Trong lòng Chu thị tức giận muốn chết, nhưng mà lại không thể biểu hiện ra bên ngoài. Ngày trước bà và Trang Ngữ Sơn đã cố sắp xếp cho Trang Sĩ Dương ở trong viện của mình, từ đó Trang Sĩ Dương và cơ thiếp trong phủ cũng không có qua lại gì nhiều. Nói trắng ra thì là bà muốn độc sủng. Bây giờ đã vào Trang phủ, Vãn di nương thì như có như không, chỉ còn có một Mị thị tranh sủng với bà. Nữ nhân người Hồ Cơ đó quyến rũ thật đê tiện, không quan tâm Trang Sĩ Dương nâng đỡ nàng thành chính thê.

Vốn tưởng rằng chính mình có thể làm đại phu nhân của Trang phủ là có thể tùy ý gây khó dễ cho bà ta. Nhưng mà Trang Sĩ Dương lại chậm chạp không chịu nâng đỡ bà làm chính thê. Con nhỏ người Hồ Cơ đó nếu như được sủng ái thì địa vị của bà sẽ bị hạ thấp, như thế một khi mà bà bị thất sủng thì mọi chuyện bà tính toán được làm chánh thê hoàn toàn thất bại rồi.

Ánh mắt bà chuyển sang Trang Ngữ Sơn. Chu thị cảm thấy có chút an ủi, cũng may mình còn có một lợi thế nữa. Mị thị không có con nói dỗi, mà bà thì có Ngữ nhi.

Trang Ngữ Sơn không phụ kỳ vọng của Chu thị, kéo tay Trang Sĩ Dương bắt đầu làm nũng: "Phụ thân, cũng sắp đến tết rồi. Ngữ nhi đã làm cho phụ thân một đôi giầy, chờ lát nữa nữ nhi bảo Vân nhi mang đến cho người."

Trang Sĩ Dương nghe vậy thì cười to lên, trên mặt hiện lên vẻ sủng ái: "Tốt. Ngữ nhi quả thực rất hiểu chuyện, không uổng công phụ thân yêu thương con nhất."

Hàn Nhạn thời ơ nhìn, con gái chính thê con đang đứng đây. Mà Trang Sĩ Dương có thể nói ra ba chữ 'yêu thương nhất' với thứ nữ. Đúng là trước mặt các hạ nhân tát vào mặt nàng, nhưng mà Hàn Nhạn chỉ mong Trang Sĩ Dương càng ngạo mạn càng tốt. Không biết khi Ngự sử mang chuyện này nói với Hoàng Thượng, một Trang Sĩ Dương sủng thiếp diệt thê, thì Trang Sĩ Dương sẽ có biểu tình gì.

Trang Ngữ Sơn xấu hổ cười, dịu dàng trả lời: "Tài nghệ của Ngữ nhi không tốt. Phụ thân đừng chê cười."

Trang Sĩ Dương cười to: "Làm sao có thể? Ngữ nhi tặng giầy cho phụ thân, phụ thân cũng không thể để Ngữ nhi tay không mà về. Đến cuối năm, muốn gì thì cứ việc mua để phòng kế toán trực tiếp chi trả là được rồi."

Hàn Nhạn dường như muốn cười lạnh, Trang Ngữ Sơn từ chối vài câu, Chu thị cười nói: "Tứ tiểu thư cũng đi cùng đi. Chọn mấy món trang sức."

Lời này nói xong, giống như nàng nhờ phúc của Trang Ngữ Sơn mà nàng mới có được trang sức. Hàn Nhạn cũng không giận, cười khanh khách nói: "Đa tạ phụ thân, hay là mời luôn Tam tỷ đi? Đều là thứ nữ, không thể nặng bên này mà nhẹ bên kia."

Nụ cười của Chu thị cứng đờ, đều là thứ nữ. Hàn Nhạn nói lời này giống như xát muối vào vết thương của bà, cắn chặt răng, cuối đầu nói: "Lão gia, người thấy thế nào?"

Trang Sĩ Dương nghe thấy trong lời của Hàn Nhạn có ý châm chọc, không khỏi nhìn nàng đầy xâu xa, phất tay áo mà nói: "Theo ý con đi." Giọng điệu có chút bất mãn.

Trang Ngữ Sơn dĩ nhiên cũng tức giận không thôi, ở Trang phủ này nàng là người được sủng ái nhất. Còn Trang Cầm kia thì lại không là gì, dự vào gì mà có thể so sánh với mình. Nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa của Hàn Nhạn, trong lòng hận đến muốn xé nát gương mặt tươi tắn của nàng ta.

Hàn Nhạn vui vẻ nói: "Thực sự là quá tốt."

Gương mặt Chu thị có chút khó coi, đợi lúc bốn người rời khỏi. Hàn Nhạn nhìn ngoài sân, nụ cười trên mặt từ từ phai nhạt.

Cấp Lam tức giận nói: "Lão gia thực sự là quá bất công. Thiên vị bên Cũng Đồng Uyển, coi họ bây giờ kiêu ngạo thành gì rồi?"

Hàn Nhạn lắc đầu: "Nếu chi là kiêu ngạo thì chưa đủ để gây nên sợ hãi. Chuyện ta muốn em làm đã làm tốt chưa?"

Cấp Lam vội vàng nói: "Chuyện tiểu thư phân phó, đã làm tốt rồi... Chỉ là, Nhị phu nhân sẽ làm vậy sao?"

Hàn Nhạn cười cười: "Bà ta nhất định phải làm như vậy. Bởi vì, bà ta cũng không còn thời gian rồi."

Bên trong vườn của Phù Dung Viên, Mị di nương mặc quần áo toàn màu lam nhạt, bên trên được thuê thêm những đóa hoa đào màu hồng đào nở rộ, trải dài theo làn váy bên eo. Eo nhỏ được buộc bởi đai lưng rộng rãi màu đỏ tươi, thắt lại thành một cái nơ hình con bướm. Màu sắc tươi đẹp có chí khí, càng có dáng vẻ của một mỹ nhân. Lộ ra làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, quyến rũ động lòng người.

Kiều Mộng Hỉ nói: "Phu nhân, lão gia đã miễn hình phạt giam cầm của người rồi. Bắt đầu từ hôm nay người có thể tùy ý đi lại trong phủ rồi."

Mị di nương vừa nghe xong, gương mặt liền lộ ra một tia vui mừng, vội vàng hỏi: "Lão gia nhớ ta sao?" Nói xong thì ngước cổ lên nhìn xung quanh: "Có phải lão gia tới Phù Dung Viên rồi không?"

Kiều Mộng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Là Tứ tiểu thư thỉnh cầu lão gia."

Hàn Nhạn? Động tác của Mị di nương cứng đờ, sắc mặt dần trầm xuống. Lúc này Hàn Nhạn lại cầu tình thay bà, đúng là khiến người khác ngạc nhiên. Theo lý mà nói thì bây giờ bà đang thất sủng, không phải là Hàn Nhạn nên tránh sao? Thay một người đang thất sủng cầu tình, trừ khi... Chu thị ở trong phủ đã càng ngày càng ngang ngược rồi.

Nghĩ tới đây, bà liền cảm thấy căng thẳng, nói với nha hoàn bên cạnh: "Con tiện nhân đó vẫn quấn lấy lão gia sao?"

Kiều Mộng cẩn thận nói: "Mấy ngày gần đây lão gia... đều ngủ ở Cũng Đồng Uyển."

Chuyện này trong dự liệu, nhưng mà khi lọt vào tai, bà vẫn cảm thấy khó chịu. 'Bốp' một tiếng, ly trà trong tay bị ném vỡ trên mặt đất. Sắc mặt Mị di nương trắng bệch: "Hồ ly tinh!"

Kiều Mộng nhìn chủ tử nhà mình, cắn cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Phu nhân. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa, thì có khả năng bên Cũng Đồng Uyển kia sẽ có thai..."

Địa vị của nàng còn đâu! Mị di nương giận dữ nói: "Ta biết! Nhưng mà bây giờ còn có biện pháp gì?" Lão gia sủng ái con tiện nhân kia, còn mình vì lần trước mà bị lão gia xa lánh. Bây giờ muốn hòa nhau một ván, nói thì dễ mà làm thì khó.

Kiều Mộng bước lên một bước: "Phu nhân, việc này cũng không có gì khó. Chỉ cần phu nhân mang thai con nối dòng trước, thì tự nhiên lão gia sẽ sủng ái người. Bây giờ lão gia chỉ có một vị công tử, nếu như phu nhân có thể vì lão gia sinh thêm một vị tiểu công tử, thì Chu thị sẽ không đấu lại người."

"Nói đùa." Mị di nương thở hổn hểnh, "Nếu như ta có thể sinh được thì đã sinh từ lâu. Nhiều năm như vậy còn chưa có, đi đâu mà tìm ra đứa con trai?"

Kiều mộng nhìn ngoài cửa sổ, xác định không có ai, mới hạ giọng nói: "Nô tỳ nghe nói trong cung có một loại bí dược. Ăn vào lập tức có thể tạo thành mạch tượng có thai. Tình hình bây giờ rất bắt đắc dĩ, nếu như phu nhăn ăn dược này vào, làm bộ có hỉ mạch. Mười tháng sau từ ngoài ôm một đứa trẻ trở về thì được rồi. Nếu như trong lúc đó mà phu nhân có thai thiệt thì càng tốt chứ sao."

Mị di nương nghe Kiều Mộng nói xong cũng không lộ ra vẻ vui mừng gì, chỉ hỏi: "Ngươi nghe từ chỗ nào?"

Thân thể Kiều Mộng run lên, "Là Tiểu Hồng ở phòng giặt đồ lúc bắt chuyện với nô tỳ nói ra. Tiểu Hồng có một tỷ tỷ làm tỳ nữ ở trong cung. Chuyện này thấy không ít."

Thấy Mi di nương không trả lời, Kiều Mộng lại nói khẽ: "Phu nhân xem..."

"Để ta nghĩ lại." Mị di nương ngắt lời nàng, tuy nói như vậy nhưng mà vẻ mặt có chút dao động. Dường như đó với ý định này có chút tiếp nhận. Kiều Mộng cũng không nói gì thêm, dọn dẹp đống mảnh sứ vụn.

Cùng lúc đó, Cấp Lam cầm một túi bạc tới tìm một nô tỳ ăn mặc áo mà vàng bạc rẻ tiền vẻ mặt đầy kinh sợ, đó chính là Tiểu Hồng. Khi nàng ta nhìn thấy Cấp Lam vội vàng cúi đầu.

Cấp Lam đem bạc vụn đặt ở trên tay nàng: "Nhớ kỹ. Chuyện này không được để người khác biết, nếu không có chuyện gì không ai cứu được ngươi đâu."

Nô tỳ đó nghe vậy thân thể run lên, nhưng vẫn kiên định trả lời: "Tiểu Hồng cái gì cũng không biết."

Cấp Lam hài lòng gật đầu: "Mau cầm lấy bạc đi xem bệnh cho phụ thân ngươi đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện