Từ miệng con hạc bằng đồng thau đặt trên chiếc bàn gỗ đàn hương nhả ra khói hương thơm ngát bay lượn lờ, nến đỏ chập chờn trong cảnh hoan hỉ, rèm che cửa sổ được dệt thành từ gấm Thu Hương thượng hạng phản chiếu ánh sáng đỏ tươi lung linh, tơ vàng bóng mịn thêu thành một bức tranh uyên ương nghịch nước, quả nhiên là phú quý hơn người. Mâm quay đặt trên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, hạt sen bách hợp xòe ra thành hình dáng hoa mẫu đơn phú quý. Nến đỏ cháy rực trong đêm động phòng hoa chúc.
Cô gái cúi đầu ngồi ở bên giường, đồ trang sức bị khăn voan màu đỏ thêu chỉ vàng che khuất, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như ngọc nắm chặt Đồng Tâm Kết, nhẹ nhàng mở miệng: "Cấp Lam, bây giờ là giờ gì?"
Nha hoàn mặc áo màu xanh mỉm cười tiến lên: "Là giờ tuất, tiểu thư chớ vội, Thế Tử sẽ tới nhanh thôi." Dứt lời liền che miệng cười rộ lên.
"Cái người xấu xa này, tiểu thư là người ngươi có thể trên ghẹo sao? Thật là không biết trời cao đất rộng." Nha đầu mặc áo màu hồng phấn ở bên cạnh nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách, nhưng trong mắt cũng không nhịn được hiện lên ý cười.
"Đều bớt tranh cãi một chút đi ", Trần ma ma canh chừng nhìn ra bên ngoài cửa: "Vào Vương Phủ rồi, càng không được phép làm sai dù chỉ một bước, các ngươi nên để những lời này ở trong miệng nói cho sảng khoái, đừng để liên lụy tới tiểu thư. Không đúng, bây giờ phải gọi là Thế Tử Phi."
"Ma ma ", Trang Hàn Nhạn ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp bên dưới khăn voan đỏ ửng lên, muốn nói gì đó để ngăn lời trêu ghẹo của bọn họ lại, nhưng lại nói không nên lời. Nhớ tới bóng dáng anh tuấn của thế tử, lại càng thêm xấu hổ tới mức hận không thể dúi đầu vào trong chăn gấm dải đầy hạt thông bách hợp này.
Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong, mỗi khi nhớ tới hắn, trong lòng của nàng liền cảm thấy ngọt ngào. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ở trên buổi tiệc của Dung Phi. Hàn Nhạn rất ít khi ra khỏi cửa, lần đầu tiên tiến vào cung, Ngữ Sơn liền chỉ vào một vị khách nam ở xa xa nói cho nàng biết: "Đó chính là Vệ thân vương."
Hắn mặc một bộ trường sam* trắng như tuyết, kiểu dáng vô cùng đơn giản, những vẫn không ngăn được khí chất cao quý hơn người. Một đôi mắt dịu dàng nhìn sang, ngoảnh mặt về phía các nàng khẽ mỉm cười.
* Trường sam: Áo dài nam kiểu xưa của Trung Quốc
Nụ cười kia, vừa thấy đã không thể quên được.
Bắt đầu từ khi đó, Ngữ Sơn cũng thường xuyên nói cho nàng biết tin tức của Vệ Như Phong. Đều là thiên kim của Hầu phủ, tính tình Ngữ Sơn hoạt bát, thường xuyên dạo chơi cùng với các phu nhân tiểu thư ngoại phủ. Các nữ quyến ở chung một chỗ ít nhiều gì cũng sẽ nghe được tin tức của các thanh niên anh tuấn tài giỏi trong kinh. Ngữ Sơn hỏi thăm được, cả nhà Vệ thân vương theo Tiên Hoàng gây dựng nửa giang sơn, chiến công vượt trội, là nguyên lão hai triều, rất được Vua sủng ái. Mà Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong lại là thiếu niên có chí hướng, là một người văn võ song toàn. Tính tình cũng vô cùng ôn hòa, đối đãi với người khác rất chu đáo.
Cùng một năm ấy, không ngờ mẹ kế Chu thị lại giúp nàng tìm một cuộc hôn nhân tốt, đối phương chính là gia đình Vệ thân vương. Trang Gia từ đời tổ phụ đã bắt đầu bỏ võ theo văn, ở trên triều đình vẫn luôn nắm giữ một vị trí riêng. Vệ Trang kết thân, tuy nàng không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng biết đối phương là Vệ Như Phong, chỉ điều này thôi, cũng đủ khiến nàng cảm động Chu thị đến rơi nước mắt rồi.
"Là Ngữ Sơn nói với mẹ, Vệ gia là mối hôn sự tốt , " Hàn Nhạn còn nhớ rõ lời nói ngay lúc đó của Chu thị: "Tóm lại là cô nương không xuất giá, lá gan dù lớn như thế nào cũng sẽ không có mặt mũi?" Tuy là nói như vậy, nhưng mà trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng. Ngữ Sơn ở bên cạnh làm nũng: "Con cũng muốn muội muội có thể xuất giá tìm được phu quân, chẳng lẽ không tốt sao?" Chính nàng cũng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp, người ta đều nói mẹ kế lòng dạ hiểm độc, nhưng mà mẹ kế nhà nàng lại luôn hy vọng cuộc sống của nàng có thể trôi qua thật tốt. Nghĩ tới điều này nàng lại càng thêm cảm kích, chủ động nói với cha nâng Chu thị lên làm chính thất phu nhân.
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, phu quân đang ở trước mắt, từ nay có thể sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, nếu mẹ vẫn còn trên đời, có lẽ sẽ rất vui mừng.
Không biết đã ngồi bao lâu, chỉ nghe một tiếng "Kẽo kẹt ——", cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hàn Nhạn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống phía dưới khăn voan. Không phải là đôi giày lụa giống như trong dự kiến, mà là một đôi giày thêu tinh xảo. Trên mũi giày đỏ thẫm thêu bức tranh trăm tử ngàn tôn* nhiều màu sắc. Không hiểu vì sao, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt.
* Ngụ ý con đàn cháu đống.
"Sao Tam tiểu thư lại tới đây?" Giọng nói kinh ngạc của Cấp Lam truyền tới bên tai.
Ngữ Sơn? Không biết vì sao, Hàn Nhạn lại không có dũng khí mở khăn voan ra, giờ khắc này, nàng cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu. Chính là vào đêm trước ngày thành thân , một cơn ác mộng đã xuất hiện ở ngay trước mắt nàng. Trong mộng, người con gái thành thân với Vệ Như Phong chính là Ngữ Sơn, nàng điên cuồng nhào tới, Ngữ Sơn lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà mỉa mai nhìn nàng. Sau khi tỉnh lại nàng buộc bản thân phải tỉnh táo lại, trong lòng tự trách mình đã suy nghĩ lung tung. Giấc mộng này thật sự là quá hoang đường.
"Tứ muội", giọng nói mềm mại dịu dàng trong trí nhớ, đã không còn ngây thơ hoạt bát giống như ngày thường, mà ngược lại còn có thêm một tia lạnh lẽo: "Thế Tử bảo thiếp thân đưa rượu đến đây."
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hàn Nhạn vén khăn voan lên, không để ý tới tiếng hét hoảng sợ của Cấp Lam và Thù Hồng, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mắt.
Trang Ngữ Sơn một thân mũ phượng khăn quàng vai*, mặt mày xinh đẹp có một không hai, áo cưới đỏ thẫm thế nhưng còn tinh xảo hơn cả áo cưới của nàng, dáng vẻ yểu điệu, khóe môi mỉm cười.
* Mũ phượng: Mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa; Khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Từ lâu nàng đã biết Ngữ Sơn xinh đẹp, chỉ là Ngữ Sơn ở trước mặt nàng vẫn luôn ăn mặc mộc mạc, không ngờ tới khi nàng ấy ăn mặc rực rỡ diễm lệ, lại giống như biến thành một người khác. Nhất là thần sắc giữa lông mày, làm cho người ta cảm thấy hết sức xa lạ.
Ngữ Sơn nhìn nàng chằm chằm, nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói êm tai dễ nghe giống như hoàng oanh rời hang: "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ mặc áo cưới này trên người nhìn có đẹp không?"
Hàn Nhạn mấp máy cánh môi, nhưng lại nói không nên lời. Ngữ Sơn lại che miệng cười ha ha: "Xem tỷ kìa, đã quên mất chuyện chính rồi ." Dứt lời liền quay đầu lại, hai ma ma đi theo phía sau lập tức dâng chiếc khay bạch ngọc lên, chính giữa có đặt một chiếc bình nhỏ và hai chiếc ly để uống rượu.
"Đây là cái gì?"
"Đây là rượu của thế tử gia ban cho." Ngữ Sơn cầm bình rượu lên rót một ly rượu cho nàng: "Muội muội mau uống nhanh đi, làn trễ nải việc thiếp thân và Thế Tử gia động phòng hoa chúc, chính là tội đáng trách."
"Tỷ nói cái gì?" Đầu Hàn Nhạn choáng váng, Thù Hồng và Cấp Lam muốn xông tới dìu nàng, nhưng không biết từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện thêm mấy bà tử to khỏe cường tráng, mấy người này đè các nàng ngã xuống trên mặt đất.
Hàn Nhạn bị một bà tử vặn cánh tay ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Rốt cuộc là tỷ đang nói cái gì?"
"Bảo vật vô giá dễ cầu, lại khó có được một tình lang. Muội muội còn nhớ rõ câu thơ này chứ", Ngữ Sơn rảnh rỗi chơi đùa chiếc ly, "Lúc ấy ở bữa tiệc thưởng sen, chính Thế Tử đã tán dương câu thơ này của ta đấy."
Đó không phải là thơ do tỷ làm, là ta làm, Hàn Nhạn muốn mở miệng thét chói tai, nhưng lại bị bà tử ở phía sau bịt kín miệng.
"Ta quên mất, lần đó muội muội không có ở đó nhỉ, bình thường muội muội vẫn thích ở trong phủ thêu hoa viết chữ, đương nhiên là không biết những chuyện này rồi." Ngữ Sơn tiếp tục nói: "Người Thế Tử gia yêu mến chính là thiếp thân, nhưng mà thiếp thân chỉ là thứ nữ, đương nhiên không thể trở thành Thế Tử Phi."
"Muội muội có lẽ không biết, thiếp thân muốn vị trí dòng chính nữ của muội, nghĩ muốn nó đến đáy lòng cũng đau buốt rồi. Đêm đại hôn, muội muội bệnh nặng không chữa được, tỷ tỷ xả thân gả thay muội muội, nghe qua thật sự là giống hệt lời kịch bình thường đúng không." Ngữ Sơn giống như biến thành người khác, đó là một người nàng không hề quen biết, xinh đẹp mà hùng hổ dọa người, toàn bộ hồn nhiên chân thành của ngày thường đều không thấy nữa. Khí thế áp đảo người khác.
Miệng Hàn Nhạn bị bịt kín nói không ra lời, trong lòng giống như lướt trên sóng to gió lớn. Ngữ Sơn điên rồi, nếu cha biết sẽ như thế nào. Thế Tử biết được sẽ như thế nào, người đời đều biết gả vào Vệ thân vương phủ chính là Trang Hàn Nhạn. Sao có thể ở trước mắt bao nhiêu người thay xà đổi cột*, biến thành Trang Ngữ Sơn!
* Thay xà đổi cột: tương tự như câu nói trộm long tráo phượng.
"Muội muội không cần phải lo lắng cho Thế Tử gia, đêm tân hôn thấy máu là điềm xấu, thiếp thân đã sớm chuẩn bị một gian phòng mới khác thật tốt. Thế Tử gia biết năm mười hai tuổi muội muội bị tặc nhân bắt đi đánh mất trong sạch, sẽ không để ý. Sợ là muội muội còn chưa biết, Thế Tử gia đã nói, chỉ cần thiếp thân vui mừng là tốt rồi."
Hàn Nhạn đột nhiên trợn to cặp mắt, mười hai tuổi! Cơn ác mộng năm mười hai tuổi lại hiện lên ở trước mắt, hơn nữa, cư nhiên lại bị chàng ấy biết được. . . . Chàng ấy sẽ đối xử với mình như thế nào, chàng ấy nhất định sẽ cho là mình không thanh không bạch, hết sức chán ghét mình. Trong lòng Hàn Nhạn giống như tro tàn, hai hàng nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Trang Ngữ Sơn lại rất vui khi nhìn thấy bộ dáng chật vật tuyệt vọng của nàng, càng nhìn càng vui liền mỉm cười: "Muội muội cũng không cần lo lắng cho phụ thân, phụ thân tình nguyện mất đi một đứa con gái, cũng sẽ không nguyện ý mất đi cọc hôn sự này. Huống chi, phụ thân vẫn luôn không thích muội muội mà, bằng không, làm sao có thể để mặc cho nương của tỷ diệt trừ Vương thị?"
Nương! Nương là bị hại chết sao? !
Trang Ngữ Sơn cười rộ lên thành tiếng "khanh khách": "Muội muội có lẽ còn không biết, chỉ là cũng khó trách, Trang Hàn Nhạn từ trước tới giờ chỉ ở trong phòng đánh đàn thêu hoa, quanh năm không ra khỏi phủ, các phu nhân nhà khác cũng không biết được trong phủ của chúng ta có cái người này." Nàng giơ chiếc ly tới gần: "Một người ngay cả mặt mũi còn không nhớ rõ, vào đêm đại hôn lại chết thì cũng có làm sao? Nói không chừng, trong mắt đám người phu nhân kia, thiếp thân mới đúng là dòng chính nữ đường đường chính chính!"
Sắc mặt Hàn Nhạn tái nhợt, cả người run lên, nàng cho là cuộc đời đã rất hạnh phúc mỹ mãn, nhưng hóa ra lại là một âm mưu to lớn. Bên cạnh truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương của Trần ma ma, lúc này Hàn Nhạn mới phát hiện ra, kể từ sau khi Trang Ngữ Sơn đi vào, thì đã không thấy Trần ma ma đâu cả. Chẳng lẽ. . . Trong lòng nàng run lên, không thể tin nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn.
Trang Ngữ Sơn lại đi tới bên cạnh Cấp Lam và Thù Hồng: "Ta thấy dáng người của hai nha đầu trung thành này cũng không tồi, hôm nay sợ là thị vệ gác đêm cũng đã mệt mỏi muốn chết rồi, thưởng hai nha đầu này cho bọn họ chơi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ để cho chủ tớ các ngươi gặp nhau."
Cấp Lam và Thù Hồng là hai nha hoàn mà mẫu thân để lại cho nàng, thuở nhỏ lớn lên cùng nàng tình như tỷ muội, cư nhiên bởi vì nàng, mà mất đi tính mạng, rơi vào cái kết cục như vậy! Tỷ tỷ tốt của nàng! Mẹ kế tốt của nàng!
Trang Ngữ Sơn nói nãy giờ hình như cuối cùng cũng đã mệt, ngồi xổm người xuống nắm chặt cằm của nàng, đưa ly rượu trong tay tới rót vào cổ họng của nàng.
Rượu độc trí mạng, Kiến Huyết Phong Hầu*. Hàn Nhạn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, từng giọt máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
*Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na - Vân Nam Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là ''Tiễn độc mộc'' (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).
Là sai lầm của nàng! Là nàng không biết nhìn người, nhận giặc làm cha! Là nàng quá mức ngây thơ, mới có thể đối đãi thật lòng thật dạ với mẹ kế và tỷ tỷ! Nếu như nàng không cả ngày ở trong phủ ngẩn người không hỏi đến thế sự, nếu như nàng có thể không đem toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người kẻ khác, nếu như nàng không yêu Vệ Như Phong!
Có phải tất cả đều sẽ không xảy ra hay không?
Có lẽ là không! Cõi đời này khó lường nhất chính là lòng người, cho dù không có cái xuất thân này, mẹ con Chu thị cũng sẽ không bỏ qua cho mình, còn có người phụ thân vô tình vô nghĩa kia của mình.
Hàn Nhạn ngã xuống đất, một đôi đồng tử như hồ nước mủa thu bị máu và nước mắt che kín, Trang Ngữ Sơn, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tân nương tử xinh đẹp khẽ mỉm cười, nhả ra một câu nói độc ác như loài bò cạp: "Muội muội tốt, trên đường tới hoàng tuyền, nhớ xem tỷ tỷ làm Thế Tử phi thế nào nhé."
Vào thời điểm tất cả cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, nhịp tim trong lồng ngực chậm dần lạnh thấu xương, ý thức từ từ biến mất, Hàn Nhạn nhìn thấy một đôi giày màu xanh thẫm dành cho quan lại bước vào.
Đó là phu quân của nàng, không ngờ kiếp này chưa kịp sống hạnh phúc trong tình cảm vợ chồng, mà lại mang họa sát thân.
Cô gái cúi đầu ngồi ở bên giường, đồ trang sức bị khăn voan màu đỏ thêu chỉ vàng che khuất, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như ngọc nắm chặt Đồng Tâm Kết, nhẹ nhàng mở miệng: "Cấp Lam, bây giờ là giờ gì?"
Nha hoàn mặc áo màu xanh mỉm cười tiến lên: "Là giờ tuất, tiểu thư chớ vội, Thế Tử sẽ tới nhanh thôi." Dứt lời liền che miệng cười rộ lên.
"Cái người xấu xa này, tiểu thư là người ngươi có thể trên ghẹo sao? Thật là không biết trời cao đất rộng." Nha đầu mặc áo màu hồng phấn ở bên cạnh nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách, nhưng trong mắt cũng không nhịn được hiện lên ý cười.
"Đều bớt tranh cãi một chút đi ", Trần ma ma canh chừng nhìn ra bên ngoài cửa: "Vào Vương Phủ rồi, càng không được phép làm sai dù chỉ một bước, các ngươi nên để những lời này ở trong miệng nói cho sảng khoái, đừng để liên lụy tới tiểu thư. Không đúng, bây giờ phải gọi là Thế Tử Phi."
"Ma ma ", Trang Hàn Nhạn ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp bên dưới khăn voan đỏ ửng lên, muốn nói gì đó để ngăn lời trêu ghẹo của bọn họ lại, nhưng lại nói không nên lời. Nhớ tới bóng dáng anh tuấn của thế tử, lại càng thêm xấu hổ tới mức hận không thể dúi đầu vào trong chăn gấm dải đầy hạt thông bách hợp này.
Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong, mỗi khi nhớ tới hắn, trong lòng của nàng liền cảm thấy ngọt ngào. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn là ở trên buổi tiệc của Dung Phi. Hàn Nhạn rất ít khi ra khỏi cửa, lần đầu tiên tiến vào cung, Ngữ Sơn liền chỉ vào một vị khách nam ở xa xa nói cho nàng biết: "Đó chính là Vệ thân vương."
Hắn mặc một bộ trường sam* trắng như tuyết, kiểu dáng vô cùng đơn giản, những vẫn không ngăn được khí chất cao quý hơn người. Một đôi mắt dịu dàng nhìn sang, ngoảnh mặt về phía các nàng khẽ mỉm cười.
* Trường sam: Áo dài nam kiểu xưa của Trung Quốc
Nụ cười kia, vừa thấy đã không thể quên được.
Bắt đầu từ khi đó, Ngữ Sơn cũng thường xuyên nói cho nàng biết tin tức của Vệ Như Phong. Đều là thiên kim của Hầu phủ, tính tình Ngữ Sơn hoạt bát, thường xuyên dạo chơi cùng với các phu nhân tiểu thư ngoại phủ. Các nữ quyến ở chung một chỗ ít nhiều gì cũng sẽ nghe được tin tức của các thanh niên anh tuấn tài giỏi trong kinh. Ngữ Sơn hỏi thăm được, cả nhà Vệ thân vương theo Tiên Hoàng gây dựng nửa giang sơn, chiến công vượt trội, là nguyên lão hai triều, rất được Vua sủng ái. Mà Thế tử Vệ thân vương Vệ Như Phong lại là thiếu niên có chí hướng, là một người văn võ song toàn. Tính tình cũng vô cùng ôn hòa, đối đãi với người khác rất chu đáo.
Cùng một năm ấy, không ngờ mẹ kế Chu thị lại giúp nàng tìm một cuộc hôn nhân tốt, đối phương chính là gia đình Vệ thân vương. Trang Gia từ đời tổ phụ đã bắt đầu bỏ võ theo văn, ở trên triều đình vẫn luôn nắm giữ một vị trí riêng. Vệ Trang kết thân, tuy nàng không hiểu chuyện trong triều đình, nhưng biết đối phương là Vệ Như Phong, chỉ điều này thôi, cũng đủ khiến nàng cảm động Chu thị đến rơi nước mắt rồi.
"Là Ngữ Sơn nói với mẹ, Vệ gia là mối hôn sự tốt , " Hàn Nhạn còn nhớ rõ lời nói ngay lúc đó của Chu thị: "Tóm lại là cô nương không xuất giá, lá gan dù lớn như thế nào cũng sẽ không có mặt mũi?" Tuy là nói như vậy, nhưng mà trên mặt lại nở nụ cười dịu dàng. Ngữ Sơn ở bên cạnh làm nũng: "Con cũng muốn muội muội có thể xuất giá tìm được phu quân, chẳng lẽ không tốt sao?" Chính nàng cũng ngượng ngùng cúi đầu, nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp, người ta đều nói mẹ kế lòng dạ hiểm độc, nhưng mà mẹ kế nhà nàng lại luôn hy vọng cuộc sống của nàng có thể trôi qua thật tốt. Nghĩ tới điều này nàng lại càng thêm cảm kích, chủ động nói với cha nâng Chu thị lên làm chính thất phu nhân.
Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, phu quân đang ở trước mắt, từ nay có thể sống một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, nếu mẹ vẫn còn trên đời, có lẽ sẽ rất vui mừng.
Không biết đã ngồi bao lâu, chỉ nghe một tiếng "Kẽo kẹt ——", cánh cửa đã bị đẩy ra.
Hàn Nhạn theo bản năng cúi đầu nhìn xuống phía dưới khăn voan. Không phải là đôi giày lụa giống như trong dự kiến, mà là một đôi giày thêu tinh xảo. Trên mũi giày đỏ thẫm thêu bức tranh trăm tử ngàn tôn* nhiều màu sắc. Không hiểu vì sao, trong lòng nàng đột nhiên hoảng hốt.
* Ngụ ý con đàn cháu đống.
"Sao Tam tiểu thư lại tới đây?" Giọng nói kinh ngạc của Cấp Lam truyền tới bên tai.
Ngữ Sơn? Không biết vì sao, Hàn Nhạn lại không có dũng khí mở khăn voan ra, giờ khắc này, nàng cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu. Chính là vào đêm trước ngày thành thân , một cơn ác mộng đã xuất hiện ở ngay trước mắt nàng. Trong mộng, người con gái thành thân với Vệ Như Phong chính là Ngữ Sơn, nàng điên cuồng nhào tới, Ngữ Sơn lại dùng ánh mắt lạnh lùng mà mỉa mai nhìn nàng. Sau khi tỉnh lại nàng buộc bản thân phải tỉnh táo lại, trong lòng tự trách mình đã suy nghĩ lung tung. Giấc mộng này thật sự là quá hoang đường.
"Tứ muội", giọng nói mềm mại dịu dàng trong trí nhớ, đã không còn ngây thơ hoạt bát giống như ngày thường, mà ngược lại còn có thêm một tia lạnh lẽo: "Thế Tử bảo thiếp thân đưa rượu đến đây."
Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Hàn Nhạn vén khăn voan lên, không để ý tới tiếng hét hoảng sợ của Cấp Lam và Thù Hồng, kinh ngạc nhìn chằm chằm người trước mắt.
Trang Ngữ Sơn một thân mũ phượng khăn quàng vai*, mặt mày xinh đẹp có một không hai, áo cưới đỏ thẫm thế nhưng còn tinh xảo hơn cả áo cưới của nàng, dáng vẻ yểu điệu, khóe môi mỉm cười.
* Mũ phượng: Mũ có hình chim phượng của hoàng hậu và các phi tần thời xưa; Khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa.
Từ lâu nàng đã biết Ngữ Sơn xinh đẹp, chỉ là Ngữ Sơn ở trước mặt nàng vẫn luôn ăn mặc mộc mạc, không ngờ tới khi nàng ấy ăn mặc rực rỡ diễm lệ, lại giống như biến thành một người khác. Nhất là thần sắc giữa lông mày, làm cho người ta cảm thấy hết sức xa lạ.
Ngữ Sơn nhìn nàng chằm chằm, nhàn nhạt cười một tiếng, giọng nói êm tai dễ nghe giống như hoàng oanh rời hang: "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ mặc áo cưới này trên người nhìn có đẹp không?"
Hàn Nhạn mấp máy cánh môi, nhưng lại nói không nên lời. Ngữ Sơn lại che miệng cười ha ha: "Xem tỷ kìa, đã quên mất chuyện chính rồi ." Dứt lời liền quay đầu lại, hai ma ma đi theo phía sau lập tức dâng chiếc khay bạch ngọc lên, chính giữa có đặt một chiếc bình nhỏ và hai chiếc ly để uống rượu.
"Đây là cái gì?"
"Đây là rượu của thế tử gia ban cho." Ngữ Sơn cầm bình rượu lên rót một ly rượu cho nàng: "Muội muội mau uống nhanh đi, làn trễ nải việc thiếp thân và Thế Tử gia động phòng hoa chúc, chính là tội đáng trách."
"Tỷ nói cái gì?" Đầu Hàn Nhạn choáng váng, Thù Hồng và Cấp Lam muốn xông tới dìu nàng, nhưng không biết từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện thêm mấy bà tử to khỏe cường tráng, mấy người này đè các nàng ngã xuống trên mặt đất.
Hàn Nhạn bị một bà tử vặn cánh tay ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt: "Rốt cuộc là tỷ đang nói cái gì?"
"Bảo vật vô giá dễ cầu, lại khó có được một tình lang. Muội muội còn nhớ rõ câu thơ này chứ", Ngữ Sơn rảnh rỗi chơi đùa chiếc ly, "Lúc ấy ở bữa tiệc thưởng sen, chính Thế Tử đã tán dương câu thơ này của ta đấy."
Đó không phải là thơ do tỷ làm, là ta làm, Hàn Nhạn muốn mở miệng thét chói tai, nhưng lại bị bà tử ở phía sau bịt kín miệng.
"Ta quên mất, lần đó muội muội không có ở đó nhỉ, bình thường muội muội vẫn thích ở trong phủ thêu hoa viết chữ, đương nhiên là không biết những chuyện này rồi." Ngữ Sơn tiếp tục nói: "Người Thế Tử gia yêu mến chính là thiếp thân, nhưng mà thiếp thân chỉ là thứ nữ, đương nhiên không thể trở thành Thế Tử Phi."
"Muội muội có lẽ không biết, thiếp thân muốn vị trí dòng chính nữ của muội, nghĩ muốn nó đến đáy lòng cũng đau buốt rồi. Đêm đại hôn, muội muội bệnh nặng không chữa được, tỷ tỷ xả thân gả thay muội muội, nghe qua thật sự là giống hệt lời kịch bình thường đúng không." Ngữ Sơn giống như biến thành người khác, đó là một người nàng không hề quen biết, xinh đẹp mà hùng hổ dọa người, toàn bộ hồn nhiên chân thành của ngày thường đều không thấy nữa. Khí thế áp đảo người khác.
Miệng Hàn Nhạn bị bịt kín nói không ra lời, trong lòng giống như lướt trên sóng to gió lớn. Ngữ Sơn điên rồi, nếu cha biết sẽ như thế nào. Thế Tử biết được sẽ như thế nào, người đời đều biết gả vào Vệ thân vương phủ chính là Trang Hàn Nhạn. Sao có thể ở trước mắt bao nhiêu người thay xà đổi cột*, biến thành Trang Ngữ Sơn!
* Thay xà đổi cột: tương tự như câu nói trộm long tráo phượng.
"Muội muội không cần phải lo lắng cho Thế Tử gia, đêm tân hôn thấy máu là điềm xấu, thiếp thân đã sớm chuẩn bị một gian phòng mới khác thật tốt. Thế Tử gia biết năm mười hai tuổi muội muội bị tặc nhân bắt đi đánh mất trong sạch, sẽ không để ý. Sợ là muội muội còn chưa biết, Thế Tử gia đã nói, chỉ cần thiếp thân vui mừng là tốt rồi."
Hàn Nhạn đột nhiên trợn to cặp mắt, mười hai tuổi! Cơn ác mộng năm mười hai tuổi lại hiện lên ở trước mắt, hơn nữa, cư nhiên lại bị chàng ấy biết được. . . . Chàng ấy sẽ đối xử với mình như thế nào, chàng ấy nhất định sẽ cho là mình không thanh không bạch, hết sức chán ghét mình. Trong lòng Hàn Nhạn giống như tro tàn, hai hàng nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống.
Trang Ngữ Sơn lại rất vui khi nhìn thấy bộ dáng chật vật tuyệt vọng của nàng, càng nhìn càng vui liền mỉm cười: "Muội muội cũng không cần lo lắng cho phụ thân, phụ thân tình nguyện mất đi một đứa con gái, cũng sẽ không nguyện ý mất đi cọc hôn sự này. Huống chi, phụ thân vẫn luôn không thích muội muội mà, bằng không, làm sao có thể để mặc cho nương của tỷ diệt trừ Vương thị?"
Nương! Nương là bị hại chết sao? !
Trang Ngữ Sơn cười rộ lên thành tiếng "khanh khách": "Muội muội có lẽ còn không biết, chỉ là cũng khó trách, Trang Hàn Nhạn từ trước tới giờ chỉ ở trong phòng đánh đàn thêu hoa, quanh năm không ra khỏi phủ, các phu nhân nhà khác cũng không biết được trong phủ của chúng ta có cái người này." Nàng giơ chiếc ly tới gần: "Một người ngay cả mặt mũi còn không nhớ rõ, vào đêm đại hôn lại chết thì cũng có làm sao? Nói không chừng, trong mắt đám người phu nhân kia, thiếp thân mới đúng là dòng chính nữ đường đường chính chính!"
Sắc mặt Hàn Nhạn tái nhợt, cả người run lên, nàng cho là cuộc đời đã rất hạnh phúc mỹ mãn, nhưng hóa ra lại là một âm mưu to lớn. Bên cạnh truyền tới tiếng kêu thảm thiết thê lương của Trần ma ma, lúc này Hàn Nhạn mới phát hiện ra, kể từ sau khi Trang Ngữ Sơn đi vào, thì đã không thấy Trần ma ma đâu cả. Chẳng lẽ. . . Trong lòng nàng run lên, không thể tin nhìn chằm chằm Trang Ngữ Sơn.
Trang Ngữ Sơn lại đi tới bên cạnh Cấp Lam và Thù Hồng: "Ta thấy dáng người của hai nha đầu trung thành này cũng không tồi, hôm nay sợ là thị vệ gác đêm cũng đã mệt mỏi muốn chết rồi, thưởng hai nha đầu này cho bọn họ chơi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ để cho chủ tớ các ngươi gặp nhau."
Cấp Lam và Thù Hồng là hai nha hoàn mà mẫu thân để lại cho nàng, thuở nhỏ lớn lên cùng nàng tình như tỷ muội, cư nhiên bởi vì nàng, mà mất đi tính mạng, rơi vào cái kết cục như vậy! Tỷ tỷ tốt của nàng! Mẹ kế tốt của nàng!
Trang Ngữ Sơn nói nãy giờ hình như cuối cùng cũng đã mệt, ngồi xổm người xuống nắm chặt cằm của nàng, đưa ly rượu trong tay tới rót vào cổ họng của nàng.
Rượu độc trí mạng, Kiến Huyết Phong Hầu*. Hàn Nhạn chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, từng giọt máu tươi chảy xuống từ khóe miệng.
*Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na - Vân Nam Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là ''Tiễn độc mộc'' (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ta mới đặt cho nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).
Là sai lầm của nàng! Là nàng không biết nhìn người, nhận giặc làm cha! Là nàng quá mức ngây thơ, mới có thể đối đãi thật lòng thật dạ với mẹ kế và tỷ tỷ! Nếu như nàng không cả ngày ở trong phủ ngẩn người không hỏi đến thế sự, nếu như nàng có thể không đem toàn bộ hi vọng ký thác ở trên người kẻ khác, nếu như nàng không yêu Vệ Như Phong!
Có phải tất cả đều sẽ không xảy ra hay không?
Có lẽ là không! Cõi đời này khó lường nhất chính là lòng người, cho dù không có cái xuất thân này, mẹ con Chu thị cũng sẽ không bỏ qua cho mình, còn có người phụ thân vô tình vô nghĩa kia của mình.
Hàn Nhạn ngã xuống đất, một đôi đồng tử như hồ nước mủa thu bị máu và nước mắt che kín, Trang Ngữ Sơn, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tân nương tử xinh đẹp khẽ mỉm cười, nhả ra một câu nói độc ác như loài bò cạp: "Muội muội tốt, trên đường tới hoàng tuyền, nhớ xem tỷ tỷ làm Thế Tử phi thế nào nhé."
Vào thời điểm tất cả cảnh vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, nhịp tim trong lồng ngực chậm dần lạnh thấu xương, ý thức từ từ biến mất, Hàn Nhạn nhìn thấy một đôi giày màu xanh thẫm dành cho quan lại bước vào.
Đó là phu quân của nàng, không ngờ kiếp này chưa kịp sống hạnh phúc trong tình cảm vợ chồng, mà lại mang họa sát thân.
Danh sách chương