Ngày Phó Vân Tịch xuất chinh, Hàn Nhạn không đi tiễn chàng.

Tuy trong lòng rất muốn đi gặp chàng một lần, nói với chàng vài lời nhưng cuối cùng, Hàn Nhạn chỉ bảo Mộc Phong mang cho chàng một câu: Ta chờ huynh trở lại.

Nàng sợ mình sẽ trở thành gánh nặng của Phó Vân Tịch, chỉ có thể dùng cách này để nói cho chàng biết, mình sẽ sống tốt, không để mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, nhất định sẽ chờ chàng trở về.

Không cần nói gì cả, chắc chắn Phó Vân Tịch sẽ hiểu. Nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có tiếc nuối không nói nên lời.

Thời gian như nước chảy, từ từ chảy trôi, đảo mắt đã tới đầu mùa xuân năm sau, ngày Hàn Nhạn cập kê.

Trước khi Phó Vân Tịch xuất chinh đã xin Hoàng thượng ban một thánh chỉ, trước lúc Phó Vân Tịch trở về thì Hàn Nhạn nhất định phải ở tại Huyền Thanh vương phủ. Hàn Nhạn biết đây là Phó Vân Tịch vì bảo vệ mình. Tuy bây giờ thoạt nhìn không có nguy hiểm gì, nhưng để mình và Trang Sĩ Dương sống cùng một chỗ thì chưa biết sẽ xản ra chuyện không may gì. Huống chi Thất hoàng tử và Thái hậu cũng không phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Nhạn vẫn nên ở Huyền Thanh vương phủ thì khá an toàn hơn. Trước khi đi Phó Vân Tịch đã nói, không cho bất cứ ai làm phiền Hàn Nhạn nên mấy ngày nay nàng sống rất yên bình.

Nếu không phải Trần ma ma nhắc nhở, Hàn Nhạn cũng không nhớ rõ ngày cập kê của mình. Nàng bấm ngón tay tính toán, Phó Vân Tịch cũng rời đi hơn nửa năm rồi. Thỉnh thoảng sẽ có tin tức từ tiền tuyến truyền tới tai Hàn Nhạn. Chiến tranh hết sức quyết liệt, khí thế của Tây Nhung hung hãn, dường như đã chuẩn bị đầy đủ. Trận chiến này lại đánh lâu dài. Vốn tưởng rằng có thể giải quyết rất nhanh, vậy mà lại chậm chạp, không có kết quả. Hàn Nhạn loáng thoáng đoán được là bởi vì Đại Tông và Tây Nhung nội ứng ngoại hợp, nội gian chưa bắt được, muốn đối phó với kẻ địch thật rất khó khăn. Nhưng mình chỉ là một nữ tử nho nhỏ, không thể ra chiến trường, vì vậy rất nhiều lúc, Hàn Nhạn chỉ có thể tới từ đường, lặng lẽ cầu khẩn trời cao phù hộ Phó Vân Tịch trên đường bình an.

Đoạn thời gian này, vừa sốt ruột lại vừa yên ổn. Lo lắng chính là Phó Vân Tịch có gặp nguy hiểm trên chiến trường không. Yên ổn chính là được bảo vệ tại Huyền Thanh vương phủ, không cần phải đối mặt với minh tranh ám đấu không dứt, cuộc sống dĩ nhiên là hết sức thanh tĩnh. Nàng nghênh đón ngày cập kê của mình trong tình huống tâm trạng phức tạp như vậy.

Hôm đó, Hàn Nhạn dậy thật sớm, Trần ma ma chọn trong phòng rất lâu mới chọn được một bộ quần áolqđcho nàng mặc ngày hôm nay. Hàn Nhạn cũng không quá để ý, tùy ý để Cấp Lam tìm đồ trang sức cho nàng. Hôm nay người chủ trì cập kê là mẹ của Đặng Thiền - Đặng phu nhân. Khi mẹ mình còn tại thế, quan hệ với Đặng phu nhân hết sức thân thiết. Việc lớn cập kê hôm nay, Hàn Nhạn không có mẹ, thân phận Đặng phu nhân không thấp, đương nhiên có thể chủ trì. Trong lòng Hàn Nhạn vô cùng biết ơn nhưng Đặng phu nhân chỉ cười nói: "Ta cũng nhìn con lớn lên, cứ coi ta như mẹ ruột của con đi."

Chỉ là một câu nói bình thường mà viền mắt Hàn Nhạn hơi ướt. Nàng quay lưng đi, không để người khác nhìn thấy mình thất lễ, bình ổn tâm trạng mới chờ đợi Đặng phu nhân chải đầu cho mình.

Ngoài chính sảnh Huyền Thanh vương phủ đã có không ít phu nhân và thái thái đang ngồi. Những phu nhân tiểu thư này đều là do Đặng phu nhân đích thân phát thiệp mời, vì vậy rất đáng tin. Càng đừng nói tới bây giờ Hàn Nhạn đã là Huyền Thanh vương phi, nếu có thể với cao thì cũng là trăm lợi mà không có một hại với bọn họ.

Một tay Đặng phu nhân cầm lược, chải mái tóc thật dài cho nàng. Tóc của Hàn Nhạn rất dài, mềm mại đen bóng, thoạt nhìn như gấm thượng hạng. Đặng phu nhân không kìm được mà hơi xúc động. Mình nhìn Hàn Nhạn lớn lên, vẫn còn nhớ rõ lúc nàng còn là một cô bé còn bú sữa mẹ, rúc vào lòng Vương thị, ánh mắt đen láy tò mò quan sát mình, không kìm được mà cười một tiếng. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái cô bé ngày xưa đã trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Hơn nữa Huyền Thanh vương đối xử với nàng cực tốt, cuộc sống của Hàn Nhạn khổ cực, là bởi vì nàng có một người cha máu lạnh và đám di nương cứ nhìn chằm chằm. Nhưng vận may của nàng lại ở chính chỗ này. Nàng tìm được một lang quân như ý, Vương thị ở trên trời thấy được cũng sẽ mừng vui thanh thản.

Đặng Thiền đứng cạnh nhìn, cười híp mắt, nói: "Muội cũng đã cập kê, hì hì, nói không chừng chờ Vươnglqđgia quay về, các muội có thể thành hôn rất nhanh." Nàng lắc đầu, nói tiếp: "Nhìn muội cập kê thật là một chuyện vui vẻ. Chúng ta cũng đều trưởng thành, bọn họ sẽ không thể xem chúng ta là trẻ con nữa."

Hàn Nhạn mỉm cười, cũng im lặng, chỉ nhìn mình ăn mặc tỉ mỉ trong gương, đồng tử hơi lộ vẻ lạnh nhạt. Không biết vì sao vậy mà nàng không vui chút nào. Kiếp trước lúc Hàn Nhạn cập kê, tuy không có mẹ nhưng cũng rất vui vẻ. Bởi vì lúc đó Hàn Nhạn ngây thơ cho là Trang Ngữ Sơn và Chu thị đều đối xử thật lòng với mình, nếu không sao lại dày công tổ chức lễ cập kê cho nàng như vậy. Quan trọng hơn là, sau khi cập kê là rất nhanh có thể gả cho Vệ Như Phong rồi. Vì vậy khi đó trong lòng Hàn Nhạn vô cùng kích động.

Nhưng trải qua một đời, cảnh tượng như thế lại xuất hiện trước mặt mình một lần nữa. Cho dù không có Chu thị và Trang Ngữ Sơn nhưng Hàn Nhạn vẫn không vui. Hay là vì người kia chưa trở về? Bởi vì chưa trở về cho nên nghĩ tới chuyện chàng không thể nhìn thấy mình sau khi trưởng thành đầu tiên nên trong lòng tràn đầy tiếc nuối? Tiếc nuối này có sức mạnh thật to lớn, ăn mòn từng chút từng chút vui vẻ trong lòng nàng.

Đặng phu nhân vẫn đang chải tóc cho nàng. Lược bằng ngọc lướt qua mái tóc dài của Hàn Nhạn, lúc đang định búi tóc thì không biết vì sao tay Đặng phu nhân bỗng trượt đi, cái lược ngọc liền rơi "bịch" trên mặt đất. Mỹ ngọc thượng hạng chạm thành lược, bị gãy thành hai nửa ngay lập tức. Mà búi tóc sắp búi xong trên đầu Hàn Nhạn cũng chợt xõa ra lập tức, mái tóc dài xõa trên vai.

"Trời ơi," Đặng phu nhân la hoảng lên, vội vội vàng vàng xoay người nhặt lên, sau đó hơi áy náy mà xin lỗi Hàn Nhạn: "Xin lỗi...Ta không cố ý...Nhạn Nhi..."

Lược rơi trên đất, gãy thành hai nửa, đây là không phải là việc may mắn gì. Bọn nha hoàn xung quanh cũng choáng váng, tựa như không ngờ sẽ bất thình lình xảy ra chuyện này, cũng lúng túng. Hàn Nhạn cũng không vội vàng, chỉ cười cười: "Thay cái lược khác đi. Đừng làm trễ giờ."

Cấp Lam vội vàng đi lấy lược mới, Đặng phu nhân và Đặng Thiền cũng hơi xin lỗi mà nhìn Hàn Nhạn. Hàn Nhạn cười an ủi bọn họ, nhưng trong lòng hơi bất an. nàng cũng không biết nỗi bất an của mình tời từ đâu, nhưng nỗi lo lắng này rất mãnh liệt.

Vừa lúc đó, bên ngoài bỗng truyền tới tiếng thông báo của gã sai vặt: "Vương gia hồi phủ rồi! Đại Tông đại thắng mà về!"

Vương gia hồi phủ rồi! Hàn Nhạn sửng sốt, còn tưởng là thính giác của mình có vấn đề, nhìn Cấp Lam và Thù Hồng theo bản năng, thấy bộ dạng hai người đều vui mừng thì lập tức hiểu ra. Phó Vân Tịch đã về thật rồi. Nàng đứng lên, vội vàng hỏi gã sai vặt: "Bây giờ vương gia ở đâu?"

Gã sai vặt rất ít thấy vương phi từng trải này có sự kích động như vậy nên bị dọa cho hoảng sợ, nhưng vẫn đáp một cách thành thực: "Đang ở trong chính sảnh."

Khoảnh khắc đó, Hàn Nhạn bỗng vô cùng muốn gặp Phó Vân Tịch, vì vậy, nàng căn bản đã quên Đặng phu nhân đang chải tóc cho mình, dứt khoát nhấc váy lên, xoay người chạy ra khỏi phòng.

Nàng chạy vừa nhanh vừa vội, căn bản không để ý tới tiếng la của Đặng phu nhân phía sau, Cấp Lam và Thù Hồng cũng vội vàng đi theo. Tuy hơi lo lắng hành động của Hàn Nhạn thất lễ như thế, dù saod.đ.l.q.đtrong chính sảnh có nhiều người nhìn như vậy nhưng trong lòng hai người cũng vì Hàn Nhạn mà cảm thấy vui vẻ. Vương gia thắng lớn trở về, vậy thì Hàn Nhạn sẽ trở thành thê tử chân chính của Phó Vân Tịch. Sau này Hàn Nhạn chính là chủ nhân của Huyền Thanh vương phủ, không ai dám ăn hiếp nàng.

Tất cả mọi người đang chờ ở chính sảnh nghe thấy tin Phó Vân Tịch hồi phủ thì bị chấn động đến mức giật mình. Hôm nay bọn họ chỉ tới tham gia lễ cập kê của Hàn Nhạn, không ngờ Huyền Thanh vương lại kịp khải hoàn trở về. Phó Vân Tịch vốn là người tâm phúc của Hoàng thượng, hôm nay lại lập công, càng phải nịnh bợ thêm mới được.

Tiếng bước chân truyền tới chính sảnh, một hàng binh sĩ mặc quân phục bước vào, đi sau cùng là Phó Vân Tịch đang mặc giáp. Chàng bước chầm chậm vào, khí thế lạnh lùng giá lạnh, trên ngũ quan tuấn mỹ như phủ một tầng băng tuyết. Lần này lạnh lùng giá lạnh trên người Phó Vân Tịch càng sâu hơn trước kia.

Nhưng vào lúc này, bỗng tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo truyền tới từ bên kia: "Phó Vân Tịch!" Giọng nữ trong trẻo truyền tới, tất cả mọi người cùng hít một hơi khí lạnh. Gọi thẳng tên vương gia như vậy, không biết là ai? Liền rối rít nhìn, chỉ thấy thiếu nữ mặc váy trắng tinh có tay bồng đang lẳng lặng đứng đó, nhìn thẳng vào Huyền Thanh vương.

Thiếu nữ có vóc người mới vừa trưởng thành này đứng trong đại sảnh như một đóa hoa sen vừa mới nở rộ trong nước, màu da trắng muốt như ngọc, đồng tử đen bóng càng ướt át, vô cùng vui mừng. Đây là một thiếu nữ vô cùng thanh tú. Tuy không tính là tuyệt sắc nhưng lại có sự đặc biệt và bình tĩnh khác hẳn với những nữ tử khác. Dường như nàng vội vàng tới đây. Trên làn váy thật dài thêu hồ điệp trên đóa hoa lớn, áo khoác sa mỏng màu vàng chói lọi khiến nàng như đang trong làn sương mờ. Mái tóc thật dài xõa xuống, càng có một loại mỹ lệ rung động lòng người hơn.

Có người nhận ra, đây là tiểu vương phi của Huyền Thanh vương - Trang Hàn Nhạn. Nhưng rõ ràng nàng có thay đổi rất lớn so với một năm trước đây. Nếu nói trước kia nàng chưa trưởng thành, còn là một khối mỹ ngọc chưa được mài dũa, còn có chút khí thế áp người, hay là hơi sắc bén. Nhưng Hàn Nhạn trước mắt thì mái tóc buông xõa, tựa như buông bỏ tất cả, trở nên ôn hòa và khôn ngoan hơn. Thiếu nữ như vậy đã bắt đầu tỏa ra phong thái tài hoa của nàng. Thiếu nữ nhà ai cũng trưởng thành, thế nhưng nữ tử này cũng quá mức mỹ lệ rồi.

Hàn Nhạn lẳng lặng đứng đó, vào giờ khắc này, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều nghẹn ở cổ họng, không thể nói được gì, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì trong đồng tử đen láy. Nàng chỉ lẳng lặng, lẳng lặng nhìn nam tử trước mặt. Mặt mày nam tử kia rõ ràng như vậy, rõ ràng hơn bất cứ lần xuất hiện trong giấc mơ nào, gần trong gang tấc nhưng Hàn Nhạn lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng chỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ đang xảo tiếu thiến hề* bên cạnh Phó Vân Tịch, kéo tay chàng khiêu khích mà mỉm cười với nàng.

Đó là Y Lâm Na.

*Xảo tiếu thiến hề mỹ mục phán hề- 巧笑倩兮,美目盼兮: Xuất xứ từ Kinh Thi – Vệ Phong – Thạc Nhân, ca ngợi nàng thê tử của Vệ Trang Công (卫庄公), Trang Khương ( 庄姜), toàn bộ thiên có bốn chương, mỗi chương 7 câu, mỗi câu bảy chữ. Chương thứ 3 miêu tả vẻ đẹp thanh tao của nàng Trang Khương
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện