“Đại sư, tôi là Liễu Huân, cho hỏi bây giờ anh có thời gian rảnh không, tôi muốn mời anh bữa cơm để xin lỗi!”
“Được!”
Diệp Viễn không từ chối, anh còn đang suy nghĩ không biết phải tìm đâu ra những dược liệu đắt đỏ, thì Liễu Huân đã gọi điện thoại tới rồi.

Hơn một tiếng sau, Liễu Huân lái xe đưa Diệp Viễn đến một nhà hàng năm sao tên Hào Đình ở Giang Châu.

“Đại sư Diệp, nhà hàng này do một người bạn tốt của tôi mở, nghe nói đây là nhà hàng đẳng cấp nhất Giang Châu!”
Về chuyện ăn cái gì, Diệp Viễn cũng không quan tâm lắm.

Nhớ năm đó khi anh vừa bị đuổi ra khỏi gia tộc còn phải lục thùng rác để tìm thứ gì đó lót dạ.

Lên tầng cao nhất của nhà hàng, tìm được một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, Liễu Huân bèn gọi một dọc những món đặc sắc nhất của nhà hàng.

Sau khi thức ăn được bưng lên, Liễu Huân bèn nói.


“Đại sư Diệp, anh ngồi đây một lát, tôi đi tìm ông bạn mang thêm mấy chai rượu ngon lên đây!”
Liễu Huân vừa đi, Diệp Viễn vô cùng đói bụng đã bắt đầu ăn những món trên bàn.

Bấy giờ, trước cửa nhà hàng, Lý Thiên Vũ đang ôm lấy Lâm Phi Phi đến đây cùng với Lâm Oánh Oánh và bố mẹ Lâm Phi Phi.

Lâm Oánh Oánh chưa từng tới một nhà hàng sang trọng như vậy nên tò mò đảo mắt nhìn khắp nơi, vô tình trông thấy Diệp Viễn cách đó không xa.

“Anh, anh rể! Anh xem kia có phải là tên ăn mày họ Diệp ngu ngốc đó không?”
“Đúng là tên ăn mày đó!"
Lâm Phi Phi nhìn theo ngón tay Lâm Oánh Oánh, tất nhiên cũng nhìn thấy Diệp Viễn.

“Tại sao tên ăn mày thối tha đó lại có thể đến nhà hàng sang trọng thế này?”, Lâm Oánh Oánh có chút tò mò.

“Chắc chắn là không có tiền ăn cơm, tới đây ăn vụng!”, Vương Phương thoáng khinh thường nói.

Sau khi nhìn thấy Diệp Viễn, ánh mắt Lý Thiên Vũ hiện lên vẻ độc ác.

Dường như miệng vết thương bị Diệp Viễn đánh tối qua lại bắt đầu đau.

“Mọi người chờ một lát, tôi đi gọi điện thoại cho người bạn”.

Lý Thiên Vũ quen biết quản lý của nhà hàng này, đó là bạn anh ta.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông đeo gọng kính kim loại vàng, mặc tây trang phẳng phiu đã đi tới.

Quản lý vừa tới đã nhiệt tình chào hỏi.

“Anh Lý, anh tới chỗ tôi sao không gọi trước một tiếng để tôi ra chào đón!”

Nhìn thấy quản lý nhà hàng này có vẻ cung kính với Lý Thiên Vũ như thế, khiến người nhà Lâm Phi Phi cũng thấy hãnh diện lây.

Bất giác, bọn họ đều đứng thẳng lưng lên, ánh mắt nhìn những vị khách khác cũng có vẻ khoe khoang trông thấy.

Tất nhiên Lý Thiên Vũ cũng nhìn thấy sắc mặt bọn họ, anh ta làm bộ như hờ hững nói: “Tôi chỉ tới đây ăn bữa cơm rau dưa, không ngờ lại nhìn thấy trong nhà hàng có thứ ruồi bọ, thật sự khiến tôi hơi khó chịu”.

“Ruồi bọ?”, quản lý thoảng sửng sốt.

Đây là nhà hàng sang trọng và cao cấp nhất Giang Châu này, tuân thủ theo những tiêu chuẩn vệ sinh khắt khe nhất, sao lại xuất hiện ruồi bọ được cơ chứ.

“Tên kia chính là ruồi bọ!”
Lâm Oánh Oánh chỉ vào Diệp Viễn cách đó không xa nói.

“Quản lý à, chuyện này là thế nào vậy, một nơi cao cấp như vậy, sao lại để một tên ăn mày thối nát trà trộn vào ăn vụng như thế?”
Quản lý nhìn thấy Diệp Viễn mặc bộ quần áo của người giao hàng, có sự đối lập hết sức rõ rệt với những vị khách xung quanh.

“Xin lỗi anh Lý, đây là sơ suất của nhà hàng chúng tôi!”
“Mau đuổi tên đó đi đi, không khí ô nhiễm hết cả rồi, sao mà chúng tôi ngồi ăn cơm được!”
Lâm Oánh Oánh vênh mặt hất hàm sai khiến.


Cứ như nhà hàng này là do cô ta mở vậy.

“Đúng đó, cái loại rác rưởi như thế, nói không chừng trên người có một đống vi khuẩn, virus này kia, chúng tôi cũng như những vị khách khác vào ăn bị lây bệnh thì mấy người có chịu trách nhiệm không?”, vẻ mặt Vương Phương cũng vô cùng kiêu ngạo.

Quản lý thoáng cau mày, sau đó lại nói.

“Thật lòng xin lỗi anh Lý, để tôi đi xử lý!”
Nói xong, quản lý bèn đi tới trước mặt Diệp Viễn hỏi.

“Xin lỗi cho hỏi, anh tới đây để dùng cơm đúng không?”
Thái độ của quán lý cũng không tệ, không tin lời từ một phía của nhóm Lâm Oánh Oánh.

“Phải!”, Diệp Viễn gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện