Trên đường đi, hai bên đường đều buôn bán đầy hàng rong. Cấp Lam ít có cơ hội ra khỏi phủ, nhìn thấy liền sờ cái này sờ cái kia, trông rất hưng phấn.

Hàn Nhạn đối với mấy thứ mới lạ này cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ biểu hiện trong ánh mắt.Thu Hồng tính tình trầm ổn, đi phía trước dẫn đường, cố gắng bảo vệ Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn vừa đi vừa nghĩ, nếu sớm biết bên ngoài đặc sắc như thế thì nàng nên trốn ra khỏi phủ đi chơi nhiều một chút. Nàng biết rằng danh phận thiên kim của mình ở Trang phủ cũng chỉ để trang trí. Trang Sĩ Dương thật sự không hề quan tâm đến nàng. Sau khi mẫu thân qua đời, mọi người trong phủ càng không thèm để ý đến nàng. Nhưng mà không ai để ý đến nàng, thì càng dễ cho nàng thuận tiện hành động.

Võ quán Thuận Xương là võ quán nổi tiếng nhất Đại Tông, người mở võ quán này chính là Võ Trạng nguyên Dương Kỳ của tiền triều. Người trong võ quán này đều là cao thủ đệ nhất, rất nhiều danh môn thế gia muốn đưa con trai của mình vào đây để học võ. Mặc dù võ quán Thuận Xương có danh tiếng nhưng cũng có một luật bất thành văn là người nào muốn đến đây học võ thì chỉ có thể học tại võ quán này. Hàn Nhạn từng nghe nói, Thập Tam hoàng tử của Đương Kim Thánh Thượng muốn mời thầy dạy võ của võ quán vào cung để truyền dạy võ nghệ, nhưng mà khi tin này đến tai Võ Trạng Nguyên thì ngài ấy liền cự tuyệt. Mặt rồng giận dữ, muốn giáng tội cho Dương Kỳ, lập tức bị các đại thần ngăn cản, sự việc này về sau cũng không được giải quyết.

Hàn Nhạn cũng rất bội phục vị Võ Trạng Nguyên này, dám ngang nhiên cự tuyệt ý chỉ của Hoàng Thượng. Mà vị Võ Trạng Nguyên đưa ra quy định này, làm nàng cảm thấy có ý nghĩa bình đẳng ở bên trong. Từ xưa đến giờ nghèo hèn không thể ngang vị cùng phú quý, việc học hành cũng giống như vậy.Nhưng mà học tại võ quán này, mọi người đều bình đẳng.Ở trước mặt bao nhiêu người, Thầy dạy võ không thể làm gì mờ ám, sẽ tận lực tận tâm dạy bảo.

Nghĩ đến đây, nàng đối với vị Võ Trạng Nguyên của tiền triều có vài phần tò mò.

Trên đường đi đến đây, Cấp Lam cũng không nhịn được mà ghé vào sạp bán son phấn ven đường, Hàn Nhạn cười nhìn nàng: "Muốn mua thì cứ mua, tại sao lại keo kiệt như vậy. Người khác nhìn vào tưởng em keo kiệt thật thì sao."

"Tiểu thư." Cấp Lam đứng đắn nói: "Giờ là lúc nào rồi, trong phủ không có nhiều bạc, mua những thứ như thế này thật quá lãng phí. Em cũng không muốn mua."

Hàn Nhạn cảm thấy thật thú vị: "Tiểu thư ta đây chẳng lẻ đến cả một hộp son cũng mua không nổi." Nàng vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra mấy đồng tiền: "Mua hai hộp đi, em và Thu Hồng mỗi người một hộp."

Thu Hồng có chút ngượng ngịu: "Nô tỳ không xài mấy thứ này."

"Chỉ có một hai thứ mà bắt ta tiết kiệm sao?" Hàn Nhạn vừa bực mình vừa buồn cười: "Nếu vậy thì giảm bớt tiền tiêu vặt hàng tháng luôn đi."

Lần này đến Cấp Lam cũng không dám lên tiếng, nhưng mà Hàn Nhạn lại giật mình, một đồng tiền khó làm nên chuyện lớn.Bây giờ đối với nàng bạc là một vấn đề lớn.

Nàng nhìn xung quanh, trong đám người đang nhốn nhan nhốn nháo, thương nhân bận rộn, nông dân cần cù. Có cách nào kiếm được bạc một cách nhanh chống? Bây giờ nếu có cũng không làm được, chuyện này tạm thời để đó đi. Thời gian kế tiếp, nàng sẽ suy nghĩ về vấn đề này.

Tây Thành càng phồn hoa hơn phố ở phía Bắc, có lẽ là vì bên cạnh có thương nhân buôn bán, khách tới lui nhiều. Mỗi ngày đều rất nhộn nhịp, càng nhìn càng náo nhiệt. Cũng chính vì vậy mà kiến trúc ở đây rất tinh xảo, ngói xanh đỏ thẫm, còn có nhiều cảnh đẹp. Phố phường đông khách, mọi người chen chút nhau. Cấp Lam và Thu Hồng cố gắng che chở cho nàng đi đến một ngỏ hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng nhìn thấy một tòa nhà kiến trúc đồ sộ, phía trên là bảng hiệu được làm từ gỗ Hoàng Lê Hoa. Trên bảng hiệu viết bốn chữ "Võ quán Thuận Xương" cứng cáp, rõ rảng.

(Gỗ Hoàng Lê Hoa còn có tên khác là gỗ sưa. Một loại gỗ quý của Trung Quốc, có giá rất đắt đỏ. Gỗ sưa được xếp vào một trong bốn loại gỗ quý (bốn loại gỗ quý là: Tử Đàn, Hoàng Lê Hoa, Kê Sí và Thiết Lực)

Cấp Lam nhanh chóng gõ cửa, có một tiểu đồng mặc bộ quần áo màu xanh trông rất tuấn tú bước ra.

Nhìn thấy ba vị nữ tử đứng đấy, tiểu đồng liền ngẩn ra: "Xin hỏi các cô nương đến có việc gì?"

Hàn Nhạt mỉm cười: "Chúng ta tới tìm Thầy dạy võ, xin mời dẫn đường."

Từ lúc Võ quán mở cửa đến nay, chưa bao giờ thu nhận đệ tử nữ. Tiểu đồng ngẩn người một lúc, sau đó liền đỏ mặt: "Nhưng mà các vị là nữ tử."

"Võ quán có quy định không nhận nữ tử vào học võ sao?" Hàn Nhạn cười khanh khách nhìn tiểu đồng. Tiểu đồng này trông càng ngốc nghếch hơn Minh nhi.

Tiểu đồng nghiêng đầu ngẫm nghĩ: "Đúng là không có...."

"Nếu không có, vậy phiền tiểu đệ dẫn đường." Hàn Nhạn không có tâm trạng tiếp tục tán gẫu, đợi một lát nữa có người đi qua nhìn thấy sẽ rất phiền phức.

Tiểu đồng khó xử, suy nghĩ một lát rồi mới miễn cưỡng nói: "Xin mời đi theo ta."

Hàn Nhạn cười nói: "Xin tiểu đệ yên tâm. Tỷ đây không phải muốn vào là vào được."

Mặt tiểu đồng đỏ ửng, trong lòng nghĩ mấy cô nương này thật lợi hại. Sư phụ tính tình đã cổ quái, lúc nào cũng nghiêm khắc, lỡ như nhìn thấy mấy cô nương này đi vào, người mà tức giận cũng không biết sẽ phạt cậu ra sao nữa. Tiểu đồng nhịn không được mà liếc trộm nhìn Hàn Nhạn, còn đối phương thì cười khanh khách, làm mặt cậu càng đỏ hơn, cứ như vậy mà cúi đầu chạy đi.

Cấp Lam nói nhỏ: "Tiểu thư, chúng ta thật sự đi vào sao? Võ quan này đều toàn con trai nha."

"Không cần sợ. Nơi này cũng giống như Quốc Tử Giám, chỉ là nơi để dạy học, tại sao con gái lại không vào? Với lại trong võ quán chắc sẽ có nha đầu hầu hạ, không chừng cũng sẽ có con gái luyện võ."

Dường như là xác minh lời nói của nàng, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cười của nữ nhân: "Dục ca ca, huynh lại thua nha!"

Hàn Nhạn sửng sốt, bước chân dừng lại, người phía bên kia hình như đã phát hiện ra các nàng. Ngay sau đó là một giọng nữ xa lạ vang lên: "Các người là ai?"

Hàn Nhạn ngẩng đầu, không biết từ lúc nào đã có một cô nương xinh đẹp xuất hiện ở phía trước.Trông cô nương này cũng chừng mười ba, mười bốn tuổi, người mặc võ phục. Hàn Nhạn chú ý đến quần áo của nàng, quần áo được dệt từ tơ vàng quý giá, tuy không bắt mắt nhưng lại rất xa xỉ. Chẳng lẽ là người của Hoàng thất?

Đang lúc suy nghĩ, tiểu đồng ở trước mặt đã mở miệng: "Công chúa Vân Nghê."

Công chúa Vân Nghê, là công chúa được Hoàng Thượng sủng ái nhất.

Bên kia công chúa Vân Nghê đã hiếu kì hỏi: "Tiểu Lý, đây là nha hoàn mới mua về à?"

Tiểu Lý vội vàng xua tay: "Công chúa điện hạ, mấy vị cô nương này muốn tới tìm Thầy dạy võ."

"Tìm Thầy dạy võ? Ta thật không biết, khi nào mà võ quán đã có quy định nhận con gái vào học rồi." Một giọng nói trầm ổn đầy nam tính đột nhiên vang lên. Ngay sau đó là một người thanh niên mặc y phục màu đỏ bước ra từ phía sau công chúa Vân Nghê.

Hàn Nhạn đi theo Vân Nghê, đáy mắt không khỏi nhảy đựng lên, người thanh niên này thật tuấn tú!

Áo bào màu đỏ được dệt bằng tơ lụa, rộng thùng thình được khoác lên người, vẫn để lộ ra xương quai xanh còn đẹp hơn con gái, mà điều này cũng không làm cho người khác cảm thấy khó chịu, ngược lại còn tạo thành dáng vẻ phong lưu. Nhìn kỹ, dung nhan của hắn thật tuyệt đẹp, đôi mắt màu ngọc đầy nét thần thái. Nếu dùng từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp của người đẹp để tả về người thanh niên này tuyệt đối không có gì là không thích hợp. Người thanh niên nhấp nhẹ môi mỏng cong hình cánh hoa đào hỏi: "Xin hỏi mấy vị cô nương này xưng hô thế nào?"

Hắn tuy nói với ba người, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm Hàn Nhạn. Hàn Nhạn bị hắn nhìn như vậy có chút không thoải mái. Cũng không để ý đến công chúa Vân Nghê đang đứng ở bên cạnh, nàng thản nhiên nói: "Tiểu nữ họ Nghê, tên Đát Duệ"

Khóe miệng hắn cong lên, lộ ra một nụ cười đầy ái muội: "Nghê cô nương?"

Hàn Nhạn nhíu mày, xem cách ăn mặc của người thanh niên này, e là có quan hệ thân thiết với công chúa Vân Nghê, xem ra là công tử quyền quý của nhà nào rồi. Lần này vốn dĩ lén chuồn ra khỏi phủ rồi đi đến đây, không thể để người khác biết được. Nhìn kỹ người này, hình như nàng đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Người như thế, tốt nhất nàng đừng nên chọc vào.

Hách Liên Dục nhìn thấy Hàn Nhạn chỉ lo ngẩn người, xem nhe biểu tình của mình, trong lòng có chút bất mãn. Nữ nhân ở kinh thành này, ai nhìn thấy hắn cũng phải mất hồn, nhưng mà người trước mặt này lại không giống vậy. Tuy mặc quần áo bình thường nhưng lại nhìn như không bình thường, còn có hai nha đầu luôn che chở cho nàng, nhìn họ giống như là hạ nhân. Hắn giật mình, chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư của nhà nào? Nhưng mà một mình đi vào võ quán tìm Thầy dạy võ, hành động này rất khác người, không giống cách hành sự của các vị tiểu thư khuê các.

Hàn Nhạn hành lễ với công chúa Vân Nghê, rồi nhẹ giọng nói: "Tiểu nữ còn có việc gấp, xin quận chúa cho phép tiểu nữ đi trước."

Công chúa Vân Nghê gật đầu, ý bảo Tiểu Lý mang nàng đi. Nàng cảm thấy cô gái này rất khác các vị tiểu thư khuê các kia, ít nhất là khi thấy Dục ca ca cũng không hề trợn mắt. Nàng ấy chỉ mong sớm rời khỏi, lúc đi cũng không thèm liếc Dục ca ca một cái.

Hách Liên Dục không ngờ Hàn Nhạn nói đi là đi, hơn nữa chỉ hành lễ với Vân Nghê. Hách Liên Dục đứng tại chỗ ngẩn người, sau đó thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Hách Liên Dục vừa thấy chàng đến, lập tức nhảy lên: "Phó huynh, ta vừa mới gặp được một cô gái rất thú vị, huynh mau giúp ta vào kinh hỏi thăm nha đầu đó ở nhà nào được không?"

"Vì sao ngươi không tự mình đi hỏi thăm."

Nghe đến lời này, khuôn mặt tuấn tú của Hách Liên Dục liền suy sụp. Nhìn hắn đầy thảm hại mà nói: "Vài ngày trước, Lý lão phu nhân dẫn theo một cô gái đến nhà ta làm khách. Ta không biết đó là thiên kim Lý gia, nói sai rồi lại sai tiếp, khiến phụ thân ta tức giận, không cho phép ta ra khỏi phủ. Nếu không phải hôm nay Vân Nghê tới tìm ta, chắc hẳn ta còn bị giam tiếp. Hiện tại nhất cử nhất động đều có người theo dõi, làm sao mà tự mình đi hỏi thăm được?"

Vân Nghê nhịn không được mà nghĩ, nói sai rồi lại sai tiếp? Chỉ sợ là ngươi trêu chọc người ta, vị biểu ca này từ trước đến nay làm việc không hề câu nệ phép tắc, với bọn họ thì không có vấn đề gì, nhưng người ngoài nhìn vào lại không thích. Vị lão nhân họ Lý kia tính tình cổ hủ, con gái của mình bị trêu ghẹo như thế nhất định sẽ rất giận dữ. Không mang đến một quyển giáo tử vô phương cho Hách Liên lão gia đã là may mắn lắm rồi.

"Nàng ấy chọc giận ngươi à?" Phó Vân Tịch nhìn bộ dạng của hắn, không cần nghĩ cũng biết bằng hữu tốt của mình đã làm gì rồi.

"Vị cô nương kia, không bị sắc đẹp của Dục ca ca hấp dẫn!" Vân Nghê không nhịn được mà mở miệng, nói xong chính mình còn cười rộ lên.

"Tiểu nha đầu, ngươi đang trêu ghẹo ta sao, lần sau đừng hòng ta dẫn ngươi ra ngoài chơi."Hách Liên Dục lườm nàng.

Vân Nghê giả mặt quỷ, nói: "Không dẫn thì không dẫn, ta đi tìm Vân ca ca chơi."

Hách Liên Dục ghi nhớ lời của nàng nói, nhìn Phó Vân Tịch nói: "Vân Tịch, ngươi nhất định phải giúp ta việc này. Nếu tra ra thân phận của nha đầu kia thì ta sẽ đưa cho huynh bộ sách sử của Quỷ Cốc tiên sinh."

"Nàng ấy có đặc điểm gì?" Phó Vân Tịch hỏi.

"Nàng ấy gọi là Nghê Đát Duệ." Vừa dứt lời, liền thấy Phó Vân Tịch lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

"Sao thế, huynh nghĩ thế nào?"

"Nghê...Đát...Duệ?" Phó Vân Tịch nhìn hắn, lặp lại một lần nữa.

Hách Liên Dục vội vàng gật đầu.

Phó Vân Tịch thở dài, không nhịn được mà dây trán. Tên bằng hữu tốt này, bình thường thì rất thông minh, nhưng sao mà đến lúc bị người khác đùa giỡn cũng không biết.

Cái gì mà Nghê Đát Duệ, rõ ràng chính là đại gia ngươi.

(Ở đây Nghê Đát Duệ: 倪妲曳 | ní dá yè và Đại gia: 你大爷 | nǐ dà yé. 2 từ này đọc cùng âm, ở đây ý nói Nghê Đát Duệ là đại gia của ngươi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện