Hai người vừa mới bước vào bệnh viện, một nam bác sĩ tuổi trung niên đeo kính mắt đã dẫn Phùng Tiêu Tiêu vào phòng làm việc.

Vào trong, bác sĩ đó dùng ánh mắt đầy thích thú nhìn Phùng Tiêu Tiêu.

Phùng Tiêu Tiêu cảm thấy luống cuống vì ánh mắt của bác sĩ đó bèn vội vàng lên tiếng: “Bác sĩ Tưởng, tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?”
“Tiêu Tiêu à, tình hình của mẹ em đáng quan ngại lắm đó? Cần phải làm phẫu thuật gấp, sao rồi, em đã gom đủ tiền thuốc men chưa?”
“Bác sĩ Tưởng, ông có thể cho tôi thêm chút thời gian không, tôi chưa thể gom được số tiền lớn như vậy!”, Phùng Tiêu Tiêu có chút khó xử nói.

Tháng trước tiền lương của cô ta đều bị quản lý bất lương kia trừ hết rồi, cô ta cũng chỉ mới tới câu lạc bộ Hoàng Cung làm việc, chưa đủ một tuần.

Họ không thể phát tiền lương cho cô ta được, hôm qua cô ta định nghe lời bạn bà nói, định đi tiếp rượu cho người ta nhưng lại bị đám Vương Tử Dương kia nhắm trúng.


May mắn hôm qua có Diệp Viễn xuất hiện để giúp cô ta thoát khỏi nguy hiểm, nếu không thì chẳng biết kết cục của cô ta sẽ thảm thương đến mức nào.

“Tiêu Tiêu à, cái này khó lắm, trước đó mẹ con em không có tiền, tôi thấy hai mẹ con đáng thương qua, cũng không có ai để nương tựa nên mới phớt lờ lời phản đối của nhiều người, cho mẹ em nhập viện, chuyện đó khiến các trưởng khoa rất khó chịu”.

“Em cũng biết rồi đó, bệnh viện tuyến dưới như chúng tôi cực kỳ khan hiếm giường bệnh, nhiều người phải xếp hàng để chờ cái giường đó, nếu như em không thể gom đủ tiền thì tôi đành phải cho mẹ em xuất viện!”
“Bác sĩ, tôi xin ông mà, ông có thể thư thả cho tôi thêm vài hôm nữa được không, tôi thề nhất định sẽ trả đủ”.

Phùng Tiêu Tiêu nóng nảy, mẹ cô ta vốn đang nguy kịch, nếu không nhanh chóng phẫu thuật thì sẽ không thể sống được bao lâu nữa.

“Tiêu Tiêu à, đâu phải tôi không muốn giúp em, tôi cũng không còn cách nào khác, trưởng khoa cứ nhắc đi nhắc lại với tôi mãi, trước trưa hôm nay, một là em kiếm đủ một trăm ngàn, hoặc là tôi ký giấy cho mẹ em xuất viện!”
“Thế phải làm sao bây giờ?”, Phùng Tiêu Tiêu thật sự không biết phải làm sao.

Bảo cô ta gom đủ một trăm ngàn trước buổi trưa hôm nay đúng là khó còn hơn lên trời.

Thấy Phùng Tiêu Tiêu đã đủ sợ hãi, bác sĩ Tưởng mới nói.

“Thế này đi, tôi thấy nhà em neo đơn khá đáng thương, lòng dạ tôi cũng không phải sắt đá, để tôi đi tìm trưởng phòng nói chuyện, cho mẹ em ở trong bệnh viện thêm vài ngày, tối nay em về nhà tôi, để tôi nghĩ cách giúp em, xem coi còn cách nào để em kiếm ra tiền hay không!”
Nói xong, bác sĩ Tưởng còn chủ động vươn tay nắm lấy tay Phùng Tiêu Tiêu.

“Bốp!”
Kết quả lại bị Diệp Viễn đánh mạnh một cái hất ra.

Ban đầu Diệp Viễn đã nhận ra bác sĩ này có ý đồ bất chính với Phùng Tiêu Tiêu rồi.


Nhưng Diệp Viễn khó chịu nhất là tên khốn đó lại muốn lừa Phùng Tiêu Tiêu lên giường với mình, nhưng chẳng muốn trả cho cô ta cái gì.

“Mẹ nó, mày là ai vậy, ai cho mày vào đây!”
Bác sĩ Tưởng vẫn nhìn chằm chằm vào Phùng Tiêu Tiêu nên không phát hiện ra có Diệp Viễn bước vào.

“Bố mày đến đánh mày đấy!”
Diệp Viễn chẳng nói chẳng rằng, tiến tới đánh cho tay bác sĩ kia một trận ra trò.

Cuộc đời anh hận nhất là loại cặn bã lừa gạt phụ nữ này.

Huống chi tên mặt người dạ thú đó còn khoác chiếc áo blouse trắng của bác sĩ, đúng là bôi nhọ cho cái nghề thần thánh đó, bôi nhọ tất các bác sĩ.

Nếu Phùng Tiêu Tiêu không ngăn lại, có lẽ Diệp Viễn đã tiễn tên bác sĩ khốn nạn này đi chầu Diêm Vương.

“Hay, hay hay, Phùng Tiêu Tiêu, mẹ nó cô chờ đó cho tôi, bây giờ tôi sẽ khiến cho bà mẹ ốm bệnh chết tiệt của cô cút khỏi bệnh viện”.


Bác sĩ Tưởng mặt mũi bầm dập, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, vội vàng rời khỏi văn phòng.

“Òa”, một tiếng!
Phùng Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống mặt đất khóc, gánh nặng cuộc sống cùng với áp lực đè nặng trong lòng đã hoàn toàn đẩy ngã Phùng Tiêu Tiêu vào giờ phút này.

Cô ta tuyệt vọng, như muốn chết mất.

Diệp Viễn khẽ thở dài một tiếng, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Phùng Tiêu Tiêu để cô ta có thể trút hết ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện