Chương 466
“Bọn họ là người của Lục Thiên Hành hả?”
Cứ tưởng ba người này chỉ nhắm vào đan dược của anh mà thôi, không ngờ lại là người của Lục Thiên Hành.
Liễu Hạo Long gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó đám người này được Lục Thiên Hành dẫn dắt, đã làm ra rất nhiều chuyện mà người thần đều phải nổi giận!”
“Đáng tiếc, khi đó Lục Phiến Môn chúng tôi quá yếu, cuối cùng vẫn không thể tóm được đám khốn nạn này, để chúng trốn ra khỏi Hoa Hạ!”
“Cậu Diệp, mong cậu có thể giao ba người này cho Lục Phiến Môn chúng tôi, chúng tôi bảo đảm sẽ khiến bọn họ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất!”
Sau khi biết thân phận những người đó, thật ra Diệp Viễn muốn giết chết bọn họ luôn, nhưng cuối cùng anh vẫn cho Liễu Hạo Long chút thể diện.
Để Liễu Hạo Long dẫn ba người họ đi.
Nhưng trước khi Liễu Hạo Long mang đi, Diệp Viễn đã cướp hết sạch những thứ có trên người bọn họ, còn phế đi cả võ công của ba người.
Thời gian dần trôi, đến buổi chiều, hội đấu giá cũng kết thúc tốt đẹp.
Toàn bộ đan dược mà Diệp Viễn luyện chế ra đều được một số võ giả và một số gia tộc lớn các nơi đấu giá được.
Hội đấu giá lần này cũng khiến giá trị bản thân Diệp Viễn được tăng lên.
Hội đấu giá đã kết thúc tốt đẹp, sau khi Diệp Viễn bàn giao một số công việc cho Liễu Khánh Phi, liền quay về biệt thự.
Nhưng khi Diệp Viễn vừa đi đến cổng biệt thự lại đột nhiên dừng bước chân.
Bởi vì một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện giữa không trung lơ lửng trước mặt anh, đó là một thanh kiếm mẻ không sắc, thân kiếm còn bị gỉ và còn gãy một nửa.
Tuy thanh kiếm này rất bình thường, nhưng Diệp Viễn lại cảm nhận được sát khí rõ ràng nồng đặc từ thanh kiếm.
“Kiếm tốt!”
Cảm nhận được sát khí nồng đặc trên thân kiếm, Diệp Viễn không khỏi khen ngợi một câu.
Nhưng đúng lúc Diệp Viễn vừa dứt lời, sát khí của thanh kiếm mẻ đó đột nhiên bùng phát, và lao vào trước trán Diệp Viễn với tốc độ nhanh không gì sánh kịp.
Diệp Viễn mỉm cười, cơ thể như chuồn chuồn đáp nước, mau chóng lùi lại phía sau.
Còn thanh trường kiềm đó cũng đuổi theo Diệp Viễn, nhưng lại không đuổi kịp tốc độ lùi lại của Diệp Viễn.
Hai bên chỉ cách nhau tầm một nắm đấm.
Chẳng mấy chốc Diệp Viễn đã lùi đến dưới chân núi, không còn đường để lui, lúc này Diệp Viễn mới đưa tay ra búng lên thân kiếm.
Trường kiếm kêu u u một tiếng, giống như kinh sợ, mau chóng lùi lại.
Liền sau đó có một bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó trăm mét, tóm lấy thanh trường kiếm đang gấp rút lùi lại đó.
“Diệp Diệt Tiêu! Anh rất mạnh!”