô cùng có hứng thú mà nhìn một màn này. Đại hán kia càng cười to hơn, bằng lòng chơi trò mèo vờn chuột với nàng, liền ung dung đuổi theo nàng. Hàn Nhạn thở hồng hộc, đại hán kia cảm thấy đã chơi gần đủ, liền cười dữ tợn một tiếng, nghiêng người định xé xiêm y của nàng. Ai ngờ lại nhìn thấy thiếu niên trắng nõn này, trong đôi mắt đen láy thoáng qua chút ý lạnh, ngay sau đó liền cảm thấy mắt trái của mình đau đớn, máu phun ra.

"A ——" Tiếng kêu thảm thiết khiến chim bay tán loạn trong rừng. Những người còn lại lấy làm kinh hãi trước biến cố bất thình lình này, lại thấy Hàn Nhạn cầm một cây trâm hoa mai đang nhỏ máu không ngừng, ý lạnh trong mắt thấu tận xương.

Đại hán kia đang che mắt trái, máu không ngừng chảy ra giữa kẽ ngón tay. Hắn nằm mơ cũng không ngờ thiếu niên không có chút lực phản kháng nào lại đột nhiên cho mình một kích, chọc mù mắt mình. Không cho hắn có thời gian trì hoãn. Hàn Nhạn nghiêng người, đá một cước tới, đại hán kia kêu thảm một tiếng, cả người liền rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

Vừa rồi nàng trăm cay nhìn đắng bất động thanh sắc mà dẫn người này tới cạnh vách đá, tuyệt đối không thể để sai sót. Sài Tĩnh từng nói, giết người, không cần biết là cách gì, quan trọng là có nắm chắc sẽ giết được y không.

Nàng bỏ trâm hoa mai vào tay áo, khom người nhặt đại đao đại hán kia làm rơi lên, lạnh lùng nhìn đám người trước mặt.

Cho dù chết cũng phải tìm vài cái đệm lưng. Mắt nàng lành lạnh, quần áo bị máu tươi phun lên, có một ít văng lên trên mặt khiến gương mặt nàng càng trắng hơn. Màu đỏ nhìn thấy mà giật mình cùng với màu trắng tinh khiết hòa vào làm một, có cảm giác chấn động lòng người rất khác. Trên vách núi, nàng một thân một mình, cầm đại đao trong tay, gió thổi tung mái tóc rối của nàng, chỉ có nữ tử kia bất động, không tránh, không trốn, không kêu, tựa như Tu La từ địa ngục tới lấy mạng.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Có lẽ là có một người dường như đã nhìn rõ: "Đây là một nữ tử!"

Những người còn lại tập trung nhìn vào, đều ngạc nhiên nghi ngờ. Nếu đây là nữ tử vậy thì đây không phải Thái tử Đại Tông. Nữ tử này là ai? "Ngươi là ai?" Một người trong đó hỏi.

Hàn Nhạn bỗng ngửa đầu cười to. Cả đời này nàng chưa bao giờ cười cuồng vọng như vậy. Bởi vì biết cho dù những người này biết nàng không phải là Thái tử Đại Tông cũng sẽ không tha cho nàng, thậm chíd✰đ✰L✰q✰đcòn bắt nàng để tra hỏi tung tích của Thái tử. Đương nhiên nàng sẽ không nói, không chỉ vì Thái tử mà còn vì Trang Hàn Minh. Nếu hôn nay bất kể thế nào cũng không chạy thoát khỏi cái chết, khách sáo với những người này còn có ý nghĩa gì?

"Ta chính là Thái tử Đại Tông." Nàng nói.

Hành động của nàng vững vàng bình tĩnh, ung dung không thay đổi. Tuy bọn hắn côn đồ, sống hơn nửa đời người cũng chưa từng thấy nữ tử như vậy. Rõ ràng là bộ dáng của một thiếu nữ, nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, nhưng hành động đều như người trưởng thành đã trải hết sự đời, xảo quyệt thông minh, xuống tay tàn nhẫn. Nhưng vô hình trung lại toát ra khí chất cao quý, nghiêm túc không thể xâm phạm.

Nàng là ai?

Bọn họ đã tin thiếu nữ trước mắt này có thân phận không tầm thường, thậm chí rất có thể là người trong hoàng thất. Nghĩ tới chuyện bọn họ bị con bé này đùa giỡn, thậm chí còn mất đi không ít đồng bọn của mình, liền tức giận. Vì vậy họ hét lớn lên: "Vậy thì ngươi nạp mạng đi!" Dứt lời, xách đao xông tới.

Cùng lúc đó, Thái tử căng thẳng run lẩy bẩy trong hang động, bên ngoài lại truyền tới tiếng bước chân, thậm chí dường như số người còn nhiều hơn lúc nãy. Hắn liếc nhìn Trang Hàn Minh đang hôn mê bất tỉnh, không biết mình và vậy có thể tránh được một kiếp này không. Trang Hàn Nhạn đã dùng mạng của mình để đổi một lối thoát cho họ, thế nhưng lối thoát thoáng nhìn cũng có vẻ không bằng phẳng. Nghĩ tới Trang Hàn Nhạn, hắn cảm thấy trong lòng đau đớn không chịu nổi. Nếu vương thúc biết nhất định sẽ đau lòng.

Trong lúc suy nghĩ, tiếng bước chân kia đã tới gần, Thái tử cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Một bàn tay đẩy cỏ dại trước miệng hang ra.

Dường như sắc trời tối xuống, làn gió lạnh như băng luồn vào qua cửa động, Thái tử chỉ cảm thấy toàn thân đều bị cái lạnh xâm nhập, lạnh tới mức răng va vào nhau lập cập. Nhưng một câu nói đã nương theo làn gió bay vào: "Là ta."

Lập tức ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện