Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, vội vàng chui từ trong ngực người nọ ra, lúc này mới phát hiện mình đang đứng trên một mảnh đất trống ở phía sau,
trước mặt là một bức tường đá ngăn cách đường đi. Trong lòng lập tức
hiểu ra, nam tử này có lẽ là người có khinh công, cho nên mới có thể ôm
mình rời đi như thế này, khó trách mới vừa rồi lại trấn định như vậy.
Nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Nghĩ kỹ một chút, Hàn Nhạn liền ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện, vừa ngước mắt lên thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Đập vào tầm mắt, là một khuôn mặt tuấn tú khôi ngô không ai sánh bằng. Nam tử trước mặt ước chừng hơn hai mươi, lông mày hơi xếch chạm vào tóc mai, sống mũi thẳng, một đôi mắt phượng đen như mực không chút gợn sóng, thâm trầm giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa gợn sóng lăn tăn bất tận, đồng thời lại mang theo vài phần phong lưu quyến rũ. Cánh môi mỏng khẽ mím chặt, ngũ quan sắc nét góc cạnh giống như được gọt dũa bằng dao đẽo bằng búa. Mái tóc đen như mực buông xõa xuống ở giữa, chỉ dùng Trâm ngọc búi lên. Trên người mặc trường bào màu xanh thẫm mép áo viền tơ bạc thêu hoa lan, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác rộng tay màu đen. Dáng người như tranh vẽ, đẹp như tiên giáng trần.
Giờ phút này, nam tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú kia đang nhìn nàng chằm chằm không nói được lời nào, ánh mắt lại mang theo một loại áp lực bức người.
Kiếp trước Hàn Nhạn gả cho Vệ Như Phong, một phần nguyên nhân cũng là bởi vì tướng mạo tuấn tú khôi ngô của Vệ Như Phong, nhưng so sánh với nam tử ở trước mặt này, chính là trên trời dưới đất. Nam tử trẻ tuổi này tuổi không lớn lắm, toàn thân cao quý nhưng lại hoàn toàn tự nhiên, hắn không hề làm gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đây chính là người có dáng vẻ tao nhã, khí chất cao quý, phong thái bất phàm. Có vài người trời sinh đã bộc lộ rõ hai chữ "Quý tộc", Hàn Nhạn cảm thấy, nam tử trước mắt chính là một người như vậy. Chỉ là khí chất cao quý như vậy, sợ rằng đấy chính là người của Hoàng gia. Nghĩ tới ban nãy mình mới vừa ôm chặt thân thể của người trước mặt, Hàn Nhạn lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, suy nghĩ một chút, liền chào hắn một tiếng, ngọt ngào cười nói: "Vị đại nhân này, mới vừa rồi tiểu nữ bị lạc đường, thấy hai người xa lạ, nhất thời nóng lòng, mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân đừng trách tội."
Nàng nở nụ cười ngây thơ, khuôn mặt như trẻ con, hành động khéo léo, ăn mặc đáng yêu, dù là một người bình thường, cũng sẽ cảm thấy thiếu nữ trước mặt chỉ là một đứa trẻ ham chơi, không có chút tâm cơ nào, đánh bậy đánh bạ.
Đáng tiếc người đối diện Hàn Nhạn, không phải là người bình thường.
Phó Vân Tịch khép hờ mắt, con ngươi màu đen hiện lên một ý nghĩ sâu xa khó đoán.
Cánh rừng hoa mai lúc nãy, không phải ai cũng có thể bước vào. Hôm nay hắn thay hoàng huynh làm việc, xong việc mới rút lui tới chỗ này, vốn dĩ chỉ là vô tình dừng lại, không ngờ vừa đúng nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu.
Cách một cánh rừng hoa mai và khung trời đầy tuyết, Phó Vân Tịch không thấy rõ dáng điệu của tiểu cô nương kia, chỉ là trong lòng cảnh giác, bất luận là người nào, vào nơi này, bị hắn bắt gặp, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng rời đi.
Chỉ là rất nhanh sau đó hắn lập tức phát hiện, trên người tiểu cô nương kia tản mát ra một loại bi thương thảm thiết vô tận, cách xa như vậy, Phó Vân Tịch cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bi thương của nàng. Nàng ngẩn người nhìn hồng mai trên cành, vươn tay ra muốn vuốt ve, rồi lại dừng lại giữa không trung, giống như đó là một vật rất dễ bị vỡ tan tành. Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng một khắc kia, Phó Vân Tịch lại cảm thấy, tiểu cô nương ở phía xa kia thế nhưng lại giống như là sắp phải rời xa nhân thế.
Một tiểu cô nương vóc người vẫn còn rất nhỏ, nhìn bộ dạng giống như chỉ mới mười một mười hai tuổi, tại sao lại có thể có được dáng vẻ giống như đã hiểu hết mọi đau thương như vậy? Dường như hắn cũng cảm thấy xúc động, đáy lòng đột nhiên nặng nề, vậy mà ngay sau đó tiểu nha đầu kia đã phát hiện sự tồn tại của hắn, điều khiến Phó Vân Tịch bất ngờ là, nàng chỉ đứng tại chỗ quan sát hắn, không có kêu to hoặc là chạy trốn, ngược lại còn hết sức bình tĩnh, cho dù là giả bộ, thì phần chững chạc này, ở tuổi của nàng, cũng đã là khó có được.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của tiểu nha đầu kia, Phó Vân Tịch chỉ lẳng lặng đứng chắp tay, vốn dĩ chỉ muốn xem thử nàng sẽ làm như thế nào, không ngờ bên kia lại có hai người đi tới.
Nhất thời hắn cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ nha đầu này còn tìm những người khác tới đây sao?
Lại thấy nha đầu kia vừa giống như là chần chừ trong chốc lát, vừa giống như là đã quyết tâm hạ một quyết định nào đó, đột nhiên chạy tới trốn bên cạnh hắn.
Hắn lập tức sinh nghi, lại thấy tiểu cô nương kia cúi đầu chạy tới trước mặt hắn, dáng vẻ có chút hoảng sợ.
Nơi này chỉ có một mặt tường thành có thể che chắn, Phó Vân Tịch chỉ mới nghĩ rằng lá gan của cô nương này thật lớn, thì đã lập tức nghe được âm thanh khiến cho người ta xấu hổ.
Đối với hắn mà nói, dĩ nhiên là hiểu được âm thanh này là cái gì, chỉ là tiểu cô nương ở đối diện còn chưa tới tuổi cập kê, hắn cũng không có ý nghĩ gì đặc biết. Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện, tiểu cô nương ở trước mặt, dường như đang đỏ mặt.
Nàng hiểu được âm thanh đó có ý nghĩa gì sao?
Trong lòng Phó Vân Tịch rất kinh ngạc, cách ăn mặc của tiểu nha đầu này nhìn có vẻ giống như là con gái của một gia đình giàu có nào đó, nhưng mà nếu là con gái của một gia đình giàu có, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết được chuyện khuê phòng của nam nữ rồi sao?
Đây cũng là một chuyện khá thú vị.
Mà đôi nam nữ ở phía bên kia hình như cũng đã phát hiện ra bọn họ, cho nên lập tức đi về phía bên này.
Trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ, thì tiểu nha đầu kia lại làm ra một hành động khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng trốn vào trong áo khoác của hắn.
Lúc đó Phó Vân Tịch gần như ngạc nhiên tới mức muốn trợn mắt há mồm.
Trước giờ hắn không thích bị người khác đụng vào, ngay cả bạn bè thân thiết cũng phải giữ một khoảng cách nhất định, hôm nay lại để cho một tiểu nha đầu xa lạ, trốn vào trong ngực của hắn!
Nha đầu này thật quá to gan, lập tức cảm thấy nổi nóng, muốn túm nàng ném ra bên ngoài.
Nhưng một lát sau lúc cảm nhận được sự lo lắng của thân thể mềm mại đang nép sát vào người mình, hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Muốn che chở nàng ở trong ngực, mang nàng ra khỏi vùng đất thị phi này.
Hắn không phải là người tốt có lòng dạ lương thiện, mới vừa rồi cũng chỉ là cảm thấy nha đầu này có chút đặc biệt, cho nên mới thuận tay cứu nàng một mạng. Nhưng người đối diện trước mặt là khéo léo dùng bộ dạng đáng yêu cám ơn hắn, còn đem chuyện vừa rồi trở thành một chuyện trùng hợp, khiến cho hắn có vài phần kích động.
Nha đầu này, không hề đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài của nàng, thậm chí, hiện tại còn muốn lừa gạt hắn? Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Về phần nha đầu ở trước mặt này, cũng chỉ là có chút cơ trí hơn so với những tiểu thư khuê nữ bình thường mà thôi, cũng không đánh để cho hắn ở lại đây làm phí thời gian.
Hàn Nhạn đang ngẩn người nhìn nam tử có ngũ quan anh tuấn khôi ngô trước mặt, thì thấy người nọ đột nhiên nhíu mày, trong con ngươi đen như mực hiện lên thần sắc sâu không thể lường, nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô nương diễn kịch còn quá kém."
Hàn Nhạn ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp, không biết tại sao, ánh mắt của người nam tử trước mặt này khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, trong lòng mình đang suy nghĩ gì, ở trước mặt hắn đều bị nhìn thấy rõ không sót lại cái gì. Vì vậy nàng liền cắn cắn môi, tiếp tục giả vờ ngốc nghếch nói: "Đại nhân muốn xem diễn kịch sao? Trong yến tiệc ngày hôm nay có thể sẽ mời một đoàn kịch tới diễn đấy."
Còn đang suy nghĩ tiếp theo đối phương sẽ nói cái gì, thì đã nhìn thấy người nọ xoay người lại, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi đi?"
Hàn Nhạn có chút không hiểu rõ người trước mặt, hắn vừa mới vạch trần nàng đang giả bộ ngốc nghếch, đã có thể thả nàng đi dễ dàng như vậy? Nghĩ lại, bên phía người của rừng mai không tìm được nàng có lẽ cũng rất lo lắng, huống chi người này vừa rồi mới cứu nàng, nếu như muốn hại nàng thì cũng không cần phiền toái như vậy, chắc hẳn không phải là người xấu. Vì vậy liền nói: "Đại nhân có biết đường đi tới rừng mai chỗ Hoàng Hậu nương nương thưởng mai hay không?"
Im lặng trong giây lát, mới truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nam tử kia: "Cứ đi theo con đường nhỏ này, sẽ gặp được cung nữ quét dọn ở Mặc Hồ Các, tìm họ nhờ dẫn đường là được."
Trong lòng Hàn Nhạn cực kỳ vui vẻ, nhìn về phía hắn chân thành cúi đầu cám ơn: "Cảm tạ đại nhân ra tay tương trợ, tiểu nữ không dám quên, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ tới cửa đáp tạ." Nói xong liền vội vã rời đi.
Sau này có cơ hội, Hàn Nhạn vừa đi vừa nghĩ, tốt nhất vĩnh viễn cũng không có cơ hội, nam nhân kia thật đáng sợ giống hệt như khối băng, tốt nhất chỉ nên kính trọng từ xa.
Sau khi Hàn Nhạn rời đi được một lúc, Phó Vân Tịch xoay người, ánh mắt bị một vật trên mắt đất hấp dẫn, khom lưng nhặt lên, nhìn theo bóng lưng Hàn Nhạn dần biến mất, có vẻ đăm chiêu.
Nghĩ kỹ một chút, Hàn Nhạn liền ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện, vừa ngước mắt lên thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Đập vào tầm mắt, là một khuôn mặt tuấn tú khôi ngô không ai sánh bằng. Nam tử trước mặt ước chừng hơn hai mươi, lông mày hơi xếch chạm vào tóc mai, sống mũi thẳng, một đôi mắt phượng đen như mực không chút gợn sóng, thâm trầm giống như một đầm nước sâu không thấy đáy, bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa gợn sóng lăn tăn bất tận, đồng thời lại mang theo vài phần phong lưu quyến rũ. Cánh môi mỏng khẽ mím chặt, ngũ quan sắc nét góc cạnh giống như được gọt dũa bằng dao đẽo bằng búa. Mái tóc đen như mực buông xõa xuống ở giữa, chỉ dùng Trâm ngọc búi lên. Trên người mặc trường bào màu xanh thẫm mép áo viền tơ bạc thêu hoa lan, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác rộng tay màu đen. Dáng người như tranh vẽ, đẹp như tiên giáng trần.
Giờ phút này, nam tử trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú kia đang nhìn nàng chằm chằm không nói được lời nào, ánh mắt lại mang theo một loại áp lực bức người.
Kiếp trước Hàn Nhạn gả cho Vệ Như Phong, một phần nguyên nhân cũng là bởi vì tướng mạo tuấn tú khôi ngô của Vệ Như Phong, nhưng so sánh với nam tử ở trước mặt này, chính là trên trời dưới đất. Nam tử trẻ tuổi này tuổi không lớn lắm, toàn thân cao quý nhưng lại hoàn toàn tự nhiên, hắn không hề làm gì, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy đây chính là người có dáng vẻ tao nhã, khí chất cao quý, phong thái bất phàm. Có vài người trời sinh đã bộc lộ rõ hai chữ "Quý tộc", Hàn Nhạn cảm thấy, nam tử trước mắt chính là một người như vậy. Chỉ là khí chất cao quý như vậy, sợ rằng đấy chính là người của Hoàng gia. Nghĩ tới ban nãy mình mới vừa ôm chặt thân thể của người trước mặt, Hàn Nhạn lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, suy nghĩ một chút, liền chào hắn một tiếng, ngọt ngào cười nói: "Vị đại nhân này, mới vừa rồi tiểu nữ bị lạc đường, thấy hai người xa lạ, nhất thời nóng lòng, mạo phạm đại nhân, kính xin đại nhân đừng trách tội."
Nàng nở nụ cười ngây thơ, khuôn mặt như trẻ con, hành động khéo léo, ăn mặc đáng yêu, dù là một người bình thường, cũng sẽ cảm thấy thiếu nữ trước mặt chỉ là một đứa trẻ ham chơi, không có chút tâm cơ nào, đánh bậy đánh bạ.
Đáng tiếc người đối diện Hàn Nhạn, không phải là người bình thường.
Phó Vân Tịch khép hờ mắt, con ngươi màu đen hiện lên một ý nghĩ sâu xa khó đoán.
Cánh rừng hoa mai lúc nãy, không phải ai cũng có thể bước vào. Hôm nay hắn thay hoàng huynh làm việc, xong việc mới rút lui tới chỗ này, vốn dĩ chỉ là vô tình dừng lại, không ngờ vừa đúng nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu.
Cách một cánh rừng hoa mai và khung trời đầy tuyết, Phó Vân Tịch không thấy rõ dáng điệu của tiểu cô nương kia, chỉ là trong lòng cảnh giác, bất luận là người nào, vào nơi này, bị hắn bắt gặp, đương nhiên sẽ không thể dễ dàng rời đi.
Chỉ là rất nhanh sau đó hắn lập tức phát hiện, trên người tiểu cô nương kia tản mát ra một loại bi thương thảm thiết vô tận, cách xa như vậy, Phó Vân Tịch cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bi thương của nàng. Nàng ngẩn người nhìn hồng mai trên cành, vươn tay ra muốn vuốt ve, rồi lại dừng lại giữa không trung, giống như đó là một vật rất dễ bị vỡ tan tành. Mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng một khắc kia, Phó Vân Tịch lại cảm thấy, tiểu cô nương ở phía xa kia thế nhưng lại giống như là sắp phải rời xa nhân thế.
Một tiểu cô nương vóc người vẫn còn rất nhỏ, nhìn bộ dạng giống như chỉ mới mười một mười hai tuổi, tại sao lại có thể có được dáng vẻ giống như đã hiểu hết mọi đau thương như vậy? Dường như hắn cũng cảm thấy xúc động, đáy lòng đột nhiên nặng nề, vậy mà ngay sau đó tiểu nha đầu kia đã phát hiện sự tồn tại của hắn, điều khiến Phó Vân Tịch bất ngờ là, nàng chỉ đứng tại chỗ quan sát hắn, không có kêu to hoặc là chạy trốn, ngược lại còn hết sức bình tĩnh, cho dù là giả bộ, thì phần chững chạc này, ở tuổi của nàng, cũng đã là khó có được.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của tiểu nha đầu kia, Phó Vân Tịch chỉ lẳng lặng đứng chắp tay, vốn dĩ chỉ muốn xem thử nàng sẽ làm như thế nào, không ngờ bên kia lại có hai người đi tới.
Nhất thời hắn cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ nha đầu này còn tìm những người khác tới đây sao?
Lại thấy nha đầu kia vừa giống như là chần chừ trong chốc lát, vừa giống như là đã quyết tâm hạ một quyết định nào đó, đột nhiên chạy tới trốn bên cạnh hắn.
Hắn lập tức sinh nghi, lại thấy tiểu cô nương kia cúi đầu chạy tới trước mặt hắn, dáng vẻ có chút hoảng sợ.
Nơi này chỉ có một mặt tường thành có thể che chắn, Phó Vân Tịch chỉ mới nghĩ rằng lá gan của cô nương này thật lớn, thì đã lập tức nghe được âm thanh khiến cho người ta xấu hổ.
Đối với hắn mà nói, dĩ nhiên là hiểu được âm thanh này là cái gì, chỉ là tiểu cô nương ở đối diện còn chưa tới tuổi cập kê, hắn cũng không có ý nghĩ gì đặc biết. Nhưng mà rất nhanh sau đó hắn liền phát hiện, tiểu cô nương ở trước mặt, dường như đang đỏ mặt.
Nàng hiểu được âm thanh đó có ý nghĩa gì sao?
Trong lòng Phó Vân Tịch rất kinh ngạc, cách ăn mặc của tiểu nha đầu này nhìn có vẻ giống như là con gái của một gia đình giàu có nào đó, nhưng mà nếu là con gái của một gia đình giàu có, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết được chuyện khuê phòng của nam nữ rồi sao?
Đây cũng là một chuyện khá thú vị.
Mà đôi nam nữ ở phía bên kia hình như cũng đã phát hiện ra bọn họ, cho nên lập tức đi về phía bên này.
Trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ, thì tiểu nha đầu kia lại làm ra một hành động khiến cho hắn không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng trốn vào trong áo khoác của hắn.
Lúc đó Phó Vân Tịch gần như ngạc nhiên tới mức muốn trợn mắt há mồm.
Trước giờ hắn không thích bị người khác đụng vào, ngay cả bạn bè thân thiết cũng phải giữ một khoảng cách nhất định, hôm nay lại để cho một tiểu nha đầu xa lạ, trốn vào trong ngực của hắn!
Nha đầu này thật quá to gan, lập tức cảm thấy nổi nóng, muốn túm nàng ném ra bên ngoài.
Nhưng một lát sau lúc cảm nhận được sự lo lắng của thân thể mềm mại đang nép sát vào người mình, hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Muốn che chở nàng ở trong ngực, mang nàng ra khỏi vùng đất thị phi này.
Hắn không phải là người tốt có lòng dạ lương thiện, mới vừa rồi cũng chỉ là cảm thấy nha đầu này có chút đặc biệt, cho nên mới thuận tay cứu nàng một mạng. Nhưng người đối diện trước mặt là khéo léo dùng bộ dạng đáng yêu cám ơn hắn, còn đem chuyện vừa rồi trở thành một chuyện trùng hợp, khiến cho hắn có vài phần kích động.
Nha đầu này, không hề đơn giản giống như biểu hiện bên ngoài của nàng, thậm chí, hiện tại còn muốn lừa gạt hắn? Nhưng trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Về phần nha đầu ở trước mặt này, cũng chỉ là có chút cơ trí hơn so với những tiểu thư khuê nữ bình thường mà thôi, cũng không đánh để cho hắn ở lại đây làm phí thời gian.
Hàn Nhạn đang ngẩn người nhìn nam tử có ngũ quan anh tuấn khôi ngô trước mặt, thì thấy người nọ đột nhiên nhíu mày, trong con ngươi đen như mực hiện lên thần sắc sâu không thể lường, nhàn nhạt mở miệng nói: "Cô nương diễn kịch còn quá kém."
Hàn Nhạn ngẩn người, đột nhiên phản ứng kịp, không biết tại sao, ánh mắt của người nam tử trước mặt này khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, giống như có thể nhìn thấu nội tâm của người khác, trong lòng mình đang suy nghĩ gì, ở trước mặt hắn đều bị nhìn thấy rõ không sót lại cái gì. Vì vậy nàng liền cắn cắn môi, tiếp tục giả vờ ngốc nghếch nói: "Đại nhân muốn xem diễn kịch sao? Trong yến tiệc ngày hôm nay có thể sẽ mời một đoàn kịch tới diễn đấy."
Còn đang suy nghĩ tiếp theo đối phương sẽ nói cái gì, thì đã nhìn thấy người nọ xoay người lại, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi đi?"
Hàn Nhạn có chút không hiểu rõ người trước mặt, hắn vừa mới vạch trần nàng đang giả bộ ngốc nghếch, đã có thể thả nàng đi dễ dàng như vậy? Nghĩ lại, bên phía người của rừng mai không tìm được nàng có lẽ cũng rất lo lắng, huống chi người này vừa rồi mới cứu nàng, nếu như muốn hại nàng thì cũng không cần phiền toái như vậy, chắc hẳn không phải là người xấu. Vì vậy liền nói: "Đại nhân có biết đường đi tới rừng mai chỗ Hoàng Hậu nương nương thưởng mai hay không?"
Im lặng trong giây lát, mới truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nam tử kia: "Cứ đi theo con đường nhỏ này, sẽ gặp được cung nữ quét dọn ở Mặc Hồ Các, tìm họ nhờ dẫn đường là được."
Trong lòng Hàn Nhạn cực kỳ vui vẻ, nhìn về phía hắn chân thành cúi đầu cám ơn: "Cảm tạ đại nhân ra tay tương trợ, tiểu nữ không dám quên, sau này có cơ hội chắc chắn sẽ tới cửa đáp tạ." Nói xong liền vội vã rời đi.
Sau này có cơ hội, Hàn Nhạn vừa đi vừa nghĩ, tốt nhất vĩnh viễn cũng không có cơ hội, nam nhân kia thật đáng sợ giống hệt như khối băng, tốt nhất chỉ nên kính trọng từ xa.
Sau khi Hàn Nhạn rời đi được một lúc, Phó Vân Tịch xoay người, ánh mắt bị một vật trên mắt đất hấp dẫn, khom lưng nhặt lên, nhìn theo bóng lưng Hàn Nhạn dần biến mất, có vẻ đăm chiêu.
Danh sách chương