"Âm mưu?" Dương Kỳ nghi ngờ nhìn nàng: "Lời này là có ý gì?"

"Trực giác." Hàn Nhạn nói.

Dương Kỳ như nghe là đang được nghe một câu chuyện cười vì vậy cười lớn nói: "Nha đầu, chuyện trên chiến trường không phải là dựa vào trực giác để phán đoán, đây cũng không phải trò đùa của gia đình cô nương. Không thể chỉ đơn giản như vậy mà nói là âm mưu."

Hàn Nhạn mỉm cười: "Dương lão tiền bối chẳng lẽ không biết, trực giác của Hàn Nhạn luôn luôn là rất chính xác sao? Chuyện của Hàn Nhạn, chắc là tiền bối đã sớm nghe được." Nàng xảo huyệt nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ, giọng điệu trở nên rất thần bí: "Nói cho Dương lão tiền bối biết một bí mật, trực giác của tiểu nữa, trăm lần đều linh."

Dương Kỳ khẽ giật mình, ngước mắt nhìn Hàn Nhạn. Từ lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh Vương phi, thì chuyện từ nhỏ đến lớn không tránh được sẽ bị người khác lấy ra mà nói, có một thời gian ngắn dường như trong khắp Kinh Thành nơi nào cũng bàn tán về vị tiểu Vương phi này. Đương nhiên là Dương Kỳ cũng sẽ nghe được một chút chuyện về Hàn Nhạn, ví dụ như là sau khi phụ thân của nàng đón tiếp thấp vào cửa, thì họ luôn luôn chỉa mụi nhọn vào nàng, nhưng mỗi lần nàng đều có thể dễ dàng hóa giải mọi chuyện. Mới đầu còn tưởng tiểu cô nương này mưu trí xâu xa hoặc là vận khí tốt, nhưng mà nếu như xem xét tỉ mỉ từng cái một thì lại phát hiện kế sách của nàng dường như không có bất kỳ một khe hỡ nào Hơn nữa còn có thể rất dễ dàng phá hủy lỗ thủng của đối phương, trái lại còn tính toán ngược lại. Nếu như chỉ nói suôn, thì việc này hoàn toàn không thể. Hàn Nhạn làm việc, giống là đã sớm biết nhất cử nhất động của đối thủ, không chút hoang mang chờ đối phương bố trí xong một ván, rồi mới đến lượt mình làm chim sẻ rình mồi.

Nhưng mà nàng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao mà có thể biết được trước mọi việc chứ, chuyện này đúng là có chút kỳ lạ. Lúc này đột nhiên nghe được Hàn Nhạn dùng lý do là do trực giác của nàng, thì trong lòng của ông không khỏi có chút tin tưởng. Nhưng mà, Dương Kỳ cũng sẽ không bởi vì một câu nói kia thì sẽ lặp tức tin tưởng Hàn Nhạn, vì vậy ông mới nói: "Chuyện này thì sao. Làm sao ngươi có thể chứng minh được?"

Hàn Nhạn nhìn ông rồi đột nhiên cười: "Nếu vậy thì Hàn Nhạn xin đánh cược với Dương lão tiền bối?"

"Đánh cuộc gì?" Dương Kỳ hỏi.

"Chúng ta lấy ba ngày làm hẹn ước, ba ngày sau Kinh Thành sẽ có một trận mưa to." Nàng nói.

Đầu tiên là Dương Kỳ sững sờ, đột nhiên có chút khinh thường mà cười rộ lên: "Nha đầu, ngươi ăn nói lung tung quá rồi đó. Chuyện của Trời cao, ai có thể nói được rõ ràng? Đừng nói chi tới ba ngày sau, cũng đừng có khoe khoang nhất thời."

Hàn Nhạn đã đoán trước được ông sẽ nói như vậy: "Tiểu nữ đã nói rồi, trực giác của tiểu nữ luôn luôn rất chính xác. Vì vậy, Dương lão tiền bối ba ngày sau chúng ta sẽ gặp lại."

Dương Kỳ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tự tin của nàng, nhìn sơ không giống như nàng đang nói dối, nhưng mà lại nói chuyện của ba ngày sau, đúng là làm cho người khác không thể tin được. Tuy trong đáy lòng của ông có chút run động nhưng Dương Kỳ vẫn nói: "Hi vọng ba ngày sau, nha đầu người đừng có khóc đó."

"Ba ngày sau chúng ta sẽ nói tiếp." Hàn Nhạn hành lễ với ông: "Hôm nay tiểu nữ xin từ biệt ở đây." Đã sớm biết hôm nay sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng mà cũng may là thái độ của Dương Kỳ đã còn cứng rắn như lúc ban đầu, chỉ cần có hi vọng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, Hàn Nhạn quay lưng đi, ít nhất ba ngày sau, nàng sẽ không thất vọng mà về.

Dương Kỳ nhìn bóng lưng của ba người Hàn Nhạn, ông im lặng suy nghĩ. Ông biết Phó Vân Tịch, thậm chí có thể nói là hiểu biết. Thật ra lần này chuyện Phó Vân Tịch dẫn công chúa Y Lâm Na của Tây Nhung về cũng làm cho Dương Kỳ vô cùng khó hiểu. Đây không giống như là tác phong làm việc của Phó Vân Tịch, Phó Vân Tịch đương nhiên sẽ không bị nữ sắc mê hoặc, nếu không thì năm đó trên chiến trường, chàng cũng sẽ coi như không thấy lời tỏ tì của Y Lâm Na. So với Y Lâm Na thì Dương Kỳ ưa thích Hàn Nhạn hơn, cô bé này rất thông minh,cả người không phát ra sự kiêu căng như những cô gái khác, nhìn giống như là vô cùng ngây thơ, nhưng thật ra là vô cùng im lặng. Đứng cùng với Phó Vân Tịch đúng là vô cùng xứng đôi. Ai ngờ . . . Ai, Dương Kỳ thở dài một tiếng, chuyện của người trẻ tuổi ông già như ông này không biết nổi. Nhưng mà nếu như Hàn Nhạn nói người Tây Nhung thật sự có âm mưu, vậy thì đây lại là chuyện khác. Nhưng mà ba ngày sau, trời sẽ mưa thật sao? Lúc đi ra khỏi võ quán Thuận Xương, Cấp Lam chịu hết mà nổi mở miệng nói: "Tiểu thư, ba ngày sao trời sẽ có mưa to sao?"

Hàn Nhạn mỉm cười: "Vấn đề này cũng chưa chắc." Đương nhiên là trời sẽ mưa, Hàn Nhạn nhớ rõ rất rõ ràng, ở kiếp trước vào ngày thứ tư nàng bước qua tuổi cập kê thì Kinh Thành có một trận mưa rất lớn, thậm chí còn dẫn tới lũ lụt. Trăm họ ở Kinh Thành đều bị trôi dạt đi khắp nơi. Lúc đó Vệ Vương phủ còn cố ý phái người đến hỏi thăm tình hình của Hàn Nhạn, ngay lúc đó thì trong lòng của Hàn Nhạn vô cùng cảm động, dù sao thì Vệ Như Phong là cũng yêu thương mình như vậy hỏi thăm cũng là lẽ thường thôi. Ngay lúc đó trong lòng Hàn Nhạn hoàn toàn tin tưởng Vệ Như Phong, nhưng mà ai về sau chuyện lại như vậy. Bây giờ nghĩ lại, Vệ Như Phong và chuyện của kiếp trước hình như đã cách xa nàng lắm rồi. Nhưng mà Hàn Nhạn của bây giờ, lại một lần nữa lặp lại những chuyện như trước kia. Nàng không muốn mình giống như kiếp trước sống hồ đồ cả đời, đến lúc chết mới biết rõ chân tướng mọi việc, cả đời này, nàng muốn tự mình chủ động, nếu như nàng thật sự tin tưởng Phó Vân Tịch thì nàng nhất định phải biết rõ chuyện gì xảy ra mới là quan trọng nhất, không phải sao?

Thu Hồng hỏi: "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Hàn Nhạn suy nghĩ một lát rồi nói: "Tùy tiện đi dạo chút đi."

Bây giờ thật sự là Hàn Nhạn không biết nên đi đến chỗ nào, nàng không muốn trở về Trang phủ, bây giờ Y Lâm Na cả ngày ở Huyền Thanh vương phủ để khêu khích nàng, còn chàng thì nhắm mắt làm ngơ. Kinh Thành to như vậy, thật sự là không có chỗ nào để cho nàng đi sao. Muốn nàng đi tìm Đặng Thiền à? Nàng không muốn đối mặt với ánh mắt đồng tình của Đặng phu nhân, thật đúng là đau đầu.

Thu Hồng như là nhìn ra tâm trạng không tốt của Hàn Nhạn, nhưng mà ở trên đường đi tới đi lui lỡ như bị người khác nhìn thấy e là sẽ có chút rắc rối. Thu Hồng suy nghĩ một chút, rồi mới đề nghị: "Tiểu thư nếu như trong lòng không vui thì chi bằng chúng ta đi tới núi ở Thành Đông chơi đi?"

Hàn Nhạn nhỡ rõ lúc nàng còn nhỏ, mỗi lần bị ủy khuất, thì nàng đều chạy đến phía sau núi ở Thành Đông mà đau khổ ngồi khóc, mặc dù sau này không còn nữa nhưng mà phía sau núi vẫn là một nơi yên tĩnh vô cùng tốt. Ánh mắt của Hàn Nhạn lặp tức sáng lên: "Ý kiến hay."

Từ lúc đi theo Phó Vân Tịch thì Sài tĩnh cũng đã biến mất, bản thân nàng cũng không có tới nơi này để tập võ, trên thực tế nàng mang danh là Huyền Thanh Vương phi cho nên cũng không thuận tiện lắm. Hôm nay Thu Hồng nói ra chỗ này làm cho Hàn Nhạn nhớ tới, không bằng đi dạo một vòng sau núi, chỗ đó yên tĩnh không người, trước mắt nàng bị chuyện Phó Vân Tịch đột nhiên trở về làm cho tinh thần có chút không được tập trung, nếu như có thể ổn định lại tâm trạng của mình thì quá tốt rồi.

Nói thì làm ngay, cả ba người Hàn Nhạn đều đi lên núi.

Sau một năm rồi đây là lần đầu tiên Hàn Nhạn đi tới núi ở Thành Đông, cảnh sắc phía sau núi một chút cũng không thay đổi, trước đó lần thứ nhất đến đây chính là lúc nàng đi cùng với Phó Vân Tịch. Cũng chính ở nơi này nàng lần đầu tiên gặp Y Lâm Na, lúc đó Phó Vân Tịch bảo vệ nàng, tương đối lạnh lùng với Y Lâm Na, nhưng mà bây giờ thì vị trí của hai người các nàng lại đổi chỗ cho nhau. Mặc dù nàng biết trong chuyện này có thể có ẩn tình gì đó, nhưng mà nghĩ tới đây thì trong lòng Hàn Nhạn vẫn vô cùng đau khổ.

Nàng dứt khoát ngồi xuống ở bên hồ, hồ nước trong trẻo đủ để chiếu hết cả bóng dáng của Hàn Nhạn. Nàng vươn tay, khoa tay múa chân một chút, Hàn Nhạn trong nước cũng đưa tay ra khoa tay múa chân, Hàn Nhạn liền cười rộ lên. Cấp Lam và Thu Hồng cách đứng rấ xa, các nàng đang cho rằng Hàn Nhạn đang cảm thấy tuổi thân, dường như là đang muốn khóc thật to để phát tiết hết tâm tình của mình. Một Hàn Nhạn tự tôn kiêu ngạo như vậy, đương nhiên là sẽ không muốn bị người khác nhìn thấy một mặt chật vật của mình rồi. Vì vậy, các nàng mới trốn ở một bên.

Hàn Nhạn nhổ cây trâm trên đầu mình xuống, đây là cây trâm đuôi cá màu lầm mà Phó Vân Tịch đưa cho nàng, điêu khắc trông rất sống động, nhìn giống như là một con cá nhỏ thật vậy. Hàn Nhạn nhìn búi tóc của mình, hai cái búi tóc tròn tròn này, hôm qua nàng đã qua tuổi cập kê rồi nhưng lại cứ kiên quyết phải búi kiểu tóc này, nàng cũng không biết rốt cuộc là mình đang kiên quyết cái gì.

Nhớ lại kiếp trước cuối cùng Phó Vân Tịch sẽ cưới Y Lâm Na, không đến kiếp này cũng giống y như vậy. Chẳng lẽ đây là sự thật không có cách nào thay đổi sao? Nhưng mà. . . Hàn Nhạn còn nhớ rõ, kiếp trước khi Phó Vân Tịch chinh chiến trở về thì bị trọng thương, nhưng rõ ràng kiếp này hoàn toàn không hề có, chuyện này đúng là không hề hợp lý tí nào. Vậy thì rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào đây?

Đang ngẩng người suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy dưới làn nước trong xanh có một ít gợn song đột nhiên xuất hiện một dung nhan tuấn mỹ, đang mỉm cười nhìn mình. Hàn Nhạn lại càng hoảng sợ, suýt nữa thì đã cắm đầu ngã vào trong hồ, người nọ nhanh tay lẹ mắt kéo nàng lại, thân thể Hàn Nhạn vô ý thức mà dựa vào người của y, cả người dường như là muốn bổ nhào vào trong lòng ngực của y, cây trâm trên tay cầm không chắc, cho nên nó đã rơi xuống hồ.

Người nọ cảm nhận được Hàn Nhạn ở trong ngực của mình, còn đưa tay ra chế trụ eo của Hàn Nhạn: "Tiểu nha đầu, sau hôm nay lại nhiệt tình như vậy? Thấy ta thì lặp tức nhớ nhung yêu thương liền."

Hàn Nhạn nghe người đó nói chuyện, sau đó thì lặp tức giãy giụa ra khỏi lòng ngực của y, hung hăng mà ‘xí’ mộ tiếng, căm tức nhìn người trước mặt.

Người này không phải Trác Thất thì là ai, lúc này đây y đang khoanh tay trước ngực, cười như không cười nhìn Hàn Nhạn: "Đừng có hung dữ như vậy, không phải mới vừa còn rất nhiệt tình hay sao."

Đột nhiên Hàn Nhạn bị y cười như vậy, trong lòng đã sớm bất mãn rồi, mới tức giận nói: "Tại sao ngài lại ở chỗ này?"

Trác Thất cười nói: "Hôm nay khí trời tốt, ta muốn lên núi giải sầu, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, đây chính là duyên phận." Trong miệng người này chả có câu nói thật nào cả. Bởi vì Hàn Nhạn không thích Y Lâm Na, cho nên đến bây giờ kể cả Trác Thất cũng cảm thấy đáng ghét, cho nên nàng mới khom người liếc mắt, cười tủm tỉm nói: "Nói có lý, nhưng mà hoàng tử Tây Nhung tôn quý quốc gia của người đã thua trận. Tại sao người còn ở lại Đại Tông, nhìn sơ còn thể hiện ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ. Đừng nói là người cũng giống như muội muội của mình, cũng tới đây hòa thân sao?"

Mặt của Trác Thất lặp tức biến sắc, lời nói này của Hàn Nhạn, không hề lưu tình một chút nào. Đúng thật là rắc muối lên vết thương của y, lời nói mỉa mai này người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là một hoàng tử Tây Nhung đầy kêu ngạo. Ngay lập tức, đôi mắt màu ngọc bích lặp tức trở nên lạnh lùng như một con lang sói, hung hăng nhìn chăm chú vào Hàn Nhạn.

Hàn Nhạn không hề sợ hắn, chỉ là nàng không nhìn thấy Cấp Lam và Thu Hồng, chắc là bị người của vị hoàng tử Tây Nhung này dụ đi rồi. Nàng xoay người, nhìn mặt hồ, nắm chặt lấy tay.

Cây trâm của Phó Vân Tịch đưa cho nàng đã rơi vào trong hồ, làm sao bây giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện