Trong giới lương y, người thành đạt là người đứng đầu.

Đương nhiên bọn họ sẽ bày tỏ cung kính với một vị thần y như Diệp Viễn có thể chữa khỏi bệnh hiểm nghèo.

Mà Diệp Viễn hoàn toàn chấp nhận bái lạy này.

Mà Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào nhìn thấy đám người đang khom lưng về phía Diệp Viễn, hai người cũng vội vàng cung kính khom lưng với anh.

“Không thể nào, anh ta chính là một kẻ ngu, một tên phế vật mà thôi, sao anh ta có thể là thần y chứ, làm sao anh ta biết chữa khỏi bệnh ung thư? Tất cả những thứ này đều là giả, là giả!”
Trong đám người ngoài, Lâm Oánh Oánh vẫn chưa rời đi, bây giờ nghe Diệp Viễn lại trở thành thần y, hơn nữa được nhiều người cung kính đối đãi như này, cô ta không muốn tin kết quả này.

Trong mắt cô ta, Diệp Viễn chỉ là một thằng ngu, một thằng nô lệ đê tiện nhất, một con rệp rác rưởi bất cứ lúc nào cũng có thể bị mình giẫm dưới chân.

Nhưng bây giờ con rệp này lại hóa thành rồng, trở thành tồn tại khiến cô ta phải ngước nhìn.


Loại tương phản cực lớn này khiến cô ta không có cách nào chịu đựng nổi.

Nhưng thực tế chính là cú tát vào mặt.

“Đại sư Diệp, anh quá giỏi!”
Ngược lại Sở Vân Phi không giống những người khác, mà anh ta giơ ngón cái về phía Diệp Viễn.

“Được rồi, đừng nịnh nọt tôi nữa, giúp tôi đưa Tiêu Tiêu họ về đi!”
Ra khỏi cửa lớn của văn phòng.

Đám người kia cũng nhiệt tình đứng vây xung quanh.

“Thần y Diệp, trước đây đều là chúng tôi hiểu lầm anh, xin thần y đại nhân Diệp rộng lượng tha thứ cho chúng tôi!”
“Thần y Diệp, xin lỗi, tôi sai rồi, cầu xin anh khám bệnh cho tôi!”
“Thần y Diệp, khám bệnh cho tôi đi!”
Nhìn mặt mũi mấy người nịnh hót này, Diệp Viễn rất khinh bỉ.

Trước đó anh nhìn rất rõ ràng, chính mấy người này mắng anh và Phùng Tiêu Tiêu ghê gớm nhất.

Bây giờ biết anh là thần y, bọn họ lại mặt dày cầu xin anh chữa bệnh cho, đúng là không biết xấu hổ.

Diệp Viễn không muốn bị coi thường, đương nhiên sẽ không chữa bệnh cho mấy người này.

“Tôi không phải thần y gì cả, các người tìm thần y các người quen biết để chữa bệnh đi!”
Diệp Viện lạnh lùng để lại một câu giễu cợt, sau đó xoay người rời đi.

Nửa tiếng sau, Sở Vân Phi đích thân lái xe đến đón hai mẹ con Phùng Tiêu Tiêu về nhà.


Sau khi Sở Vân Phi và Diệp Viễn rời đi.

Mẹ của Phùng Tiêu Tiêu nhìn về phía chiếc xe đi xa, ngơ ngác hỏi Phùng Tiêu Tiêu.

“Tiêu Tiêu, Diệp Viễn kia có phải bạn trai của con không?”
Nghe xong, sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, vội vàng phản bác.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, Diệp Viễn không phải bạn trai con!”
Thật ra thì ấn tượng của cô ta về Diệp Viễn không tệ.

Nhớ ban đầu sau khi cô ta tốt nghiệp, khi vừa đến công ty giao hàng, cái gì cũng không hiểu, đều là Diệp Viễn giúp đỡ cô ta.

Hơn nữa, có mấy lần khi tên giám đốc háo sắc kia muốn cợt nhở với cô ta, tất cả đều do Diệp Viễn hóa giải giúp.

Vì thế, không ít lần Diệp Viễn bị tên giám đốc háo sắc đó trừng trị.

Trải qua một khoảng thời gian ở gần nhau, cô ta phát hiện con người Diệp Viễn này đã chịu nhiều cực khổ, thực tế rất giỏi giang, hơn nữa quan hệ giữa hai người cũng ngày càng tốt.

Sau đó, cô ta liền lấy hết dũng khí muốn tìm Diệp Viễn tỏ tình, nhưng vô tình biết được, Diệp Viễn đã kết hôn rồi, hơn nữa còn làm rể nhà họ Lâm.


Từ đó về sau, cô ta đã chôn giấu phần tình cảm này ở đáy lòng.

Sau đó, cô ta cũng giữ khoảng cách với Diệp Viễn, tránh liên lụy đến anh.

“Aiz, thằng nhóc tốt như vậy, sao con không yêu chứ?”, mẹ Phùng có chút tiếc nuối nói.

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế, người ta kết hôn rồi, hơn nữa, trước đó không phải mẹ đã cảnh cáo con, không cho con qua lại với người đàn ông kết hôn sao?”
“Aiz!”
Giống như nhớ ra gì đó, trên mặt mẹ Phùng thoáng qua vẻ đau thương.

Phùng Tiêu Tiêu biết mẹ lại nhớ đến chuyện cũ, vội vàng ôm mẹ nói.

“Mẹ, đừng nhắc mấy chuyện phiền lòng này nữa, bây giờ mẹ đã khỏe, con gái cũng tốt nghiệp rồi, sau này mẹ hãy chờ con gái cố gắng báo hiếu mẹ nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện