Sau khi Ngọc Lâm Phong ngăn Lý Tử Hàn lại, thì anh ta nở nụ cười ấm áp đi tới trước mặt Thẩm Tư Phàm nói.
“Anh Thẩm, lâu rồi không gặp ha!”
Thẩm Tư Phàm cũng gật đầu với Ngọc Lâm Phong, xem như chào hỏi.
Lúc này, Ngọc Lâm Phong lại nhìn sang tên béo Phạm Thống, nói: “Này Phạm béo, anh bảo là anh muốn dùng tiền đập chết tôi mà? Tôi đang đứng ngay trước mặt đây, anh có thể ra tay!”
Vẻ mặt Phạm Thống lập tức biến thành cái bảng pha màu, lúc nãy anh ta cũng chỉ tranh thủ lúc Ngọc Lâm Phong không có ở đây để nói cho đã cái miệng thôi.
Bây giờ Ngọc Lâm Phong thật sự đứng ngay trước mặt thì anh ta lại không đủ lá gan để ra tay.
“Gần đây tôi dùng tiền đi mua đồ cổ hết rồi, tạm thời không có tiền dằn túi, lần sau có tiền rồi nhất định tôi sẽ lấy nó đánh chết anh!”
Tuy Phạm Thống không dám ra tay, nhưng vẫn ăn nói đầy kiêu ngạo.
Nghe thế, lòng Diệp Viễn đầy khiếp sợ, anh vốn nghĩ tên béo này có thân phận khá ghê gớm, nhưng không ngờ anh ta thật sự rất ra gì và này nọ.
Đùa cái gì thế, người có thể mua cả khu phố đồ cổ ở Giang Châu thì sao có thể là nhân vật đơn giản được.
Ngọc Lâm Phong không hề có chút tức giận nào, trên mặt vẫn là nụ cười mỉm nói.
“Được, thế thì tôi chờ!”
Nói xong, Ngọc Lâm Phong lại nhìn về phía Thẩm Tư Phàm nói: “Anh Thẩm, chúng ta đã không gặp nhau hai năm rồi, tranh thủ lúc đại hội thảo luận vẫn chưa bắt đầu, hôm nay chúng ta tìm một chỗ nào đó để họp mặt một chút đi?”
Thẩm Tư Phàm lắc đầu nói: “Ngại quá, hôm nay tôi không rảnh, lần khác đi!”
“Phạm béo, anh thì sao?”
Ngọc Lâm Phong quay đầu sang nhìn về phía Phạm Thống.
“Hôm nay tôi cũng không rảnh!”
“Được rồi, thế thì sau đại hội thảo luận kết thúc rồi, chúng ta hãy gặp nhau một buổi nhé!”
Nói xong, Ngọc Lâm Phong trực tiếp quay đầu, dẫn Lý Tử Hàn đi mất.
Trong quá trình đó, Ngọc Lâm Phong không hề liếc sang Diệp Viễn và Sở Vân Phi lấy một cái.
Dường như trong mắt anh ta, Diệp Viễn và Sở Vân Phi cứ như người vô hình.
“Anh Diệp, sau này anh nên cẩn thận tên Ngọc Lâm Phong đó một chút!”
Sở Vân Phi nhìn theo bóng lưng Ngọc Lâm Phong, có chút lo lắng nói.
“Đúng đó anh Diệp, vì một cái ngọc bội mà đắc tội với tên ngụy quân tử như Ngọc Lâm Phong thì không đáng!”, Thẩm Tư Phàm cũng lên tiếng.
“Tên Ngọc Lâm Phong đó ghê gớm lắm hả?”
Diệp Viễn khó hiểu, lúc nãy anh phát hiện dường như Thẩm Tư Phàm, Sở Vân Phi và tên béo kia đều kiêng dè Ngọc Lâm Phong.
Thẩm Tư Phàm giải thích: “Ngọc Lâm Phong là người của nhà họ Ngọc, một trong bốn gia tộc lớn nhất Giang Bắc, người đứng đầu tứ đại công tử, từ nhỏ Ngọc Lâm Phong đã theo ông nội Ngọc Kỳ Lân học võ, chưa tới mười tám đã chính thức trở thành võ giả”.
“Trông tên đó cứ như người quân tử phong độ có thừa, nhưng thực chất là một kẻ không từ bất kỳ mọi thủ đoạn nào.
Nổi tiếng là tàn nhẫn và xảo quyệt, mấy năm nay ai đắc tội đến tên đó đều có kết cục rất thảm!”
“Mà hôm nay anh đã làm mích lòng Ngọc Lâm Phong, có lẽ sau hôm nay tên đó sẽ tìm cách chơi anh một vố!”
“Hừ, cứ để tên đó tới, tôi sẽ tiếp!”, Diệp Viễn khinh thường nói.
Diệp Viễn tự tin, trước sức mạnh tuyệt đối, thì âm mưu quỷ kế gì cũng là cặn bã.
“Ha ha, câu này tôi thích nghe, anh Diệp, chỉ một câu mắng Ngọc Lâm Phong chẳng khác gì đàn bà đó, tôi nhất định phải trở thành bạn của anh!”
“Anh Diệp cứ yên tâm, sau này nếu cô nàng Ngọc Lâm Phong đó dám tính kế anh, tôi hứa sẽ giúp anh một tay!”
Diệp Viễn quay đầu lại, trông thấy tên béo Phạm Thống không biết đã đi tới bên này từ khi nào.
“Anh Diệp, tôi là Phạm Thống! Rất hân hạnh được quen biết anh!”
Phạm Thống cười cười với Diệp Viễn, chủ động giơ bàn tay béo tròn ra.
Nghe thấy cái tên đó, Diệp Viễn chợt khựng lại.
Phạm Thống? Thùng cơm?
Tên béo này đúng là… Tên cũng giống người ha!
Nhìn vẻ mặt Diệp Viễn, Phạm Thống biết tên mình lại bị người ta nghe lầm, anh ta đành phải bất đắc dĩ giải thích.
“Cũng tại bố, ông ấy đặt cho tôi cái tên đáng ghét đó! Khiến tôi đi tới đâu cũng bị người ta hiểu lầm!”