Không tới mấy ngày nữa là sinh nhật của Trần Quý phi. Hoàng đế cưng chiều Trần Quý Phi, đặc biệt tổ chức yến hội trong cung cho bà. Người được mời tham gia phần nhiều là nữ quyến. Hàn Nhạn và Trang Ngữ Sơn cũng ở trong danh sách được mời.

Trần ma ma chọn đồ cho Hàn Nhạn từ rất sớm: "Hôm nay thân phận của cô nương không giống trước. Thân là Huyền Thanh vương phi, nếu mộc mạc như bình thường sợ là sẽ mất thân phận. Vẫn nên chọn đồ đẹp." Chọn chọn lựa lựa khá lâu mà vẫn bất mãn: "Sớm biết thế này thì đã may mấy bộ quần áo mới..."

Hàn Nhạn cười nói: "Chọn đại một cái đẹp nhất là được. Dù sao chúng ta cũng chỉ là đi chúc thọ, không có mục đích gì khác, chỉ cần đoan trang không có sai lầm gì là được."

Trần ma ma lắc đầu không đồng ý: "Cô nương thì dễ nhưng vương gia thì không nghĩ như vậy. Hôm nay cô nương là đại diện của vương gia, cô nương có thể diện thì vương gia mới có."

Hàn Nhạn suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng. Mình là đại diện cho Phó Vân Tịch? Nghĩ tới khuôn mặt tuấn mỹ đẹp đẽ của Phó Vân Tịch thì nàng không khỏi thở dài một hơi trong lòng. Người kia vừa đứng giữa thì sợ là thể diện của người khác cũng mất, còn cần nàng cho hắn thể diện chỗ nào? Có lẽ người ta nói không sai, Trang Hàn Nhạn nàng thật đúng là đã leo cành cao rồi.

Đợi Trần ma ma mặc xong quần áo cho nàng, Cấp Lam và Thù Hồng trang điểm cho nàng xong, lúc này Hàn Nhạn mới đứng dậy, duỗi lưng một cái. Mỗi lần vào cung dự yên hội đều như đánh một trận ác liệt. Nhưng càng nhiều lần thì mình càng quen với cuộc sống như thế, cũng thuận buồm xuôi gió.

Nhưng, sinh nhật của Trần Quý phi, bà là mẹ đẻ của Thất hoàng tử, lại cố ý thêm tên nàng trong bái thiếp, sợ là có ý đồ không tốt.

Nàng lấy ra một cái châm hoa mai, ước lượng rồi bỏ vào trong tay áo, lúc này mới nói với hai người Cấp Lam: "Đi thôi."

Trong hoàng cung, nơi nguy nga lộng lẫy nhất là điện Thải Phượng. Tường điện được xây bằng bạch ngọc, sơn son thiếp vàng, san hô đá quý bày khắp nơi, vô số kỳ trân dị bảo, thảm nhung bằng da dê Ba Tư trải theo bậc thềm, mềm mại tươi sáng. Đàn hương quý giá tỏa ra từ mỏ con hạc bằng đồng đen. Trong ngày đông mà trong đĩa thủy tinh trên bàn vẫn bày trái cây mùa hè.

Trên chỗ ngồi của nữ quyến, các bàn tiệc đều bày bánh ngọt xinh xắn đáng yêu và rượu ngon. Quý phu nhân và các bà cụ nói chuyện với nhau. Trần quý phi ngồi bên cạnh Thái hậu. Hôm nay là sinh nhật của bà nên đeo trang sắc hoa lệ, hết sức xinh đẹp. Hoàng hậu ngồi một bên, cười nói với phu nhân Tướng quân. Lúc này giọng của một người có vẻ hơi cao lên: "Nghe nói hôm nay Huyền Thanh vương phi cũng sẽ tới, thật đúng là bất ngờ."

Một vị phụ nhân ăn mặc như nữ tử nghe nói thế thì che miệng cười: "Lại có thể để cho chúng ta nhìn diện mạo khác với ngày thường của Huyền Thanh vương rồi." Phó Vân Tịch là thiếu niên anh tuấn kiệt xuất mà mình vừa lòng. Người đó tuấn mỹ cao quý, gia thế quý không ai sánh bằng, là người tình trong mộng của biết bao nữ nhi các nhà. Tin Huyền Thanh vương hứa hôn truyền ra, bao nhiêu thiếu nữ ôm chăn khóc cả đêm. Hôm nay, trong yến hội mừng sinh nhật của Quý phi, có không ít nữ tử trẻ tuổi từng có ảo tưởng mình sẽ trở thành vương phi. Vốn là trong lòng ghen ghét với vương phi, lúc này nghe tin Huyền Thanh vương phi sẽ tới, mọi người hận không thể duỗi thẳng cổ, nhìn vị Huyền Thanh vương phi kia một lần.

"Có thể lát nữa tứ muội mới tới." Người vừa nói là Trang Ngữ Sơn. Hôm nay nàng ta cũng mặc trang phục lộng lẫy, toàn thân nhìn thoáng qua rất tươi đẹp. Sự xinh đẹp của nàng không giống với khi còn là thiếu nữ. Hôm nay nàng ta đã trở thành nữ nhân, người nảy nở, tản mát ra ý vị hoàn toàn khác biệt. Trong hành động chứa sự quyến rũ lẳng lơ. Không ít thiên kim tiểu thư nhìn thấy cũng chỉ cười nhạt. Bởi vì Trang Ngữ Sơn trở nên xinh đẹp mà thầm ghen tỵ. Tuy là thứ nữ nhưng trở thành trắc phi của thế tử Vệ vương, cũng coi như là gả vào nhà quyền quý. Có vài nữ tử ngồi đây chưa từng gặp Hàn Nhạn, không kiềm được mà nghĩ rằng Huyền Thanh vương phi và Trang Ngữ Sơn là tỷ muội, chắc cũng lẳng lơ hoặc kiêu ngạo như thế này, liền có hơi không thích vị Huyền Thanh vương phi chưa từng gặp mặt này.

"Nghe nói Huyền Thanh vương phi này có tính tình hay ghen tỵ, không cho Huyền Thanh vương nạp phi thu tiểu thiếp." Có vị quý phu nhân nói như thế.

Trang Ngữ Sơn cười nói: "Từ trước tới giờ tứ muội luôn muốn tình yêu một đời một thế một đôi người. Ngay cả lúc đầu phụ thân muốn nạp thiếp, tứ muội cũng không đồng ý. Suy nghĩ của tứ muội rất đặc biệt." Lời này rõ ràng là nối Hàn Nhạn chung thủy không thay đổi với tình yêu nhưng khi vào tai mọi người thì lại không như vậy.

Quả nhiên, phu nhân kia vừa nghe thì lập tức lòng đầy căm phẫn, nói: "Thân là nữ tử sao có thể can dự tới chuyện của cha mẹ. Nghe nói năm nay Huyền Thanh vương phi này chưa cập kê, tự tiện quyết định chuyện của cha mẹ, đây là bất hiếu. Nữ tử có suy nghĩ đặc biệt? Ta đâu thấy đặc biệt chỗ nào? Rõ ràng là không biết trời cao đất rộng, không tuân theo quy củ!"

Lời này vừa nói ra, nhất thời xung quanh có tiếng phụ họa. Trên dời này, một khi con người ở vị trí cao thì nhất định sẽ dẫn tới những ánh mắt ghen tỵ. Quá nhiều ánh mắt ghen tỵ thì sẽ bị chọc ngoáy. Đặng Thiền cũng ở trong yến hội, nghe thấy Trang Ngữ Sơn nói thế thì định phản bác. Lời nàng ta nói quá khó nghe, rõ ràng là thừa dịp Hàn Nhạn không có ở đây mà nói xấud✭đ✭L✭q✭đđể bôi nhọ nàng ấy. Nhưng mẫu thân nàng lại giật tay áo nàng. Đặng Thiền ngẩng đầu lên, Đặng phu nhân cho nàng một ánh mắt cảnh xáo. Trong lòng Đặng Thiền không cam lòng nhưng không dám chọc mẫu thân tức giận nên không thể làm gì khác hơn là nhìn Trang Ngữ Sơn - đầu sỏ gây họa bằng khuôn mặt tức giận. Trong lòng nàng không hiểu tại sao có mấy cụ bà ngồi đây cũng biết Hàn Nhạn, biết thái độ làm người của nàng không phải không chịu nổi như lời Trang Ngữ Sơn. Nhưng các bà chẳng những không minh oan cho Hàn Nhạn mà còn ngồi bên cạnh xem náo nhiệt, thậm chí còn khen lời Trang Ngữ Sơn nói đúng. Trong lòng Đặng Thiền hơi thấy không đáng cho Hàn Nhạn.

Trong chuyện này, người từ chối cho ý kiến về lời của Trang Ngữ Sơn còn có một người, chính là Lý Giai Kỳ.

Lúc đầu Trang Ngữ Sơn nói cho nàng biết Hàn Nhạn có thể trở thành Thế tử phi của thế tử của Vệ vương, dẫn tới việc Lý Giai Kỳ vẫn đối đầu với Hàn Nhạn ở khắp nơi. Cho đến khi tới Vệ vương phủ, chính mắt mình thấy Trang Ngữ Sơn quyến rũ Vệ Như Phong, hai người có quan hệ xác thịt bị bắt được thì Lý Giai Kỳ liền căm thù Trang Ngữ Sơn tới tận xương tủy. Hôn nay Hàn Nhạn đã là Huyền Thanh vương phi, sẽ không có liên quan gì tới Vệ Như Phong nữa. Nhưng Trang Ngữ Sơn lại lắc mình một cái trở thành trắc phi của thế tử Vệ vương phủ. Không bao lâu nữa mình sẽ vào cửa Vệ vương phủ, trở thành Thế tử phi của Vệ Như Phong. Trong lòng Lý Giai Kỳ dĩ nhiên là vui sướng. Có thể gả cho một người mình thích là món quà đáng giá nhất. Nhưng trước khi Lý Giai Kỳ xuất giá thì Vệ Như Phong lại cưới trắc phi, mà trắc phi này lại là Trang Ngữ Sơn. Vị trắc phi Trang Ngữ Sơn này như cái đinh trong mắt cái gai trong họng Lý Giai Kỳ, khiến nàng không thể quên được. Hôm nay thấy Trang Ngữ Sơn còn bôi nhọ Hàn Nhạn, trong lòng khinh thường, liền cố ý nói lớn: "Thế thì có cách gì? Huyền Thanh vương thích! Cam tâm tình nguyệt vì nàng ta mà vĩnh viễn không hai lòng, hơn nữa còn kết thân trên triều, có thiên tử làm chứng."

Lời này vừa nói r, những tiếng chế giễu trách móc Hàn Nhạn trong nháy mắt liền lặng ngắt như tờ. Đúng là vậy. Cách làm của Huyền Thanh vương cho thấy trọn đời chàng chỉ biết một phi tử là Hàn Nhạn. Bọn nữ tử ghen tỵ với một người, đầu tiên là phải xem có đáng được ghen tỵ không đã. Thân là nữ tử, kiêu ngạo nhất là có một nam tử xuất sắc đối xử chân thành, không hề nghi ngờ. Hàn Nhạn đã làm được điều này.

Đặng Thiền hơi kinh ngạc mà nhìn Lý Giai Kỳ, trong lòng vô cùng khó hiểu. Một người vốn luôn không đội trời chung với Hàn Nhạn nay lại ra mặt nói chuyện vì nàng ấy, thật đúng là mặt trời mọc từ đằng tây.

Trang Ngữ Sơn thầm tức giận. Lý Giai Kỳ nói vậy, là thầm ám chỉ hôn sự giữa mình và Vệ Như Phong là do mình có quan hệ xác thịt với hắn trước. Trong tình huống danh bất chính ngôn bất thuận, Vệ Như Phong tâm không cam tình không nguyện mới đưa nàng vào phủ. Trong lòng nàng ta nghĩ vậy nhưng lại không dám làm mất lòng Lý Giai Kỳ, chỉ có thể nghĩ thầm rằng đợi sau này Lý Giai Kỳ vào phủ, không có được trái tim Vệ Như Phong, mình lại được cưng chiều, đến lúc đó muốn thu thập nàng ta thế nào thì thu thập. Trang Ngữ Sơn cười nhã nhặn: "Nói rất đúng. Tứ muội thật may mắn."

Hoàng hậu vẫn câu được câu không trò chuyện với phu nhân Tướng quân, dường như nghe lời những phu nhân bàn tán lại dường như không nghe. Trần quý phi cười dịu dàng, đưa trà cho Thái hậu. Hai người bất động thanh sắc thu hết tình hình dưới kia vào mắt. Tuy không nói gì, nụ cười vẫn khéo léo như trước, đồng tử đầy thâm ý nhưng lại không ai biết được.

Các vị phu nhân tiểu thư vừa nhắc tới Hàn Nhạn, liền nghe thấy thái giám báo: "Huyền Thanh vương phi đến ——" Ngay sau đó, Hàn Nhạn bước vào, có hai nha đầu theo sau. Thiếu nữ này có dáng người chưa trưởng thành hết, còn vài phần ngây thơ nhưng hành động lại mang phong cách quý phái, không hề căng thẳng ngượng ngùng tựa như công chúa lá ngọc cành vàng, bình tĩnh có lễ. Một ánh mắt của nàng đảo qua khiến người ta không thể tin được. Một thiếu nữ chỉ mới mười ba tuổi mà đã có sự ung dung bình tĩnh như thế này.

Nàng vào gần hơn một chút, mọi người thấy rõ ràng hơn. Đây là một thiếu nữ mặt mày xinh đẹp nhưng chỉ có thể nói là xinh đẹp chứ không đẹp đẽ rực rỡ như Trang Ngữ Sơn mà như một dòng suối mát, chảy qua lòng người khiến người ta vô cùng thoải mái khoan khoái, thỏa đáng tinh tế tỉ mỉ. Nàng mặc một cái áo bông ngắn màu đỏ hoa hồng, thêu hoa li ti. Trân châu phỉ thúy trên vạt áo kêu leng keng, áo khoác viền vàng, váy bằng gấm thêu mây màu với dải lụa trắng, cổ đeo một chuỗi dây minh châu, chải kiểu Vọng Xuân kế, vừa đoan trang lại vừa hồn nhiên. Khóe môi nàng hơi cong lên, cực kỳ khéo léo dịu dàng. Nhưng trong sự khéo léo dịu dàng này có chứa chút lạnh lùng không dễ dàng phát hiện ra. Chính sự lạnh lùng này làm nàng như tiên nhân cao cao tại thượng, bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ trên thế gian một cách châm biếm, vừa như diễn trò vừa như không.

Tuy dung mạo của tiểu cô nương này rất bình thường nhưng dường như có một sức hấp dẫn, tựa như nàng có tất cả tài hoa đáng kinh ngạc nhưng chúng đều ẩn sâu dưới đôi mắt bình tĩnh trong veo, khiến người ta hơi sợ hãi.

Người này, cùng với người trong lời Trang Ngữ Sơn - người ghen tỵ điêu ngoa trong lời đồn của kinh thành với hình tượng đứa con bất hiếu lại tàn nhẫn này hoàn toàn không hợp.

Hàn Nhạn cúi người xuống, hành lễ với người ngồi trên ghế chủ vị: "Hàn Nhạn thỉnh an Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương."

Thái hậu phất phất tay: "Đứng lên đi."

Hàn Nhạn tạ ơn.

Trần Quý phi không để nàng về chỗ ngồi mà nhìn nàng, nói: "Bây giờ con là Huyền Thanh vương phi, càng phải chú ý hành động của mình nới đúng." Rồi lại nói tiếp: "Ngữ Nhi."

Trang Ngữ Sơn vội vàng đứng ra, nói: "Nương nương."

Trần Quý phi liền bước lên, kéo tay nàng ta, nở nụ cười dịu dàng: "Từ trước bổn phi đã thấy Thế tử là người tuổi trẻ tài cao, bây giờ con là trắc phi, bổn phi thấy con biết tiến biết lùi hiểu lễ nghĩ, là người tốt nên trong lòng rất thích." Dứt lời, lấy cây trâm trên đầu, cắm vào búi tóc của Trang Ngữ Sơn: "Không có gì để tặng con nên tặng con cây trâm này."

Trang Ngữ Sơn được sủng ái mà lo sợ, khoát tay: "Nương nương, thế này không được. Thần thiếp không nhận được..."

"Bảo con nhận thì nhận đi," Trần Quý phi dường như hơi tức giận: "Bổn phi thương con mới đưa cho con."

Trang Ngữ Sơn vội tạ ơn rồi cười cười nói nói với Trần Quý phi.

Bọn họ cứ tiếp tục nói, Hàn Nhạn vẫn đứng dưới Trần Quý phi, không thể nhúc nhích. Trần Quý phi không cho nàngd❋đ❋L❋q❋đlui xuống lại nói chuyện với Trang Ngữ Sơn, vứt nàng một bên, rõ ràng là cố ý. Thái hậu cũng cúi đầu uống trà, không có ý giải vây cho Hàn Nhạn. Hoàng hậu nhìn qua bên này mấy lần rồi lại quay sang nói chuyện với phu nhân Tướng quân, dường như không muốn xen vào chuyện này.

Hàn Nhạn thầm thở dài, dù Hoàng hậu có lòng giải vây nhưng cũng sẽ không vì nàng mà đắc tội với Thái hậu. Ai chẳng biết người đương kim Hoàng thượng tôn kính nhất là Thái hậu. Hôm nay coi như là nàng đã hiểu rõ rằng Thái hậu cùng một phe với Trần Quý phi. Đối với Thái hậu này, Hàn Nhạn có cảm giác không vui khó hiểu. Nàng cảm thấy bà ta sâu không lường được.

Trong đại sảnh, ngoài Đặng Thiền thì những người còn lại thấy Hàn Nhạn bị Trần quý phi lạnh nhạt như vậy thì đều vui sướng khi người gặp họa, ngồi một bên chế giễu. Trong lòng Trang Ngữ Sơn đắc ý không thôi. Trần Quý phi vô cùng thân thiết với nàng ta, bây giờ lại có liên quan tới Thái hậu trong chuyện này, dù mình có là trắc phi thì sao? Sợ là Lý Giai Kỳ cũng phải nhường mình ba phần.

Nói hồi hâu, Trần Quý phi nhìn lướt qua chỗ ngồi, thấy Hàn Nhạn vẫn đứng thẳng, khuôn mặt vẫn tươi cười, không có chút khó chịu nào, cũng không có chút sốt ruột nào, chỉ lẳng lặng đứng một bên như vậy. Vốn là muốn diệt uy phong của nàng nhưng không ngờ tiểu cô nương mười ba tuổi này lại có thể nhịn tức giận, bị đối xử thế này mà không ồn ào cũng không tỏ ra uất ức mà còn rất bình tĩnh. Bà cứ như vậy, trong mắt mọi người dường như là cố ý gây rắc rối cho Hàn Nhạn vậy. Trần Quý phi thấy bộ dạng bình tĩnh như vậy của Hàn Nhạn thì hơi chướng mắt, vung tay lên: "Ngươi về chỗ ngồi đi."

Hàn Nhạn tạ ơn Trần Quý phi, thấy Đặng Thiền làm động tác vẫy tay với mình thì cười một cái rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh Đặng Thiền.

Vừa ngồi xuống, Đặng Thiền liền vội vàng kéo tay nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Sao muội lại đắc tội Trần Quý phi vậy? Lại gây sự với muội thế này."

Hàn Nhạn nhún vai, tỏ ý mình cũng không biết xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng thì hiểu. Sở dĩ Trần Quý phi đối xử như vậy với nàng sợ là vì Thất hoàng tử. Lần trước Phó Vân Tịch đã nói nếu mình đối đầu với Vệ vương và Trang Sĩ Dương thì chính là đối đầu với Thất hoàng tử. Giờ đây mấy lần mình phá hỏng chuyện của Vệ Như Phong, lại hại Trang Sĩ Dương bị giáng chức, có lẽ Thất hoàng tử muốn diệt mình là chuyện đương nhiên. Nhưng không ngờ hắn lại mượn tay Thái hậu và Trần Quý phi. Hàn Nhạn hơi ngập ngừng, nói vậy là, Thái hậu cùng phe với Thất hoàng tử? Vậy hình như cũng hơi không ổn. Thất hoàng tử được Thái hậu ủng hộ, rất có thể sẽ nhận được sự ủng hộ của Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng ủng hộ, lập Thái tử khác, một khi Thất hoàng tử có quyền thế, Vệ Như Phong sẽ đi theo hắn. Bây giờ Vệ Như Phong và Trang Sĩ Dương hận mình thấu xương, sợ là tới một này nào đó, mình cũng sẽ không có kết quả tốt.

Hàn Nhạn siết chặt hai nắm đấm. Vậy thì, sao Thái hậu lại thương yêu Thất hoàng tử như thế?

Hàn Nhạn đang suy nghĩ thì yến hội đã bắt đầu. Đặng Thiền cười cười nói nói, không hề mất tự nhiên. Hôm nay tỷ muội Chu thị đều không tới. Chu thị là bởi vì thân thể còn chưa hồi phục nên không tiệnd✩đ✩L☆q✩đtham gia yến hội trong cung. Đại Chu thị thì không biết vì sao. Chu thị không tới được là còn vì một nguyên nhân: Chuyện thích khách vào Trang phủ lần trước đã kinh động khiến toàn kinh thành xôn xao, cũng biết mẹ con Chu thị vì quấy nhiễu quan phủ tra án nên bị nhốt mấy ngày, bị đánh mười trượng thật nặng để trừng phạt. Bây giờ Trang Ngữ Sơn là trắc phi của Vệ Như Phong nên dĩ nhiên không ai dám nói gì. Nhưng Chu thị chỉ là một tiểu thiếp của Trang Sĩ Dương, nên đương nhiên không thiếu người cố tình tạo thị phi.

Chu thị không tới hoặc có thể là sợ bị người ta nói ra nói vào. Nhớ tới bộ dáng Chu thị hận đến nghiến răng nghiến lợi, Hàn Nhạn không kìm được mà cười.

Đặng Thiền thấy lạ, nói: "Chuyện rắc rối bên cạnh muội thật nhiều. Đi một người thì tới một người," Nghĩ tới điều gì, ngay sau đó nàng lại nói: "Nhưng bây giờ thì tốt rồi, đã sắp thành Huyền Thanh vương phi," Dứt lời thì nàng nhìn Hàn Nhạn bằng vẻ mặt hâm mộ: "Lúc trước còn bảo muội không thích hắn. Bây giờ ngàn dặm mới tìm được một người làm phu quân của muội, lại còn đời này kiếp này chỉ có mình muội, ta thật sự hâm mộ chết mất."

Hàn Nhạn cắn bánh ngọt, cười nói: "Muội thấy tỷ là muốn lập gia đình. Thích Phó Vân Tịch như vậy thì muội nhường chàng cho tỷ nhé? Để tỷ làm Huyền Thanh vương phi."

Đặng Thiền trợn to hai mắt, đẩy nàng một cái: "Đừng có nói bậy. Ta mới không thích hắn đâu. Lạnh như băng ấy. Ta còn thích Thành ——" Lời vừa ra khỏi miệng thì đã biết lỡ miệng, liền tranh thủ nuốt những lời còn lại xuống, hơi bối rối mà nhìn Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn cố ý kéo dài giọng: "Thành —— Tướng quân đúng không?"

Đặng Thiền quýnh lên, vội vàng nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai chú ý tới bên này, mới đánh Hàn Nhạn một cái: "Đừng nói bậy."

Kiếp trước Hàn Nhạn đã trải qua nên biết, chôn giấu tình cảm trong lòng, chỉ nhìn người kia từ xa là không đủ. Dáng vẻ chân chính của người kia chưa chắc đã như người trần nhìn thấy. Nếu muốn không hối hận thì trước khi bắt đầu tình cảm, phải nghe ngóng tất cả mới là cách tốt nhất.

Đặng Thiền chống cằm: "Ta không biết tâm ý của chàng..." Dáng vẻ tiểu nữ nhi thẫn thờ, rõ ràng là đã động tình. Hàn Nhạn không biết phải an ủi nàng thế nào trong chuyện này, không thể làm gì khác hơn là thở dài một hơi, không nói thêm gì.

Lúc yến hội tiến hành được một nửa, dưới sự ra hiệu của cung nữ, mọi người im lặng lại. Hàn Nhạn đặt ly trà xuống thì nghe Thái hậu nói: "Huyền Thanh vương phi."

Hàn Nhạn cả kinh, đứng dậy rất nhanh, cười nói: "Thái hậu nương nương có gì dặn dò ạ?"

"Lại đây." Bà nói.

Tuy trong lòng Hàn Nhạn do dự nhưng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài nên cười rồi đi tới bên cạnh Thái hậu, không đợi nàng có bất kỳ phản ứng nào thì Thái hậu đã vẫy tay một cái, một cung nữ mặc cung trang màu hồng liền bước lên trước, bưng một cái khay trong tay.

Hàn Nhạn liếc mắt qua, thấy trong cái khay bạc bày một bầu rượu nhỏ bằng cẩm thạch, đặt trên một cái khăn mềm, một ly rượu nhỏ trơn bóng.

Trong đầu "ầm" một tiếng, cảnh tượng ngày đại hỉ ở kiếp trước, cả phòng đỏ rực, một ly rượu độc xuống bụng bỗng hiện lên trước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện