“Đúng vậy!”
“Không thể nào, Vương Kỳ Văn đi theo tôi bao nhiêu năm rồi, sao cô ấy lại hại tôi chứ?”
Lý Hồng Đào không thể tin được hỏi lại.
Nguyên nhân ông ta không tin là vì Vương Kỳ Văn đã ở bên ông ta nhiều năm, cũng coi như đóng góp rất nhiều cho sự nghiệp của ông ta.
“Anh giao hàng kia, tôi thừa nhận là anh có tài năng, nhưng anh cũng không thể đổ oan cho người khác”.
Vương Kỳ Văn vẫn già mồm cãi láo.
Bởi vì cô ta biết rõ, nếu thừa nhận thì với tính cách của Lý Hồng Đào, chắc chắn cô ta sẽ không còn đường sống.
“Tổng giám đốc Lý, chắc chắn gã này đang trả thù chuyện lúc trước nên bày trò ly gián.

Tổng giám đốc Lý, anh phải tin em.

Sao một người phụ nữ yếu đuối như em lại biết yêu pháp.


Hơn nữa, em đi theo anh nhiều năm như thế, chắc anh là người hiểu em nhất.

Sao em có thể hại anh!”
Vương Kỳ Văn thật xứng đáng là một diễn viên điện ảnh.

Cô ta tỏ ra bộ dạng ấm ức, như thể đang phải chịu sỉ nhục, vô cùng đáng thương.
Lý Hồng Đào thấy thế thì mềm lòng.
“Đại sư Viễn, có phải nhầm lẫn gì rồi không?”
Diệp Viễn đang định nói thì Sở Vân Phi đứng bên cạnh đã bắt lấy Vương Kỳ Văn, khám xét trên người cô ta.
Ngay sau đó, anh ta tìm thấy một chiếc gương đồng và một chiếc điện thoại trên người Vương Kỳ Văn.
Sở Vân Phi đã khó chịu với Vương Kỳ Văn từ lâu nên thẳng tay tát cho cô ta một phát.
“Đồ khốn, còn già mồm được nữa không!”
Lý Hồng Đào nhìn thấy chiếc gương đồng thì sắc mặt cũng chợt thay đổi.
“Tổng giám đốc Lý, thật sự không phải em.

Em nhặt được chiếc gương đồng này bên ngoài biệt thự.

Anh phải tin em!”
Lúc này, Vương Kỳ Văn vẫn còn bao biện.
“Đinh, đinh!”
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Vương Kỳ Văn lại có cuộc gọi đến.
Diệp Viễn ấn nhận cuộc gọi, mở loa ngoài.
Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
“Hành động đi.


Lý Hồng Đào phải chết!”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của Lý Hồng Đào trở nên cực khó coi.
Ông ta cướp lấy cái điện thoại, gào lớn.
“Tên họ Long kia, sao ông ác như thú vậy.

Tôi vẫn luôn coi ông là anh em, thế mà ông lại muốn hại tôi! Ông cứ đợi đấy!”
Đương nhiên, Lý Hồng Đào nhận ra được, giọng nói này là của một đối tác của ông ta.
Khi hai người còn trẻ tuổi đã hợp tác với nhau mở công ty.

Ông ta luôn coi người này là người anh em đáng tin cậy nhất, nhưng không ngờ người này lại muốn hại ông ta.
“Vù!”
Đúng lúc này, một tiếng “vù” vang lên.
Vương Kỳ Văn vốn yếu ớt, lúc này lại toát ra khí thế mạnh mẽ, tay cầm con dao găm sáng bóng, đâm nhanh vào cổ Lý Hồng Đào.
Tốc độ của Vương Kỳ Văn quá nhanh, Lý Hồng Đào không kịp phản ứng.
Lý Hồng Đào tuyệt vọng, vô thức nhắm chặt hai mắt.
Nhưng ông ta đợi hồi lâu mà không thấy cảm giác đau nhói.
Khi ông ta mở mắt ra thì đã thấy cánh tay của Vương Kỳ Văn đang bị Diệp Viễn bắt lấy.


Con dao găm đang ở vị trí cách cổ ông ta chưa đầy 1cm, nhưng không thể tiếp tục gây sát thương cho ông ta.
Vương Kỳ Văn buông tay ra, con dao găm rơi vào tay kia, hung hăng chém mạnh vào cổ tay Diệp Viễn.
Lúc này, Diệp Viễn mới buông tay Vương Kỳ Văn.
Sau khi Vương Kỳ Văn thoát khỏi sự kìm hãm của Diệp Viễn, cô ta nhanh chóng lui về phía cửa.
Vài vệ sĩ muốn hành động nhưng lại bị Vương Kỳ Văn đá văng.
Cô ta thành công ra tới cửa biệt thự, Vương Kỳ Văn lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người đang có mặt tại đây, đặc biệt là Diệp Viễn.
“Các người cứ đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu!”
Nói xong, Vương Kỳ Văn biến mất dạng chỉ trong vài giây.
Diệp Viễn không đuổi theo, vì anh cố ý muốn để Vương Kỳ Văn rời đi.
Bởi vì sau khi nhìn thấy con dao găm trên tay Vương Kỳ Văn, anh đã nhận ra, Vương Kỳ Văn chính là người của phái Bát Kì nước Uy.
Bởi vì con dao găm đó là vật phẩm tượng trưng cho phái Bát Kì..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện