Thời gian lẳng lặng trôi đi, chỉ chốc lát sau, chỉ thấy hạ nhân lục soát ồn ào ở phía trước: "Bọn ta tìm được thứ này."
Thị vệ đứng đầu cầm thứ đó trong tay, mọi người mới nhìn rõ ràng. Đó là một cái túi bằng vải đỏ, căng phồng, không thấy rõ là thứ gì. Chu thị vui mừng, vẻ mặt cũng vô cùng phấn khởi: "Nhanh để đạo trưởng nhìn xem. Đây chính là căn nguyên của tà vật hả?"
Thị vệ kia vừa định nói chuyện thì bị Hàn Nhạn ngăn lại. Chỉ thấy đạo trưởng Tĩnh Hư nhấc túi vải lên nhìn rồi nói rất khẳng định: "Bần đạo dám chắc đây vật yêu tà chính là bị thứ trong túi vải đưa tới."
"Đạo trưởng thật là thần cơ diệu toán,"Hàn Nhạn mỉm cười, nói: "Chưa mở đồ ra mà đã có thể biết rốt cuộc là bên trong có gì. Hàn Nhạn thật khâm phục."
Đạo trưởng Tĩnh Hư ho khẽ hai tiếng: "Bần đạo đã từng gặp không ít vật yêu tà, cũng hàng phục không ít. Tiểu thư không biết vật yêu tà sẽ phát ra một luồng tà khí. Chỉ cần tới gần luồng tà khí này là bần đạo có thể cảm nhận được."
Hàn Nhạn phì cười: "Thật vậy à? Hay là mở ra xem một chút đi."
Chu thị thấy Hàn Nhạn cho tới bây giờ vẫn là dáng vẻ hồn nhiên không thèm để ý, trong lòng tức giận. Nhưng nghĩ tới lập tức có thể thấy bộ dạng có khổ không nói ra được của nàng thì trong lòng liền vô cùng sung sướng, liền thúc giục đạo trưởng Tĩnh Hư mở ra xem: "Đạo trưởng, không bằng xem xem rốt cuộc bên trong có gì?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư vươn tay, mở cái túi ra. Một bàn tay đang định cầm thứ trong túi vải thì động tác lập tức dừng lại. Hàn Nhạn mỉm cười: "Sao đạo trưởng lại bất động?"
"Chuyện này...Chuyện này..." Đạo trưởng Tĩnh Hư trợn to mắt, chỉ nhìn thứ trong túi không nói lời nào. Điệu bộ của ông ta lập tức dẫn tới sự tò mò của người xung quanh. Chu thị cũng không ngờ đạo trưởng Tĩnh Hư sẽ phản ứng như vậy, hơi vội vàng mà nói: "Đạo trưởng, sao ông lại không động đậy?"
Bà vừa dứt lời thì Hàn Nhạn liền bước một bước tới trước đạo trưởng Tĩnh Hư, lập tức cầm thứ trong túi vải lên. Chỉ thấy đó là thứ gì đó tròn tròn đo đỏ. Trong lòng đại Chu thị lộp bộp. Tay Hàn Nhạn run lên, thứ màu đỏ trên tay phát ra tiếng động khi mở ra, bồng bồng bềnh bềnh trong gió. Trên vải đỏ thêu hình uyên ương nghịch nước, tơ vàng, trên đó viết một chữ "Lan", tinh xảo mà khéo léo, vừa nhìn liền biết là đồ dùng của nhà phú quý.
Rõ ràng là một cái yếm.
Hàn Nhạn che miệng lại cười rộ lên: "Đạo trưởng, thì ra thứ yêu tà mà người nói lại là một cái yếm."
Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt xung quanh ào ào cười rộ. Đạo trưởng Tĩnh Hư đã ngây người như phỗng, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía Chu thị. Ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới tình huống sẽ trở nên thế này. Ông ta chỉ lấy tiền của người để đóng vở kịch này mà thôi. Nhưng đóng kịch, sao lại từ mình triển khai rồi lại đập nát được? Sắc mặt Trang Sĩ Dương tái xanh, vẻ mặt không tốt. Còn Trương Thái sư và đại Chu thị, sắc mặt đại Chu thị trắng bệch. Bởi vì cái yếm đó rõ ràng là yếm thiếp thân của bà. Sao yếm của bà lại rơi vào tay người khác? Cảm nhận được ánh mắt âm u của Trương Thái sư, bà bị dọa tới mức không dám phát ra tiếng.
"A," Hàn Nhạn hơi kỳ lạ mà nhìn vào cái yếm trên tay mình: "Sao ta thấy cái yếm này hơi quen mắt nhỉ? Lần trước uống trà chỗ Chu di nương, hình như cũng là loại yếm thêu thế này. Thứ này thêu thật đẹp, nha hoàn nói...Là yếm của Chu phu nhân." Hàn Nhạn mỉm cười: "Là ai nghịch ngợm thế? Lại lấy yếm của Chu phu nhân từ Phù Dung Viên ra?"
Đại Chu thị như thể tử tù được đặc xá, lập tức gật đầu lia lịa: "Nhất định là ai bày trò xấu. Là ai làm thế?"
Lúc này, thị vệ mà Hàn Nhạn bảo đừng nói lúc trước nói: "Túi vải ngày được phát hiện trong phòng Trang lão gia."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lặng im không lên tiếng.
Lâu sau, Hàn Nhạn mới cười nói: "Chuyện này thật kỳ lạ. Sao yếm của Chu phu nhân lại ở trong phòng của cha ta?"
Vẻ mặt mọi người nhìn về phía đại Chu thị và Trang Sĩ Dương trong nháy mắt trở nên vô cùng khác thường. Ở Đại Tông, tùy ý chiếm thê thiếp là chuyện vô cùng vô đạo đức. Tuy đại Chu thị xinh đẹp động lòng người nhưng dù sao cũng là sủng thiếp của Trương Thái sư. Trước đó vài ngày nghe nói đại Chu thị vẫn luôn tới Trang phủ. Mới đầu còn tưởng rằng đại Chu thị sang đây thăm muội muội của mình, là tỷ muội tình thâm. Nhưng bây giờ xem ra lại là hơi ý vị sâu xa. Thì ra là vì để dễ yêu đương vụng trộm với em rể của mình.
Trương Thái sư cũng sớm đã giận tới mức sùi bọt mép. Đúng vậy, ông vẫn biết chuyện đại Chu thị vẫn luôn chạy tới Trang phủ. Đây cũng là chuyện một tay ông sắp xếp. Nhưng mục đích chỉ là vì để lấy thứ kia. Nhưng bây giờ thì hay rồi, nữ nhân đê tiện này lại âm thầm đội nón xanh lên đầu cho mình. Bây giờ thậm có còn bày chuyện ngoại tình ra trước mặt nhiều người như vậy. Sao yếm của đại Chu thị lại ở trong phòng Trang Sĩ Dương? Tất cả mọi người biết rõ trong lòng. Sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người trong kinh thành sẽ biết Trương Thái sư ông ngay cả nữ nhân cũng không khống chế nổi. Bất kỳ một nam nhân nào, khi biết được nữ nhân đội nón xanh cho mình cũng sẽ không thể đối xử một cách thản nhiên được. Ánh mắt Trương Thái sư nhìn về phía đại Chu thị vô cùng âm ngoan, bỗng nhiên vung tay áo, giận dữ bỏ đi.
"Lão gia...Lão gia..." Đại Chu thị vừa thấy Trương Thái sư định phủi tay rời đi thì hoảng hồn, lập tức đi theo. Tuy bà vào Trang phủ là vì thứ kia, đây cũng là nhiệm vụ mà Trương Thái sư giao cho bà. Ông ta từng nói chỉ cần có thể lấy được thứ kia thì sẽ đồng ý phù mình làm phu nhân. Nhiều năm như vậy, tuy đại Chu thị trở thành sủng thiếp của Trương Thái sư, nhận hết cưng chiều nhưng ham muốn của con người là vô cùng vô tận. Bà ta còn phải suy nghĩ cho con trai của mình. Nếu bà ta thành chính thất thì con trai của mình có thể trở thành con trai trưởng. Mối liên quan giữa con trưởng và con thứ là hoàn toàn khác nhau. Cũng vì vậy nên bà ta vừa vào Trang phủ liền thề sẽ lấy được thứ kia. Bà ta quyến rũ Trang Sĩ Dương là thật nhưng chỉ để cho ông ta chiếm chút lợi chứ không xảy ra quan hệ gì với ông ta thật. Cái yếm trước mắt này nhất định là do có người cố ý làm.
Trương Thái sư một cước đá văng đại Chu thị, không quay đầu lại mà rời đi. Tất cả mọi người chỉ chờ xem thái độ chứ không nói gì. Hàn Nhạn từ từ nói: "Chu phu nhân đừng vội. Đạo trưởng nói cái yếm này là vật yêu tà. Bây giờ, xin mời đạo trưởng trừ tà vì Chu phu nhân đi."
Đạo trưởng Tĩnh Hư đã nhìn ra chỗ bất thường, hơi chột dạ mà lau mồ hôi: "Tiểu thư...Việc này..."
Trang Sĩ Dương đã bị biến cố bất thình lình làm cho hơi mù tịt. Bây giờ ông không đau lòng cho đại Chu thị đang ngã trên đất chút nào mà hơi sợ hãi nhìn người xung quanh. Chỉ bởi vì lúc trước ông bị giáng chức cũng là vì tội sủng thiếp diệt thê. Bây giờ nếu phạm tội thông dâm với thê thiếp người ta, chẳng phải là không còn chỗ mà xoay người sao? Hơn nữa thế lực của Trương Thái sư trong triều rất hùng hậu. Đắc tội ông ta mình còn có quả ngon để ăn à? quan trọng nhất là Trang Sĩ Dương cũng không biết cái yếm của đại Chu thị là từ đâu mà tới. Ông ta căn bản không có chuyện gì với đại Chu thị, sao lại để lại bằng chứng? Rõ ràng là có người hãm hại. Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta giận không kiềm được.
Trang Sĩ Dương bước lên một bước: "Đây là mưu hại. Ta và Lan...Chu phu nhân là trong sạch."
Hàn Nhạn nói: "Ca đừng sốt ruột. Việc cấp bách bây giờ là để đạo trưởng Tĩnh Hư trừ tà cho chúng ta. Mặc kệ vì sao cái yếm này lại ở trong phòng cha. Đạo trưởng nói nó là vật yêu tà thì chắc chắn nó là như thế."
"Ngươi..." Chu thị thấy đầu mối bất thường, tuy mình cũng không thích đại Chu thị nhưng bây giờ bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng. Lúc này đại Chu thị lâm vào cảnh khốn cùng, Chu thị liền nóng nảy. Bà ta nhìn chằm chằm Hàn Nhạn một cách hung hăng: "Nhất định là có người hãm hại."
Lời này là nói Hàn Nhạn làm. Nàng không chút lo lắng: "Những lời này của di nương đã nhắc nhở con. Chẳng phải đạo trưởng nói Hàn Nhạn khắc cha khắc chồng sao? Đều là do con sơ ý, cầm nhầm ngày sinh tháng đẻ. Đó là ngày sinh tháng đẻ của di nương, aiz," Nàng giả vờ trừng mắt với Cấp Lam, nói: "Trước đó vài ngày nói lúc dâng hương thì tiện thể thắp giúp di nương một nén, để cho nha hoàn này đi hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của di nương. Kết quả là Cấp Lam sơ ý, lại làm sai của di nương và Hàn Nhạn."
Cấp Lam quỳ xuống ngay lập tức: "Đều là lỗi của Cấp Lam. Lần sau Cấp Lam không dám nữa."
"Gì!" Suýt chút nữa thì Chu thị nhảy dựng lên: "Vị đạo sĩ này nói hươu nói vượn mà thôi. Ta mới không phải là người khắc cha khắc chồng. Đừng nghe ông ya nói bậy."
Hàn Nhạn trời ơi một tiếng, cười như không cười mà nhìn Chu thị: "Chẳng phải di nương nói với Chu phu nhân là đạo trưởng Tĩnh Hư đức cao vọng trọng, có khả năng nhất à? Sao bây giơ flaij nói hươu nói vượn được chứ? Lời này của di nương chẳng phải là đang tát vào mặt mình sao? Lần này Hàn Nhạn thật đúng là không hiểu.
Nàng chuyển sang Thất hoàng tử vẫn giữ mặt âm trầm từ khi cái yếm lộ ra, khẽ cúi đầu: "Lúc trước Thất điện hạ để hạ nhân cầm bái thiếp đi mời đạo trưởng Tĩnh Hư, không phải cũng là chấp nhận danh tiếng của đạo trưởng à? Đạo trưởng là người Thất điện hạ mời về, di nương nói như vậy chẳng phải là đang nghi ngờ dụng tâm của Thất điện hạ ư?"
"Ngươi...Toàn nói bậy!" Chu thị tức không chịu được. Đương nhiên bà ta không dám đắc tội Thất hoàng tử nhưng lời này của Hàn Nhạn cũng khiến bà không phản bác được. Nhưng nếu cứ để Hàn Nhạn nói hươu nói vượn tiếp thì chỉ sợ mình không thể vãn hồi mọi chuyện.
Thất hoàng tử nhìn Hàn Nhạn chằm chằm, biết chuyện hôm nay sợ là không thành. Mình chỉ có ý định xem náo nhiệt, nếu có thể trừ bỏ Hàn Nhạn thì đương nhiên là hắn rất vui khi thấy chuyện thành công. Bởi vì nữ tử Hàn Nhạn này thật quá thông minh, mấy lần đều hữu ý vô ý phá hủy kế hoạch của mình. Trong bất tri bất giác, Thất hoàng tử đã coi Hàn Nhạn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Hôm nay Trang Hàn Nhạn lại kéo mình xuống nước, bây giờ muốn toàn thân trở ra e rằng rất khó.
"Di nương nói như vậy thật khiến Hàn Nhạn hoảng sợ, không biết phải làm sao," Ánh mắt nàng rơi vào trên đám người Vệ vương. Vốn là tùy ý thoáng nhìn qua Trang Ngữ Sơn. Trang Ngữ Sơn biết chuyện hôm nay lại bị Hàn Nhạn trả lại một quân, sắc mặt vô cùng khó coi. Tuy muốn cứu Chu thị nhưng nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao bây giờ nàng ta là người của Vệ vương phủ, không cẩn thận một cái sẽ mang tới rắc rối cho Vệ vương phủ. Hàn Nhạn mới bất kể nhiều như vậy. Hôm nay người biết chuyện ở đây, ai cũng đừng mong tránh được. Nàng cười rất dè dặt: "Hàn Nhạn sợ người khác nói mình ỷ là người Huyền Thanh vương phủ mà ức hiếp người. Không bằng chuyện hôm nay để Vệ thế tử làm người phán xét đi."
Thị vệ đứng đầu cầm thứ đó trong tay, mọi người mới nhìn rõ ràng. Đó là một cái túi bằng vải đỏ, căng phồng, không thấy rõ là thứ gì. Chu thị vui mừng, vẻ mặt cũng vô cùng phấn khởi: "Nhanh để đạo trưởng nhìn xem. Đây chính là căn nguyên của tà vật hả?"
Thị vệ kia vừa định nói chuyện thì bị Hàn Nhạn ngăn lại. Chỉ thấy đạo trưởng Tĩnh Hư nhấc túi vải lên nhìn rồi nói rất khẳng định: "Bần đạo dám chắc đây vật yêu tà chính là bị thứ trong túi vải đưa tới."
"Đạo trưởng thật là thần cơ diệu toán,"Hàn Nhạn mỉm cười, nói: "Chưa mở đồ ra mà đã có thể biết rốt cuộc là bên trong có gì. Hàn Nhạn thật khâm phục."
Đạo trưởng Tĩnh Hư ho khẽ hai tiếng: "Bần đạo đã từng gặp không ít vật yêu tà, cũng hàng phục không ít. Tiểu thư không biết vật yêu tà sẽ phát ra một luồng tà khí. Chỉ cần tới gần luồng tà khí này là bần đạo có thể cảm nhận được."
Hàn Nhạn phì cười: "Thật vậy à? Hay là mở ra xem một chút đi."
Chu thị thấy Hàn Nhạn cho tới bây giờ vẫn là dáng vẻ hồn nhiên không thèm để ý, trong lòng tức giận. Nhưng nghĩ tới lập tức có thể thấy bộ dạng có khổ không nói ra được của nàng thì trong lòng liền vô cùng sung sướng, liền thúc giục đạo trưởng Tĩnh Hư mở ra xem: "Đạo trưởng, không bằng xem xem rốt cuộc bên trong có gì?"
Đạo trưởng Tĩnh Hư vươn tay, mở cái túi ra. Một bàn tay đang định cầm thứ trong túi vải thì động tác lập tức dừng lại. Hàn Nhạn mỉm cười: "Sao đạo trưởng lại bất động?"
"Chuyện này...Chuyện này..." Đạo trưởng Tĩnh Hư trợn to mắt, chỉ nhìn thứ trong túi không nói lời nào. Điệu bộ của ông ta lập tức dẫn tới sự tò mò của người xung quanh. Chu thị cũng không ngờ đạo trưởng Tĩnh Hư sẽ phản ứng như vậy, hơi vội vàng mà nói: "Đạo trưởng, sao ông lại không động đậy?"
Bà vừa dứt lời thì Hàn Nhạn liền bước một bước tới trước đạo trưởng Tĩnh Hư, lập tức cầm thứ trong túi vải lên. Chỉ thấy đó là thứ gì đó tròn tròn đo đỏ. Trong lòng đại Chu thị lộp bộp. Tay Hàn Nhạn run lên, thứ màu đỏ trên tay phát ra tiếng động khi mở ra, bồng bồng bềnh bềnh trong gió. Trên vải đỏ thêu hình uyên ương nghịch nước, tơ vàng, trên đó viết một chữ "Lan", tinh xảo mà khéo léo, vừa nhìn liền biết là đồ dùng của nhà phú quý.
Rõ ràng là một cái yếm.
Hàn Nhạn che miệng lại cười rộ lên: "Đạo trưởng, thì ra thứ yêu tà mà người nói lại là một cái yếm."
Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt xung quanh ào ào cười rộ. Đạo trưởng Tĩnh Hư đã ngây người như phỗng, đành phải đưa ánh mắt cầu cứu về phía Chu thị. Ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới tình huống sẽ trở nên thế này. Ông ta chỉ lấy tiền của người để đóng vở kịch này mà thôi. Nhưng đóng kịch, sao lại từ mình triển khai rồi lại đập nát được? Sắc mặt Trang Sĩ Dương tái xanh, vẻ mặt không tốt. Còn Trương Thái sư và đại Chu thị, sắc mặt đại Chu thị trắng bệch. Bởi vì cái yếm đó rõ ràng là yếm thiếp thân của bà. Sao yếm của bà lại rơi vào tay người khác? Cảm nhận được ánh mắt âm u của Trương Thái sư, bà bị dọa tới mức không dám phát ra tiếng.
"A," Hàn Nhạn hơi kỳ lạ mà nhìn vào cái yếm trên tay mình: "Sao ta thấy cái yếm này hơi quen mắt nhỉ? Lần trước uống trà chỗ Chu di nương, hình như cũng là loại yếm thêu thế này. Thứ này thêu thật đẹp, nha hoàn nói...Là yếm của Chu phu nhân." Hàn Nhạn mỉm cười: "Là ai nghịch ngợm thế? Lại lấy yếm của Chu phu nhân từ Phù Dung Viên ra?"
Đại Chu thị như thể tử tù được đặc xá, lập tức gật đầu lia lịa: "Nhất định là ai bày trò xấu. Là ai làm thế?"
Lúc này, thị vệ mà Hàn Nhạn bảo đừng nói lúc trước nói: "Túi vải ngày được phát hiện trong phòng Trang lão gia."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lặng im không lên tiếng.
Lâu sau, Hàn Nhạn mới cười nói: "Chuyện này thật kỳ lạ. Sao yếm của Chu phu nhân lại ở trong phòng của cha ta?"
Vẻ mặt mọi người nhìn về phía đại Chu thị và Trang Sĩ Dương trong nháy mắt trở nên vô cùng khác thường. Ở Đại Tông, tùy ý chiếm thê thiếp là chuyện vô cùng vô đạo đức. Tuy đại Chu thị xinh đẹp động lòng người nhưng dù sao cũng là sủng thiếp của Trương Thái sư. Trước đó vài ngày nghe nói đại Chu thị vẫn luôn tới Trang phủ. Mới đầu còn tưởng rằng đại Chu thị sang đây thăm muội muội của mình, là tỷ muội tình thâm. Nhưng bây giờ xem ra lại là hơi ý vị sâu xa. Thì ra là vì để dễ yêu đương vụng trộm với em rể của mình.
Trương Thái sư cũng sớm đã giận tới mức sùi bọt mép. Đúng vậy, ông vẫn biết chuyện đại Chu thị vẫn luôn chạy tới Trang phủ. Đây cũng là chuyện một tay ông sắp xếp. Nhưng mục đích chỉ là vì để lấy thứ kia. Nhưng bây giờ thì hay rồi, nữ nhân đê tiện này lại âm thầm đội nón xanh lên đầu cho mình. Bây giờ thậm có còn bày chuyện ngoại tình ra trước mặt nhiều người như vậy. Sao yếm của đại Chu thị lại ở trong phòng Trang Sĩ Dương? Tất cả mọi người biết rõ trong lòng. Sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người trong kinh thành sẽ biết Trương Thái sư ông ngay cả nữ nhân cũng không khống chế nổi. Bất kỳ một nam nhân nào, khi biết được nữ nhân đội nón xanh cho mình cũng sẽ không thể đối xử một cách thản nhiên được. Ánh mắt Trương Thái sư nhìn về phía đại Chu thị vô cùng âm ngoan, bỗng nhiên vung tay áo, giận dữ bỏ đi.
"Lão gia...Lão gia..." Đại Chu thị vừa thấy Trương Thái sư định phủi tay rời đi thì hoảng hồn, lập tức đi theo. Tuy bà vào Trang phủ là vì thứ kia, đây cũng là nhiệm vụ mà Trương Thái sư giao cho bà. Ông ta từng nói chỉ cần có thể lấy được thứ kia thì sẽ đồng ý phù mình làm phu nhân. Nhiều năm như vậy, tuy đại Chu thị trở thành sủng thiếp của Trương Thái sư, nhận hết cưng chiều nhưng ham muốn của con người là vô cùng vô tận. Bà ta còn phải suy nghĩ cho con trai của mình. Nếu bà ta thành chính thất thì con trai của mình có thể trở thành con trai trưởng. Mối liên quan giữa con trưởng và con thứ là hoàn toàn khác nhau. Cũng vì vậy nên bà ta vừa vào Trang phủ liền thề sẽ lấy được thứ kia. Bà ta quyến rũ Trang Sĩ Dương là thật nhưng chỉ để cho ông ta chiếm chút lợi chứ không xảy ra quan hệ gì với ông ta thật. Cái yếm trước mắt này nhất định là do có người cố ý làm.
Trương Thái sư một cước đá văng đại Chu thị, không quay đầu lại mà rời đi. Tất cả mọi người chỉ chờ xem thái độ chứ không nói gì. Hàn Nhạn từ từ nói: "Chu phu nhân đừng vội. Đạo trưởng nói cái yếm này là vật yêu tà. Bây giờ, xin mời đạo trưởng trừ tà vì Chu phu nhân đi."
Đạo trưởng Tĩnh Hư đã nhìn ra chỗ bất thường, hơi chột dạ mà lau mồ hôi: "Tiểu thư...Việc này..."
Trang Sĩ Dương đã bị biến cố bất thình lình làm cho hơi mù tịt. Bây giờ ông không đau lòng cho đại Chu thị đang ngã trên đất chút nào mà hơi sợ hãi nhìn người xung quanh. Chỉ bởi vì lúc trước ông bị giáng chức cũng là vì tội sủng thiếp diệt thê. Bây giờ nếu phạm tội thông dâm với thê thiếp người ta, chẳng phải là không còn chỗ mà xoay người sao? Hơn nữa thế lực của Trương Thái sư trong triều rất hùng hậu. Đắc tội ông ta mình còn có quả ngon để ăn à? quan trọng nhất là Trang Sĩ Dương cũng không biết cái yếm của đại Chu thị là từ đâu mà tới. Ông ta căn bản không có chuyện gì với đại Chu thị, sao lại để lại bằng chứng? Rõ ràng là có người hãm hại. Nghĩ tới đây, trong lòng ông ta giận không kiềm được.
Trang Sĩ Dương bước lên một bước: "Đây là mưu hại. Ta và Lan...Chu phu nhân là trong sạch."
Hàn Nhạn nói: "Ca đừng sốt ruột. Việc cấp bách bây giờ là để đạo trưởng Tĩnh Hư trừ tà cho chúng ta. Mặc kệ vì sao cái yếm này lại ở trong phòng cha. Đạo trưởng nói nó là vật yêu tà thì chắc chắn nó là như thế."
"Ngươi..." Chu thị thấy đầu mối bất thường, tuy mình cũng không thích đại Chu thị nhưng bây giờ bọn họ là châu chấu trên một sợi dây thừng. Lúc này đại Chu thị lâm vào cảnh khốn cùng, Chu thị liền nóng nảy. Bà ta nhìn chằm chằm Hàn Nhạn một cách hung hăng: "Nhất định là có người hãm hại."
Lời này là nói Hàn Nhạn làm. Nàng không chút lo lắng: "Những lời này của di nương đã nhắc nhở con. Chẳng phải đạo trưởng nói Hàn Nhạn khắc cha khắc chồng sao? Đều là do con sơ ý, cầm nhầm ngày sinh tháng đẻ. Đó là ngày sinh tháng đẻ của di nương, aiz," Nàng giả vờ trừng mắt với Cấp Lam, nói: "Trước đó vài ngày nói lúc dâng hương thì tiện thể thắp giúp di nương một nén, để cho nha hoàn này đi hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ của di nương. Kết quả là Cấp Lam sơ ý, lại làm sai của di nương và Hàn Nhạn."
Cấp Lam quỳ xuống ngay lập tức: "Đều là lỗi của Cấp Lam. Lần sau Cấp Lam không dám nữa."
"Gì!" Suýt chút nữa thì Chu thị nhảy dựng lên: "Vị đạo sĩ này nói hươu nói vượn mà thôi. Ta mới không phải là người khắc cha khắc chồng. Đừng nghe ông ya nói bậy."
Hàn Nhạn trời ơi một tiếng, cười như không cười mà nhìn Chu thị: "Chẳng phải di nương nói với Chu phu nhân là đạo trưởng Tĩnh Hư đức cao vọng trọng, có khả năng nhất à? Sao bây giơ flaij nói hươu nói vượn được chứ? Lời này của di nương chẳng phải là đang tát vào mặt mình sao? Lần này Hàn Nhạn thật đúng là không hiểu.
Nàng chuyển sang Thất hoàng tử vẫn giữ mặt âm trầm từ khi cái yếm lộ ra, khẽ cúi đầu: "Lúc trước Thất điện hạ để hạ nhân cầm bái thiếp đi mời đạo trưởng Tĩnh Hư, không phải cũng là chấp nhận danh tiếng của đạo trưởng à? Đạo trưởng là người Thất điện hạ mời về, di nương nói như vậy chẳng phải là đang nghi ngờ dụng tâm của Thất điện hạ ư?"
"Ngươi...Toàn nói bậy!" Chu thị tức không chịu được. Đương nhiên bà ta không dám đắc tội Thất hoàng tử nhưng lời này của Hàn Nhạn cũng khiến bà không phản bác được. Nhưng nếu cứ để Hàn Nhạn nói hươu nói vượn tiếp thì chỉ sợ mình không thể vãn hồi mọi chuyện.
Thất hoàng tử nhìn Hàn Nhạn chằm chằm, biết chuyện hôm nay sợ là không thành. Mình chỉ có ý định xem náo nhiệt, nếu có thể trừ bỏ Hàn Nhạn thì đương nhiên là hắn rất vui khi thấy chuyện thành công. Bởi vì nữ tử Hàn Nhạn này thật quá thông minh, mấy lần đều hữu ý vô ý phá hủy kế hoạch của mình. Trong bất tri bất giác, Thất hoàng tử đã coi Hàn Nhạn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Hôm nay Trang Hàn Nhạn lại kéo mình xuống nước, bây giờ muốn toàn thân trở ra e rằng rất khó.
"Di nương nói như vậy thật khiến Hàn Nhạn hoảng sợ, không biết phải làm sao," Ánh mắt nàng rơi vào trên đám người Vệ vương. Vốn là tùy ý thoáng nhìn qua Trang Ngữ Sơn. Trang Ngữ Sơn biết chuyện hôm nay lại bị Hàn Nhạn trả lại một quân, sắc mặt vô cùng khó coi. Tuy muốn cứu Chu thị nhưng nàng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao bây giờ nàng ta là người của Vệ vương phủ, không cẩn thận một cái sẽ mang tới rắc rối cho Vệ vương phủ. Hàn Nhạn mới bất kể nhiều như vậy. Hôm nay người biết chuyện ở đây, ai cũng đừng mong tránh được. Nàng cười rất dè dặt: "Hàn Nhạn sợ người khác nói mình ỷ là người Huyền Thanh vương phủ mà ức hiếp người. Không bằng chuyện hôm nay để Vệ thế tử làm người phán xét đi."
Danh sách chương