Lần này, ánh mắt của mọi người nhìn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đã chứa đầy vẻ khinh bỉ và chán ghét.

Thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị quay lại.

“Cô gái này trông cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại làm mấy chuyện như thế, đúng là buồn nôn! Tôi khinh!”
“Loại người này nên tống cổ vào tù cho chừa cái tật!"
“…”
Bấy giờ, miệng lưỡi người đời đáng sợ đến mức nào, tất cả đều được thể hiện rõ qua những người có mặt ở đây.

Phùng Tiêu Tiêu muốn phản bác lại, nhưng phát hiện đám người ngu ngốc chẳng biết gì kia chỉ thích nghe lời của một phía, người ta nói sao nghe vậy, cô ta chẳng thèm nói nữa.

“Đánh chết con ả bán thân quyến rũ người khác này đi!”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên đã đi tới tát vào mặt Phùng Tiêu Tiêu.

“Bốp!”
Một âm thanh vang vọng.


Phùng Tiêu Tiêu vẫn bình yên không tổn hao gì đứng đó, mà người phụ nữ trung niên ra tay đánh cô ta thì đã che mặt ngã xuống đất.

“Cái đồ vô liêm sỉ này, còn dám ra tay đánh người nữa hả!”
Vài thanh niên thấy Diệp Viễn ra tay đánh người thì lòng đầy tức giận siết chặt nắm đấm, lao về phía anh.

Diệp Viễn giơ chân đá vài cái, mấy người đó lập tức nằm dài dưới đất hét thảm.

Diệp Viễn vừa ra tay đã dễ dàng giải quyết rất nhiều người.

Điều đó khiến mọi người ở đây khá kinh ngạc.

Có vài người đang định ra tay nhưng thấy thế thì bình tĩnh lại.

Diệp Viễn không để ý tới bọn họ, anh ngồi xuống, tiện tay lấy ra hai ngân châm ghim vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

Lúc này, Sở Vân Phi đã dẫn Lý Hồng Đào và Ngô Thanh Phong tới.

“Đại sư Diệp, chuyện gì thế?”
Nhìn thấy nhiều người trợn tròn mắt nhìn Diệp Viễn, Sở Vân Phi hết sức khó hiểu.

Diệp Viễn cũng không giải thích gì, cứ thế ghim châm vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

“Đại sư Diệp còn biết chữa bệnh nữa hả?”
Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào thấy thế thì đều giật mình.

“Tất nhiên rồi, đại sư Diệp chính là thần y, hai chú đều biết trước đó cháu xảy ra chuyện, nguy hiểm đến tính mạng, cũng nhờ đại sư Diệp ra tay nên mới chuyển nguy thành an, vả lại vết thương của cháu đã khá hơn rất nhiều chỉ sau vài ngày!”, Sở Vân Phi giải thích.

Nghe Sở Vân Phi nói thế, hai người đều giật mình hoảng hốt, bọn họ cũng biết trước đó Sở Vân Phi xảy ra chuyện không hay, nhưng lại không kịp hỏi tại sao Sở Vân Phi lại xuất viện nhanh như thế.

Thì ra là nhờ có Diệp Viễn.


“Trước đó cũng tại cháu, thật ra lần đầu tiên gặp mặt đại sư Diệp đã đoán được cháu sắp xảy ra chuyện không hay, đã dặn cháu trước, nhưng cháu lại không tin, bây giờ ngẫm lại thấy hối hận lắm!”
“Có cả việc này nữa hả?”
Hai người lại càng kinh hãi.

Không lâu sau, Diệp Viễn thu châm.

Phùng Tiêu Tiêu căng thẳng nhích lại hỏi.

“Diệp Viễn, mẹ tôi thế nào rồi?”
“Mẹ cô đã khỏe hơn nhiều rồi, bà ấy sẽ tỉnh dậy ngay!”, Diệp Viễn trả lời.

“Thật ư?”, Phùng Tiêu Tiêu không thể tin được.

Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào bên cạnh cũng không dám tin lắm, tuy bọn họ đã nghe Sở Vân Phi nói rằng Diệp Viễn biết chữa bệnh.

Nhưng Sở Vân Phi kể nghe có vẻ khả năng chữa bệnh của anh kỳ diệu quá, hai người trông thì khiếp sợ, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Lúc nãy họ trông thấy mẹ Phùng Tiêu Tiêu, dù không phải bác sĩ nhưng cũng có thể nhận ra mẹ cô ta có bệnh nặng trong người.

Mà Diệp Viễn chỉ ghim mấy cây châm vào người mẹ Phùng Tiêu Tiêu mà thôi.

Chỉ vài châm đơn giản là có thể chữa được bệnh á?

Điều này khiến hai người rất nghi ngờ về câu chuyện của Sở Vân Phi, có khi nào đứa cháu đó đang nói quá lên không.

Sở Vân Phi không biết trong lòng Ngô Thanh Phong và Lý Hồng Đào đang nghĩ gì.

Anh ta vội vàng tiến tới hỏi Diệp Viễn.

“Đại sư Diệp, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Mấy người này bị làm sao thế?”
Sở Vân Phi nói xong bèn nhìn lại những người đang dùng ánh mắt tức giận nhìn về phía này.

Anh ta biết rất rõ hôm nay Diệp Viễn đến bệnh viện là để khám bệnh cho mẹ Phùng Tiêu Tiêu.

Nhưng tại sao bây giờ mẹ Phùng Tiêu Tiêu lại bị người ta đuổi ra đây, nằm ở ngoài sảnh bệnh viện thế này.

Còn bị nhiều người vây quanh như thế.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện