Editor: SunniePham
Sáng sớm ánh nắng mặt trời đã xuyên qua các cửa sổ khắc hoa văn chiếu vào trong phòng, lúc Hàn Nhạn mở mắt ra thì đầu còn có chút choáng váng, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn lạ lẫm, quần áo không phải là đồ mình đã mặc ngày hôm qua. Trong đầu mờ hồ nhớ lại một chút chuyện, còn nhớ rõ hôm qua mình ở trong cung được Thái Hậu ban thưởng cho một ly rượu, sau đó thì cảm thấy toàn đều nóng lên. . . Nàng trúng xuân độc, sau đó thì dẫn theo Cấp Lam, Thu Hồng trốn thoát, sau đó thì sao nhỉ? Trong lòng nàng trở nên căng thẳng, Cấp Lam và Thu Hồng vừa đang ở đâu, đây là nơi nào?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, có một người từ ngoài phòng đi vào. Người kia dáng người thon dài, chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng thuần, mái tóc đen dài như mực được một cây trâm quấn lên, rơi dài ở sau ót, thoát lên một sự lười biếng nhưng đầy cao quý.
Chính là Phó Vân Tịch.
Chàng không nhanh không chậm đi tới bên giường, ánh sáng chiếu không rõ ràng ngũ quan của chàng, nhưng mà khi Hàn Nhạn nhìn thấy chàng thì nhẹ nhàng thở ra. Cũng nói không rõ là tại sao, khi nàng nhìn thấy chàng thì lặp tức xuất hiện một loại cảm giác an tâm, biết mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên là, Phó Vân Tịch đứng bên cạnh, vươn tay sờ trán của nàng, nói: "Đỡ hơn chưa?"
Đôi tay lạnh buốt của chàng phủ trên trán Hàn Nhạn, làm cho nàng vô cùng thoải mái, nhưng cũng không quên hỏi: "Cấp Lam và Thu Hồng đâu rồi?"
"Bị thương, đã tìm đại phu rồi. Bây giờ còn đang nghỉ ngơi." Phó Vân Tịch nói: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Nhạn sửng sốt một chút: "Thái Hậu ban thưởng rượu." Nói xong liền giương mắt nhìn về phía Phó Vân Tịch, Thái Hậu là mẫu hậu của Phó Vân Tịch, bản thân mình nói như vậy, hình như là đang châm ngòi ly gián, gây bất hòa cho họ. Nhưng mà theo như lời nói của Thái Hậu ngày hôm qua, thì việc làm và hành động, rõ ràng là gây bất lợi đối với Phó Vân Tịch. Chẳng lẽ đôi mẫu tử này cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng; nàng cần chứng minh một chuyện, sau nói xong chuyện đó thì nàng nhìn xem phản ứng của Phó Vân Tịch.
Nhưng mà Phó Vân Tịch lại không hề tức giận, cũng không có kinh ngạc, chỉ nhạt nhẽo "Ừ" một tiếng, trên mặt không nhìn ra là chàng đang có cảm xúc gì. Hàn Nhạn có chút uể oải, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, chần chờ mở miệng: "Tối hôm qua. . . Về sau mọi chuyện như thế nào vậy?"
Bản thân mình trúng xuân độc, mất đi lý trí rồi đối mặt Phó Vân Tịch, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện gì thất lễ. Trong đầu Hàn Nhạn chỉ lưu lại chút ít hình ảnh, nhưng lại không nhớ rõ mọi chuyện, không rõ đến tột cùng là thật sự hay là cảnh trong mơ. Chỉ cần nghĩ đến việc bị Phó Vân Tịch dùng sắc mặt như vậy nhìn mình, thì tự nhiên nàng cũng vô cùng khó xử.
"Ngươi cởi bỏ quần áo của bổn vương." Phó Vân Tịch thản nhiên nói.
Hàn Nhạn sững sờ chỉ chốc lát, sau đó thì gương mặt trở nên đỏ bừng; có chút không thể tin, mở to hai mắt nhìn Phó Vân Tịch, nhưng mà nàng biết người này không cần phải thiết phải nói dối, cho nên trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Chẳng lẽ mình thật sự đói khát đến vậy. . . Còn cởi bỏ quần áo của chàng. Hàn Nhạn quả thực xấu hổ vô cùng, đây là chuyện gì vậy, lá gan của mình khi nào mà trở nên lớn như vậy rồi, mặc dù nàng là Vương phi của Vương Gia danh xưng đã là phu thê rồi, nhưng mà hai người vẫn chưa thành thân, huống hồ đến bây giờ nàng không cách nào coi Phó Vân Tịch như trượng phu của mình. Khoảnh khắc này bị chàng nói ra những lời như mây trôi giữa trời như vậy, thì ngược lại nàng có cảm giác như là nhóc con làm chuyện xấu bị bắt tại trận. Không khỏi lúng ta lúng túng nói: "Còn. . . Có cái gì nữa sao."
"Bổ nhào vào trong ngực bổn vương." Chàng nói.
Hàn Nhạn càng thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ trở nên ửng hồng, ấp úng nói: "Là sao? Ta không nhớ rõ. . ."
Phó Vân Tịch cúi người xuống nhìn nàng, một mắt phượng đen láy như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, môi mỏng phun ra lời nói nhàn nhạt: "Đêm qua bổn vương tắm rửa ở ôn tuyền, ngươi xông vào, có ý đồ phi lễ với bổn vương."
Hàn Nhạn vùi đầu càng sâu, không dám nhìn vào đôi mắt Phó Vân Tịch: "Huynh biết là ta bị trúng xuân độc. . ." Chỉ là sau khi thức dậy nàng kiểm tra một chút thân thể của mình, ngược lại không có phát hiện ra có nơi nào bị thương, chắc hẳn đêm qua Phó Vân Tịch cũng không có làm gì nàng. Nghĩ tới đây, thì nàng ngược lại càng xin ra lòng cảm kích đối với chàng. Chỉ là nàng vẫn nghi ngờ nói: "Xuân độc trên người ta làm sao giải được vậy?"
Phó Vân Tịch ngồi thẳng lên, ánh mắt dời về phía nơi khác: "Đương nhiên là do Thái y chữa trị rồi."
Hàn Nhạn cảm thấy lời này nói có chút kỳ lại, nhưng vẫn biết là kỳ lạ ở chỗ nào. Chỉ là trực giác nói cho nàng biết là chàng đang nói dối, nàng vốn nghĩ sẽ nói lời cảm tạ chàng, nhưng trong lúc tình cờ thì nhìn thấy lòng bàn tay đang băng bó vết thương, nàng hỏi: "Huynh bị thương rồi hả ?"
Phó Vân Tịch xoay người: "Vết thương nhỏ mà thôi."
"Có dính dáng tới ta sao?" Không biết tại sao, Hàn Nhạn cảm giác, cảm thấy này thương tựa hồ cùng mình có loại không thể thoát ly quan hệ. Lại nghe đến Phó Vân Tịch nhàn nhạt cất giọng đáp: "Không có quan hệ gì với ngươi."
Hàn Nhạn ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của chàng so sánh với thường ngày hình như hơi tái nhợt một chút, so với bộ dạng lạnh như băng thường ngày, thì giờ đây lại có thêm vài phần suy nhược, tuy là không rõ ràng lắm. Hàn Nhạn có lòng tốt nhắc nhở: "Nhìn sắc mặt của người không tốt lắm. Nếu cảm thấy không thoải mái, thì không bằng mời đại phu đến xem xem."
"Không cần đâu." Dường như Phó Vân Tịch không muốn tiếp tục đề tài này, chàng nhìn lại nàng một chút: "Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hàn Nhạn sững sờ, mình ở Huyền Thanh Vương phủ này đã một ngày một đêm, vốn dĩ là nàng ở trong cung cùng với Trần Quý Phi. Bây giờ sợ là đã gặp phải miệng lưỡi thế gian, nàng lặp tức muốn đứng dậy: "Sợ là không ổn. . ."
“Ta đã sai người đi đưa tin cho Trang phủ rồi." Âm thanh của Phó Vân Tịch hàm chứa một tia lạnh như băng, không dễ dàng phát hiện: "Trong cung ngươi cũng không cần phải lo lắng, ngươi là thê tử của bổn vương, Huyền Thanh vương phủ sẽ là nhà của ngươi."
Một câu nói rất bình thường, chẳng biết tại sao lại làm cho trong lòng Hàn Nhạn dâng lên một cổ ấm áp khó có thể nói, giống như là món đồ đang tìm kiếm bấy lâu đang ở ngay trước mặt. Đối với nàng mà nói, Trang phủ chỉ là một nơi tràn đầy sự đấu đá không ngừng, là nơi đầy âm mưu quỷ kế, ở nơi đó kiếp trước của nàng có một hồi ức đầy thảm thiết. Thiên hạ rộng lớn, nàng sớm đã không có khái niệm từ ‘nhà’ rồi, hôm nay nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng như băng lại nói ra nơi này chính là nhà của nàng.
Nàng hơi cong khóe môi: "Cảm ơn Vương Gia."
Phó Vân Tịch nhíu mày: "Đêm qua, ngươi không phải gọi như vậy?"
Hàn Nhạn sững sờ: "Cái gì?"
Chàng mím môi, dung nhan trước sau vắng lặng như một. Trong nháy mắt hiện lên một chút tà khí: "Tối qua lúc ngươi cuồng hôn bổn vương, ngươi gọi ta là… Vân Tịch."
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Phó Vân Tịch, Hàn Nhạn lặp tức trợn mắt há hốc mồm, hai gò má đỏ bừng, bộ dáng hoàn toàn không biết làm sao.
Càng lúc nàng càng giống con chim nhạn ngu đần rồi, Phó Vân Tịch nhìn dáng vẻ nhỏ bé của nàng, trong lòng âm thầm đánh giá, xoay người cầm lấy chén thuốc rỗng trên bàn rồi bước ra khỏi cửa.
Ra khỏi phòng, chàng đi về hành lang ở hướng đông. Đi vài bước, thì liền dừng lại ở trong sân. Rất nhiều cảnh tưởng hiện lên ở trước mắt chàng.
Đêm qua sau khi dược tính của Hàn Nhạn được ổn định, dần dần yên tĩnh lại rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ. Chàng vì đề phòng sẽ phát sinh ra thêm sự cố nào nữa, cho nên mới ngồi canh ở bên giường, sau đó thì mồ hôi trên trán Hàn Nhạn dần dần nhiều hơn, nét mặt trở nên vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, không ngừng lắc đầu, giống như là bị bóng đè.
Chàng đứng dậy đi đến bên cạnh giường, suy nghĩ phải trấn an cơn ác mộng của nàng, thì thấy hình như nàng đang nói gì đó, thì thào không rõ ràng lắm. Phó Vân Tịch liền nghiêng thân về phía trước, chỉ nghe trong miệng nàng không ngừng kêu lên một cái tên: Vệ Như Phong.
Chén thuốc trên tay dường như vẫn còn lưu lại mùi thuốc, Phó Vân Tịch đứng dưới cây ở trong viện, Vệ Như Phong?
Đêm qua lúc nàng gặp ác mộng, kêu tên Vệ Như Phong dáng rõ ràng là rất hoảng sợ và phẫn nộ, trong giọng nói hàm chứa sự tuyệt vọng vô hạn và đầy thù hận. Nàng và Vệ Như Phong, rốt cục là có thù hận gì đây? Trong mắt Phó Vân Tịch hiện lên một tia suy tư, hình như từ lúc bắt đầu, thái độ Hàn Nhạn đối với Vệ Như Phong chính là cực kỳ lạnh lùng. Rất kỳ lạ, danh tiếng của Vệ Như Phong trong Kinh Thành vô cùng tốt, cử chỉ quân tử, thân thế hiển hách, chăm sóc ôn nhu; đối loại tiểu cô nương như Hàn Nhạn này, thì sẽ rất dễ dàng yêu thích hắn. Hàn Nhạn không phải là một người lạnh lùng, cho dù đối mặt với kẻ thù của nàng, thì sẽ luôn làm ra dáng vẻ tươi cười, còn đối với người không quá quen thuộc, thì sẽ càng không dễ gì mà để lộ ra tâm tình của mình.
Hàn Nhạn đối đãi với Thành Lỗi, Hách Liên Dục, Giang Ngọc Lâu đều cực kỳ khách sao; duy nhất chỉ có đối với Vệ Như Phong là nàng luôn vô cùng lạnh lùng và cảnh giác, giống như lần đầu tiên gặp mặt Vệ Như Phong ở cung yến, thì nàng liền lạnh nhạt với Vệ Như Phong. Lúc ấy chàng ở khá xa, tuy là Hàn Nhạn cố gắng che giấu, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia phẫn hận đồng thời điều này cũng đã rơi vào đáy mắt chàng.
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà hận một người, trừ phi là Hàn Nhạn từng gặp qua Vệ Như Phong, nhưng mà chàng cho người điều tra Vệ Như Phong và Hàn Nhạn, thì lần đầu tiên hai người gặp mặt, chính là lúc ở cung yến. Nàng là tiểu thư một khuê các, ngày bình thường sẽ không nhìn thấy nam nhân bên ngoài, vậy thì làm sau biết được nhân phẩm đức hạnh của một người?
Nghĩ đến lần đầu tiên nàng đối mặt với Y Lâm Na, hành động vô cùng lạ thường, Hàn Nhạn, tựa hồ là quá thần bí. Trên người của nàng, có rất nhiều chuyện bí mật. Nhưng mà cũng không cần phải quá gấp gáp, nàng là Huyền Thanh Vương phi, mình sẽ có rất nhiều thời gian, để vạch trần toàn bộ.
"Chủ tử" Mộc Phong xuất hiện ở bên cạnh: "Mọi thứ ở trong cung đã chuẩn bị hết rồi."
"Mộc Nham ở đâu?" Phó Vân Tịch khẽ nhíu mày.
Mộc Phong gãi gãi đầu, cười ranh mãnh nói: "Đang chăm sóc hai nha hoàn của Vương phi."
Phó Vân Tịch không nói gì nữa: "Ngươi vào trong cung coi chừng đi."
"Dạ." Mộc Phong lớn tiếng nói, nhanh như chớp đã chạy đi xa. Chủ tử tức giận thật đáng sợ, chỉ là lần này những ai muốn động vào Vương phi thì sẽ không yên, e là trong cung sẽ gặp họa lớn rồi.
Phó Vân Tịch im lặng, áo ngoài trắng như tuyết được gió thổi tung lên, bóng dáng thon dài như vẽ, từ xa nhìn lại, giống như là trích tiên cởi gió trở về, chỉ là lúc này đây khuôn mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, nhưng không có ai biết mà thôi.
Động đến người của chàng, đương nhiên phải trả giá rất nhiều.
Bên trong điện Thái Phượng.
Trần Quý phi ngồi bên cạnh Thái Hậu, cắn răng nói: "Lần này Trang Hàn Nhạn thật sự là quá may rồi. Hôm qua làm như vậy mà cũng để cho nó trốn thoát !"
"Vân Tịch rất che chở cho nó" Thái Hậu liếc qua sắc mặt có chút cuồng loạn của Trần Quý Phi: "Thu hồi sắc mặt của ngươi đi, không phải chỉ là thất bại sao, đừng làm cho tất cả mọi người có thể nhìn ra tâm tư của ngươi!"
Trần Quý Phi oán hận nói: "Tiểu Thất nhờ thần thiếp làm chuyện này, hôm nay lại làm không được rồi. Mẫu phi như thiếp đây cũng không thể giúp được nhi tử của mình. . ." Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt cũng thu lại vài phần.
"Hừ, chuyện của lão Thất không cần ngươi quan tâm. Ai Gia thấy e là Vân Tịch sẽ không từ bỏ ý đồ, mấy ngày nay ngươi nên an phận một chút." Thái Hậu nâng chung trà lên uống một hớp, "Phụt" một cái phun ra hết: "Đổi ly khác đi, tại sao không có mùi vị gì hết."
Trần Quý Phi vội vàng nói: "Đây là đương nhiên. Chỉ là đáng tiếc một điều, xuân độc đó chính là ‘yên hoa mị’ ngàn vàng mới mua được."
Mí mắt của Thái Hậu cũng không thèm liếc một cái: "Đồ hẹp hồi. Một ngàn lượng bạc, ngươi để vào mắt rồi sao!"
Sáng sớm ánh nắng mặt trời đã xuyên qua các cửa sổ khắc hoa văn chiếu vào trong phòng, lúc Hàn Nhạn mở mắt ra thì đầu còn có chút choáng váng, phát hiện mình đang nằm ở trên giường lớn lạ lẫm, quần áo không phải là đồ mình đã mặc ngày hôm qua. Trong đầu mờ hồ nhớ lại một chút chuyện, còn nhớ rõ hôm qua mình ở trong cung được Thái Hậu ban thưởng cho một ly rượu, sau đó thì cảm thấy toàn đều nóng lên. . . Nàng trúng xuân độc, sau đó thì dẫn theo Cấp Lam, Thu Hồng trốn thoát, sau đó thì sao nhỉ? Trong lòng nàng trở nên căng thẳng, Cấp Lam và Thu Hồng vừa đang ở đâu, đây là nơi nào?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, có một người từ ngoài phòng đi vào. Người kia dáng người thon dài, chỉ mặc một bộ quần áo trong màu trắng thuần, mái tóc đen dài như mực được một cây trâm quấn lên, rơi dài ở sau ót, thoát lên một sự lười biếng nhưng đầy cao quý.
Chính là Phó Vân Tịch.
Chàng không nhanh không chậm đi tới bên giường, ánh sáng chiếu không rõ ràng ngũ quan của chàng, nhưng mà khi Hàn Nhạn nhìn thấy chàng thì nhẹ nhàng thở ra. Cũng nói không rõ là tại sao, khi nàng nhìn thấy chàng thì lặp tức xuất hiện một loại cảm giác an tâm, biết mình sẽ không xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên là, Phó Vân Tịch đứng bên cạnh, vươn tay sờ trán của nàng, nói: "Đỡ hơn chưa?"
Đôi tay lạnh buốt của chàng phủ trên trán Hàn Nhạn, làm cho nàng vô cùng thoải mái, nhưng cũng không quên hỏi: "Cấp Lam và Thu Hồng đâu rồi?"
"Bị thương, đã tìm đại phu rồi. Bây giờ còn đang nghỉ ngơi." Phó Vân Tịch nói: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Nhạn sửng sốt một chút: "Thái Hậu ban thưởng rượu." Nói xong liền giương mắt nhìn về phía Phó Vân Tịch, Thái Hậu là mẫu hậu của Phó Vân Tịch, bản thân mình nói như vậy, hình như là đang châm ngòi ly gián, gây bất hòa cho họ. Nhưng mà theo như lời nói của Thái Hậu ngày hôm qua, thì việc làm và hành động, rõ ràng là gây bất lợi đối với Phó Vân Tịch. Chẳng lẽ đôi mẫu tử này cũng chỉ là bằng mặt không bằng lòng; nàng cần chứng minh một chuyện, sau nói xong chuyện đó thì nàng nhìn xem phản ứng của Phó Vân Tịch.
Nhưng mà Phó Vân Tịch lại không hề tức giận, cũng không có kinh ngạc, chỉ nhạt nhẽo "Ừ" một tiếng, trên mặt không nhìn ra là chàng đang có cảm xúc gì. Hàn Nhạn có chút uể oải, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, chần chờ mở miệng: "Tối hôm qua. . . Về sau mọi chuyện như thế nào vậy?"
Bản thân mình trúng xuân độc, mất đi lý trí rồi đối mặt Phó Vân Tịch, khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện gì thất lễ. Trong đầu Hàn Nhạn chỉ lưu lại chút ít hình ảnh, nhưng lại không nhớ rõ mọi chuyện, không rõ đến tột cùng là thật sự hay là cảnh trong mơ. Chỉ cần nghĩ đến việc bị Phó Vân Tịch dùng sắc mặt như vậy nhìn mình, thì tự nhiên nàng cũng vô cùng khó xử.
"Ngươi cởi bỏ quần áo của bổn vương." Phó Vân Tịch thản nhiên nói.
Hàn Nhạn sững sờ chỉ chốc lát, sau đó thì gương mặt trở nên đỏ bừng; có chút không thể tin, mở to hai mắt nhìn Phó Vân Tịch, nhưng mà nàng biết người này không cần phải thiết phải nói dối, cho nên trong lòng nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Chẳng lẽ mình thật sự đói khát đến vậy. . . Còn cởi bỏ quần áo của chàng. Hàn Nhạn quả thực xấu hổ vô cùng, đây là chuyện gì vậy, lá gan của mình khi nào mà trở nên lớn như vậy rồi, mặc dù nàng là Vương phi của Vương Gia danh xưng đã là phu thê rồi, nhưng mà hai người vẫn chưa thành thân, huống hồ đến bây giờ nàng không cách nào coi Phó Vân Tịch như trượng phu của mình. Khoảnh khắc này bị chàng nói ra những lời như mây trôi giữa trời như vậy, thì ngược lại nàng có cảm giác như là nhóc con làm chuyện xấu bị bắt tại trận. Không khỏi lúng ta lúng túng nói: "Còn. . . Có cái gì nữa sao."
"Bổ nhào vào trong ngực bổn vương." Chàng nói.
Hàn Nhạn càng thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ trở nên ửng hồng, ấp úng nói: "Là sao? Ta không nhớ rõ. . ."
Phó Vân Tịch cúi người xuống nhìn nàng, một mắt phượng đen láy như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, môi mỏng phun ra lời nói nhàn nhạt: "Đêm qua bổn vương tắm rửa ở ôn tuyền, ngươi xông vào, có ý đồ phi lễ với bổn vương."
Hàn Nhạn vùi đầu càng sâu, không dám nhìn vào đôi mắt Phó Vân Tịch: "Huynh biết là ta bị trúng xuân độc. . ." Chỉ là sau khi thức dậy nàng kiểm tra một chút thân thể của mình, ngược lại không có phát hiện ra có nơi nào bị thương, chắc hẳn đêm qua Phó Vân Tịch cũng không có làm gì nàng. Nghĩ tới đây, thì nàng ngược lại càng xin ra lòng cảm kích đối với chàng. Chỉ là nàng vẫn nghi ngờ nói: "Xuân độc trên người ta làm sao giải được vậy?"
Phó Vân Tịch ngồi thẳng lên, ánh mắt dời về phía nơi khác: "Đương nhiên là do Thái y chữa trị rồi."
Hàn Nhạn cảm thấy lời này nói có chút kỳ lại, nhưng vẫn biết là kỳ lạ ở chỗ nào. Chỉ là trực giác nói cho nàng biết là chàng đang nói dối, nàng vốn nghĩ sẽ nói lời cảm tạ chàng, nhưng trong lúc tình cờ thì nhìn thấy lòng bàn tay đang băng bó vết thương, nàng hỏi: "Huynh bị thương rồi hả ?"
Phó Vân Tịch xoay người: "Vết thương nhỏ mà thôi."
"Có dính dáng tới ta sao?" Không biết tại sao, Hàn Nhạn cảm giác, cảm thấy này thương tựa hồ cùng mình có loại không thể thoát ly quan hệ. Lại nghe đến Phó Vân Tịch nhàn nhạt cất giọng đáp: "Không có quan hệ gì với ngươi."
Hàn Nhạn ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới sắc mặt của chàng so sánh với thường ngày hình như hơi tái nhợt một chút, so với bộ dạng lạnh như băng thường ngày, thì giờ đây lại có thêm vài phần suy nhược, tuy là không rõ ràng lắm. Hàn Nhạn có lòng tốt nhắc nhở: "Nhìn sắc mặt của người không tốt lắm. Nếu cảm thấy không thoải mái, thì không bằng mời đại phu đến xem xem."
"Không cần đâu." Dường như Phó Vân Tịch không muốn tiếp tục đề tài này, chàng nhìn lại nàng một chút: "Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi thật tốt đi."
Hàn Nhạn sững sờ, mình ở Huyền Thanh Vương phủ này đã một ngày một đêm, vốn dĩ là nàng ở trong cung cùng với Trần Quý Phi. Bây giờ sợ là đã gặp phải miệng lưỡi thế gian, nàng lặp tức muốn đứng dậy: "Sợ là không ổn. . ."
“Ta đã sai người đi đưa tin cho Trang phủ rồi." Âm thanh của Phó Vân Tịch hàm chứa một tia lạnh như băng, không dễ dàng phát hiện: "Trong cung ngươi cũng không cần phải lo lắng, ngươi là thê tử của bổn vương, Huyền Thanh vương phủ sẽ là nhà của ngươi."
Một câu nói rất bình thường, chẳng biết tại sao lại làm cho trong lòng Hàn Nhạn dâng lên một cổ ấm áp khó có thể nói, giống như là món đồ đang tìm kiếm bấy lâu đang ở ngay trước mặt. Đối với nàng mà nói, Trang phủ chỉ là một nơi tràn đầy sự đấu đá không ngừng, là nơi đầy âm mưu quỷ kế, ở nơi đó kiếp trước của nàng có một hồi ức đầy thảm thiết. Thiên hạ rộng lớn, nàng sớm đã không có khái niệm từ ‘nhà’ rồi, hôm nay nam nhân tuấn mỹ lạnh lùng như băng lại nói ra nơi này chính là nhà của nàng.
Nàng hơi cong khóe môi: "Cảm ơn Vương Gia."
Phó Vân Tịch nhíu mày: "Đêm qua, ngươi không phải gọi như vậy?"
Hàn Nhạn sững sờ: "Cái gì?"
Chàng mím môi, dung nhan trước sau vắng lặng như một. Trong nháy mắt hiện lên một chút tà khí: "Tối qua lúc ngươi cuồng hôn bổn vương, ngươi gọi ta là… Vân Tịch."
Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Phó Vân Tịch, Hàn Nhạn lặp tức trợn mắt há hốc mồm, hai gò má đỏ bừng, bộ dáng hoàn toàn không biết làm sao.
Càng lúc nàng càng giống con chim nhạn ngu đần rồi, Phó Vân Tịch nhìn dáng vẻ nhỏ bé của nàng, trong lòng âm thầm đánh giá, xoay người cầm lấy chén thuốc rỗng trên bàn rồi bước ra khỏi cửa.
Ra khỏi phòng, chàng đi về hành lang ở hướng đông. Đi vài bước, thì liền dừng lại ở trong sân. Rất nhiều cảnh tưởng hiện lên ở trước mắt chàng.
Đêm qua sau khi dược tính của Hàn Nhạn được ổn định, dần dần yên tĩnh lại rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ. Chàng vì đề phòng sẽ phát sinh ra thêm sự cố nào nữa, cho nên mới ngồi canh ở bên giường, sau đó thì mồ hôi trên trán Hàn Nhạn dần dần nhiều hơn, nét mặt trở nên vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ, không ngừng lắc đầu, giống như là bị bóng đè.
Chàng đứng dậy đi đến bên cạnh giường, suy nghĩ phải trấn an cơn ác mộng của nàng, thì thấy hình như nàng đang nói gì đó, thì thào không rõ ràng lắm. Phó Vân Tịch liền nghiêng thân về phía trước, chỉ nghe trong miệng nàng không ngừng kêu lên một cái tên: Vệ Như Phong.
Chén thuốc trên tay dường như vẫn còn lưu lại mùi thuốc, Phó Vân Tịch đứng dưới cây ở trong viện, Vệ Như Phong?
Đêm qua lúc nàng gặp ác mộng, kêu tên Vệ Như Phong dáng rõ ràng là rất hoảng sợ và phẫn nộ, trong giọng nói hàm chứa sự tuyệt vọng vô hạn và đầy thù hận. Nàng và Vệ Như Phong, rốt cục là có thù hận gì đây? Trong mắt Phó Vân Tịch hiện lên một tia suy tư, hình như từ lúc bắt đầu, thái độ Hàn Nhạn đối với Vệ Như Phong chính là cực kỳ lạnh lùng. Rất kỳ lạ, danh tiếng của Vệ Như Phong trong Kinh Thành vô cùng tốt, cử chỉ quân tử, thân thế hiển hách, chăm sóc ôn nhu; đối loại tiểu cô nương như Hàn Nhạn này, thì sẽ rất dễ dàng yêu thích hắn. Hàn Nhạn không phải là một người lạnh lùng, cho dù đối mặt với kẻ thù của nàng, thì sẽ luôn làm ra dáng vẻ tươi cười, còn đối với người không quá quen thuộc, thì sẽ càng không dễ gì mà để lộ ra tâm tình của mình.
Hàn Nhạn đối đãi với Thành Lỗi, Hách Liên Dục, Giang Ngọc Lâu đều cực kỳ khách sao; duy nhất chỉ có đối với Vệ Như Phong là nàng luôn vô cùng lạnh lùng và cảnh giác, giống như lần đầu tiên gặp mặt Vệ Như Phong ở cung yến, thì nàng liền lạnh nhạt với Vệ Như Phong. Lúc ấy chàng ở khá xa, tuy là Hàn Nhạn cố gắng che giấu, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia phẫn hận đồng thời điều này cũng đã rơi vào đáy mắt chàng.
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ mà hận một người, trừ phi là Hàn Nhạn từng gặp qua Vệ Như Phong, nhưng mà chàng cho người điều tra Vệ Như Phong và Hàn Nhạn, thì lần đầu tiên hai người gặp mặt, chính là lúc ở cung yến. Nàng là tiểu thư một khuê các, ngày bình thường sẽ không nhìn thấy nam nhân bên ngoài, vậy thì làm sau biết được nhân phẩm đức hạnh của một người?
Nghĩ đến lần đầu tiên nàng đối mặt với Y Lâm Na, hành động vô cùng lạ thường, Hàn Nhạn, tựa hồ là quá thần bí. Trên người của nàng, có rất nhiều chuyện bí mật. Nhưng mà cũng không cần phải quá gấp gáp, nàng là Huyền Thanh Vương phi, mình sẽ có rất nhiều thời gian, để vạch trần toàn bộ.
"Chủ tử" Mộc Phong xuất hiện ở bên cạnh: "Mọi thứ ở trong cung đã chuẩn bị hết rồi."
"Mộc Nham ở đâu?" Phó Vân Tịch khẽ nhíu mày.
Mộc Phong gãi gãi đầu, cười ranh mãnh nói: "Đang chăm sóc hai nha hoàn của Vương phi."
Phó Vân Tịch không nói gì nữa: "Ngươi vào trong cung coi chừng đi."
"Dạ." Mộc Phong lớn tiếng nói, nhanh như chớp đã chạy đi xa. Chủ tử tức giận thật đáng sợ, chỉ là lần này những ai muốn động vào Vương phi thì sẽ không yên, e là trong cung sẽ gặp họa lớn rồi.
Phó Vân Tịch im lặng, áo ngoài trắng như tuyết được gió thổi tung lên, bóng dáng thon dài như vẽ, từ xa nhìn lại, giống như là trích tiên cởi gió trở về, chỉ là lúc này đây khuôn mặt lạnh lùng đằng đằng sát khí, nhưng không có ai biết mà thôi.
Động đến người của chàng, đương nhiên phải trả giá rất nhiều.
Bên trong điện Thái Phượng.
Trần Quý phi ngồi bên cạnh Thái Hậu, cắn răng nói: "Lần này Trang Hàn Nhạn thật sự là quá may rồi. Hôm qua làm như vậy mà cũng để cho nó trốn thoát !"
"Vân Tịch rất che chở cho nó" Thái Hậu liếc qua sắc mặt có chút cuồng loạn của Trần Quý Phi: "Thu hồi sắc mặt của ngươi đi, không phải chỉ là thất bại sao, đừng làm cho tất cả mọi người có thể nhìn ra tâm tư của ngươi!"
Trần Quý Phi oán hận nói: "Tiểu Thất nhờ thần thiếp làm chuyện này, hôm nay lại làm không được rồi. Mẫu phi như thiếp đây cũng không thể giúp được nhi tử của mình. . ." Tuy là nói như vậy, nhưng sắc mặt cũng thu lại vài phần.
"Hừ, chuyện của lão Thất không cần ngươi quan tâm. Ai Gia thấy e là Vân Tịch sẽ không từ bỏ ý đồ, mấy ngày nay ngươi nên an phận một chút." Thái Hậu nâng chung trà lên uống một hớp, "Phụt" một cái phun ra hết: "Đổi ly khác đi, tại sao không có mùi vị gì hết."
Trần Quý Phi vội vàng nói: "Đây là đương nhiên. Chỉ là đáng tiếc một điều, xuân độc đó chính là ‘yên hoa mị’ ngàn vàng mới mua được."
Mí mắt của Thái Hậu cũng không thèm liếc một cái: "Đồ hẹp hồi. Một ngàn lượng bạc, ngươi để vào mắt rồi sao!"
Danh sách chương